Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 29: Hợp Tác

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29: Hợp Tác


“Cậu có thể không nổi giận, nếu tôi nói thật chứ?”

“Một học sinh có thể làm nước sôi lên chỉ bằng tay, dù bác sĩ xác nhận không có tổn thương mô. Một học sinh khác có thể nhìn rõ các ký tự siêu nhỏ dưới kính hiển vi mà không cần kính. Một nữ sinh từng rơi từ tầng ba xuống mà không bị gãy xương. Một người khác có khả năng cảm nhận suy nghĩ đơn giản của người đối diện.”

“Và rồi,tôi phát hiện ra cậu.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tôi không cần đường lùi.”

“Không chỉ quan sát.” Hắn nói chậm rãi. “Mà là thu gom.”

Suy nghĩ trong đầu Vương Long Anh bắt đầu liên kết lại như những mảnh ghép vỡ nát, dấu hiệu siêu phàm trỗi dậy, người m·ất t·ích bí ẩn, dị giáo hoạt động âm thầm, và những tổ chức như nhà họ Nguyễn đứng giữa, vừa là giá·m s·át, vừa là kẻ thỏa hiệp.

Hắn nhìn cô một lúc, không nói một lời, nhưng suy nghĩ đã hiện ra trong lòng.

“Nhưng cô cũng nên hiểu, một khi đã vào sẽ không có đường lùi.”

“Có.”

“Giữ lại mọi dữ liệu về các học sinh bất thường. Cuối tuần, buổi gặp nhà họ Nguyễn, tôi mong chờ vào biểu hiện của cô .”

Không van xin, không cúi đầu, không cầu khẩn, nhưng ánh mắt ấy, vẫn mang theo niềm kiêu hãnh cuối cùng của một người đang gắng bấu víu vào mảnh niềm tin rằng mình vẫn còn giá trị.

“Đây là?”

“Người duy nhất từng đánh bại đám tín đồ Hắc Mộng, cứu được Quỳnh Nga, người mà nhà họ Nguyễn hiện giờ muốn tiếp cận bằng mọi giá.”

Nguyễn Mai Phương nhìn hắn, biết hắn sẽ có câu hỏi với mình, và mình cần phải có câu trả lời làm hắn hài lòng, nếu không tất cả sẽ tan thành mây khói.

“Bọn họ nghĩ cho tôi phòng thí nghiệm là ban ơn, nhưng thật ra chỉ là cách kín đáo để hạ bệ tôi, biến tôi thành một ‘nhà nghiên cứu vô danh’ sống trong cái hộp kín giữa một trường học hẻo lánh.”

“Cái gọi là ‘giá·m s·át siêu phàm’ chỉ là cái cớ mà thôi. Còn sự thật, là họ không cần tôi, họ chỉ muốn giam tôi ở một nơi tưởng như vô hại, vô ích, rồi dần để tôi rơi vào lãng quên.”

“Một phần được tài trợ, từ một nơi mà tôi nghĩ là cậu nên biết.”

“Nơi nào?”

Lớp trưởng tiếp tục, giọng có phần chua xót:

“Không ai tin tôi. Với nhà họ Nguyễn, tôi chỉ là ‘đứa con gái thích làm quá mọi thứ lên để gây chú ý’.”

Hắn ngẩng lên, ánh mắt hướng về phía lớp trưởng đang đứng trầm mặc, lặng lẽ nhìn hắn như chờ đợi một phản ứng.

“Đã có ai đó, hoặc một tổ chức nào đó đang bắt đầu ‘gom’ những người có dấu hiệu siêu phàm lại.”

Bên trong là báo cáo chi tiết về các vụ việc lẻ tẻ xảy ra suốt hai năm qua.

“Và tôi đã làm được.”

Giọng lớp trưởng vang lên nhẹ nhàng, nhưng trong tai Vương Long Anh lại nghe như một câu báo hiệu, rằng mình sắp bước vào một nơi nào đó không đơn giản.

"Không chỉ có tổ chức dị giáo mà còn là một 'hiện tượng lan rộng'. Một thứ gì đó đang thức tỉnh sao?." (đọc tại Qidian-VP.com)

Một cái chớp mắt rất nhẹ, một chuyển động rất nhỏ nơi đầu ngón tay.

Hắn để ý rõ ràng, con đường này là một con đường vắng người, lại không có camera, rất thích hợp để làm một chút chuyện không muốn ai biết.

“Nếu mình không chủ động bước vào trung tâm của mạng lưới này.”

Vương Long Anh nhìn xuống, mắt hắn khẽ co lại.

Cô ngước nhìn hắn, cắn nhẹ môi dưới, rồi sau một thoáng do dự, gật đầu:

Và rồi, hắn nheo mắt, chậm rãi hỏi:

“Lần đầu tiên, tôi không cần ‘nhà họ Nguyễn’ nuôi sống mình nữa.”

“Xoá dấu vết…” Hắn trầm giọng. “Hoặc bị bịt miệng.”

“Tôi chỉ muốn, khi cậu bước vào nhà họ Nguyễn, đừng để tôi là ‘người đứng sau cánh cửa bị khóa’ nữa.”

“Ví dụ?”

“Tôi không cần cậu giúp tôi làm việc lớn lao.”

Cô gật đầu.

“Và cái phòng thí nghiệm này là thứ duy nhất họ cho tôi, và thực ra trước kia nơi đây chỉ là một nhà kho đổ nát, không ai quan tâm cũng không ai để ý.”

Chất lỏng bên trong óng ánh xanh biếc, phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

“Vậy là vẫn có khả năng à” Hắn gõ nhẹ lên mặt bàn.

Cô lấy ra một lọ thuốc trong suốt, lắc nhẹ.

“Cậu cứ đi theo tôi đã.” Cô đáp gọn, không quay đầu lại.

“Nhưng tôi biết, đây không phải ngẫu nhiên.”

Hắn khẽ thở ra.

“Những học sinh đó, giờ ra sao?”

“Sớm muộn cũng sẽ thành quân cờ trong ván cờ của kẻ khác.”

Cô ngồi xuống ghế kim loại, đặt tay lên mặt bàn lạnh ngắt như đang trút dần gánh nặng:

“Cô muốn bước vào bàn cờ này, tôi không cản.”

"Vậy là không chỉ mình ta có sức mạnh."

Thứ Mai Phương cầm ra là biểu tượng của nhà họ Nguyễn.

Hắn siết chặt tập tài liệu, ánh mắt ánh lên tia sắc lạnh.

Ý thức được điều này, và hắn bắt đầu cảnh giác.

“Đây là loại thuốc tôi tự phát triển trong ba năm. Chưa được thương mại hóa, nhưng tôi đã bán công thức sơ bộ cho một quỹ đầu tư tư nhân, từ đó có được nguồn vốn vận hành độc lập.”

Lớp trưởng nhìn hắn, đôi mắt ánh lên thứ gì đó xen giữa sợ hãi và phấn khích:

“Tôi đến ngôi trường này không phải vì học hành hay rèn luyện gì đặc biệt. Đây là ‘nhiệm vụ’ được nhà họ Nguyễn giao xuống, nhưng nói đúng ra, nó không phải nhiệm vụ…”

Vừa tính mở miệng gì đó, thì đột nhiên cô bị Vương Long Anh chặn miệng.

“Tất cả là do cô điều tra một mình à?”

“Tôi, người bị ruồng bỏ không đủ tư cách chen vào bàn đàm phán, nhưng nếu tôi có thể đứng cạnh cậu với tư cách ‘người trung gian’ người từng hỗ trợ cậu, từng có liên hệ thì tôi cũng có thể trở thành một phần của cái bàn ấy.”

“Tôi là người của nhà họ Nguyễn.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Không nhiều, nhưng đều có một ghi chú chung, không giải thích được bằng khoa học thông thường, và có xu hướng tăng theo thời gian.

“Nhưng tôi không chấp nhận. Nếu họ cho tôi cái lồng, tôi sẽ biến cái lồng đó thành trụ sở.”

Đi thêm vài phút, lớp trưởng dừng lại trước một cánh cửa sắt cũ, tróc sơn, không biển hiệu.

“Nói thật đi.”

Lớp trưởng cắn môi.

Cô quay lại nhìn Long Anh, ánh mắt không còn cay đắng, mà là một lời cầu xin có kèm kiêu hãnh.

“Phòng thí nghiệm cá nhân của tôi.” Cô nói, quay lại nhìn hắn.

Lớp trưởng nói rõ ràng, chậm rãi, không còn vòng vo:

“Chính xác thì, những dấu hiệu đầu tiên bắt đầu từ năm ngoái.”

Con hẻm hẹp, đủ cho hai người đi sát nhau, không có camera, không có tiếng ồn, chỉ có mùi tường ẩm mốc và lá khô bị dẫm nát dưới chân.

“Nơi tôi được phân đến, chính là cái trường này.”

Vương Long Anh im lặng thật lâu.

Lớp trưởng thoáng giật mình. Cô không nghĩ hắn lại hỏi chi tiết đến vậy, nhưng rồi vẫn gật đầu, lấy ra một tờ danh sách khác:

“Đây là?” Hắn hỏi, ánh mắt khẽ nheo.

“Tôi từng nghi ngờ, nhưng tôi không có bằng chứng, Hắc Mộng không hoạt động lộ liễu, bọn chúng luôn để người khác ‘xử lý’ phần dơ bẩn.”

“Tôi chỉ cần được bước tiếp.”

"…Nếu đã dám nghịch dòng mà đi lên, thì cô đúng là đáng để tôi quyết định đi cùng."

“Ừ.” Cô khẽ gật.

Vương Long Anh lặng người.

Cô gái trước mặt hắn, người luôn nghiêm túc, luôn gương mẫu, luôn học tốt và lý trí, thì ra lại đang mang trên vai một thân phận... bị bỏ rơi.

Hắn không ngờ, đằng sau lớp vỏ bọc “học bá hoàn hảo” lại là một câu chuyện nhuốm mùi chính trị, mùi thí nghiệm, và cả mùi mưu toan nội tộc đầy cay đắng.

Tường sơn trắng, giá đỡ kim loại, vài máy móc đơn giản, lọ thủy tinh xếp đầy trên các kệ, ánh sáng vàng nhạt từ bóng đèn trần soi xuống những bảng công thức viết bằng bút dạ trên kính. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô bước lại gần bàn, mở một ngăn kéo, lấy ra một xấp tài liệu được đóng bìa chỉn chu, rồi đưa cho hắn.

Hắn quay lại nhìn lớp trưởng, lần này giọng nói không còn nhẹ nhàng như ban đầu, mà mang theo một tia quyết đoán:

Ánh đèn vàng trên đầu đột nhiên nhấp nháy nhẹ.

Bóng hai người hòa vào dòng học sinh đang rời trường, nhưng chỉ sau vài khúc rẽ, lớp trưởng đã đưa hắn ra khỏi con đường chính, dẫn vào một con hẻm nhỏ nằm giữa hai dãy nhà cũ kỹ.

Hắn nhìn cô rồi nói:

Trong ánh đèn vàng nhạt phản chiếu bóng hai người xuống sàn xi măng lạnh, khoảng không giữa họ không còn là sự đề phòng hay dò xét nữa, mà là một sự đồng cảm, ít nhất là trong khoảnh khắc này.

Cô lấy từ trong cặp một chiếc chìa khóa nhỏ, mở cửa, rồi quay sang nhìn hắn, hơi ngập ngừng:

Bên trong không phải căn nhà, cũng không phải kho chứa, mà là một phòng thí nghiệm nhỏ.

Khi ý nghĩ đó vang lên trong đầu Vương Long Anh như một lưỡi dao bén, sắc lạnh, gọn gàng, cắt phăng những gì gọi là “thế giới bình thường” mà hắn từng tin là thật.

Cô gật đầu, mở cửa, rồi bước vào trước, hắn thì theo ngay sau mà không có chút sự do dự nào.

Cô nói xong, nhìn hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cô nói ‘giá·m s·át’ là cái cớ, vậy, trong ba năm ở đây, cô thật sự chưa từng phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu siêu phàm nào?”

“Tùy vào cái ‘thật’ đó là gì.” Hắn đáp, giọng đều đều.

“Mọi thứ ở đây, từ thiết bị, công thức, đến từng cái kệ sắt, đều do tôi dựng lên từ hai bàn tay, từng bước, từng bước một.”

“…Mà là một hình thức ‘phế bỏ.’”

Từng trang tài liệu như từng lớp sương mờ dần được gạt bỏ khỏi bức tranh toàn cảnh mà hắn tưởng mình đã nhìn đủ.

Cô dừng lại một nhịp.

Long Anh lặng người trong vài giây.

"Một người như cô…" Hắn nói chậm, ánh mắt sắc bén trở lại.

Lớp trưởng khựng lại.

“Một vài người chuyển trường, hai người xin nghỉ học vì lý do sức khỏe, có một người biến mất, không báo cáo, không hồ sơ, nhà thì rao bán, người thân nói ‘đi du học’ nhưng không tìm thấy dữ liệu chuyến bay nào, theo tôi nghĩ là….”

Câu nói vang lên khẽ khàng, nhưng đầy trọng lượng.

“Tôi biết, cuối tuần này hai bên sẽ gặp nhau.”

Vương Long Anh khoanh tay, dựa nhẹ vào cạnh bàn inox lạnh toát, ánh mắt trầm xuống, không còn mang vẻ châm biếm hay thăm dò.

Long Anh trầm mặc lật từng trang.

Vương Long Anh hơi cau mày, ánh mắt thâm trầm hơn.

Hắn không nói gì, chỉ nhẹ tay đặt tập tài liệu lên bàn, chậm rãi:

Lớp trưởng rút từ ngăn kéo ra một tấm thẻ.

Cô đứng dậy, chỉ quanh gian phòng ngập ánh sáng vàng.

Đôi mắt Mai Phương nhìn hắn dần dần trở nên nhu hoà, có lẽ cô đã đặt cược đúng.

“Không phải kiểu ‘hậu duệ được kỳ vọng’ mà là ‘chi thứ bị ruồng bỏ’.”

“Ban đầu chỉ là những cơn đau đầu kỳ lạ của vài học sinh, phản ứng tâm lý thất thường, sức mạnh thể chất tăng đột ngột trong tình huống khẩn cấp, nhưng dần dần, có những hiện tượng khó giải thích hơn.”

Vương Long Anh nhận ra ngay.

Hơi suy tư một lát, hắn gật đầu, hai nhét tay vào túi áo khoách, hắn yên lặng lẽ đi theo cô.

Chương 29: Hợp Tác

Câu hỏi buông ra rất khẽ, nhưng không khí trong phòng như chợt đặc quánh lại.

“Cô có từng nghi ngờ, chuyện này có liên quan đến Hắc Mộng không?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29: Hợp Tác