Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 30: Thời Gian Còn Lạị: 52:00
Lũ xác sống đầu tiên xuất hiện.
"Tôi sẽ là chỗ dựa cho cô."
Một giây sau đó.
[KHÔNG GIAN HUẤN LUYỆN – VƯƠNG MIỆN XÁC SỐNG]
Cô đã chọn phe.
“Kích hoạt: Zombie Vương Miện.”
Lần trước, khi để Kim Trang kí khế ước, hắn cũng đã nghĩ đến vấn đề này, tờ khế ước của hắn trông quá bình thường và không có lực uy h·iếp, mặc dù thực tế thì ngược lại hoàn toàn.
[BẮT ĐẦU ĐỢT TẤN CÔNG THỨ NHẤT]
Giọng nói khẽ vang lên trong căn phòng yên tĩnh, như một lời tuyên bố với bản thân, cũng là lời mở ra một cánh cổng dẫn đến thế giới của bóng tối và thử thách.
Cơ thể hắn lướt đi như tên bắn. Tay phải hắn nắm chặt Sương Cốt Binh Liềm chém thẳng vào con Zombie đầu tiên.
“Tiêu phí chút vàng làm chút đặc hiểu, quả không sai, hiệu quả đúng là không tệ lắm”.
Một luồng sáng lan ra, nuốt lấy đầu ngón tay, chạy dọc lên cánh tay cô như một hình xăm vô hình rồi biến mất.
Con thứ hai nhào tới từ bên phải.
Hai người chia tay nhau tại căn phòng thí nghiệm, không có lời tạm biệt màu mè, chỉ là một cái gật đầu đầy hiểu ý.
Hắn phóng ra phía trước.
"Chủ nhật, mười giờ sáng, tại cổng biệt thự nhà họ Nguyễn."
"Nó không đau cũng không cấm đoán tự do, nhưng nếu vi phạm..."
“RÈÈÈM!”
Vương Long Anh siết chặt tay.
Nhưng có một điều kiện vô cùng khắt khe khi sử dụng vật phẩm này.
Toàn thân hắn bắt đầu sáng lên một lớp ánh sáng nhạt màu xanh bạc, đó là hiệu ứng bảo vệ tạm thời trong 5 giây đầu tiên. Đó chính là thời gian duy nhất mà hắn an toàn.
Và phe đó là Vương Long Anh.
“ẦM!!”
Vương Long Anh nói với giọng trịnh trọng
Nhưng bọn xác sống vẫn không ngừng tràn tới.
52 phút còn lại hắn phải đối đầu với cả một đạo quân tử thần.
Từ giờ phút này, cô là người của hắn, đồng minh thật sự đầu tiên mà hắn có được theo đúng nghĩa "tin tưởng dưới khế ước sinh mệnh".
Thay vào đó là sự dồn nén, những suy nghĩ chất chồng, và cái cảm giác như thể có một bàn tay vô hình đang đẩy hắn từng bước về phía trung tâm của một c·ơn l·ốc x·oáy.
"Sử dụng Zombie Vương Miện."
Cô sững người, trong thoáng chốc đó, ánh mắt cô ánh lên tia sáng hy vọng mà chính cô cũng không dám mơ đến.
Dưới chân hắn là nền đất nứt nẻ, chằng chịt dấu vết của những vết chân không thuộc về loài người.
Ngay khi lời thì thầm vừa dứt, viên ngọc chớp sáng một lần rồi hóa thành một làn khói đen bay thẳng lên trần nhà, sau đó rơi xuống, hóa thành một cánh cổng xoáy khổng lồ trước hắn.
Hắn xoay người, dùng chân đá vòng, bẻ gãy cổ nó trong một chuyển động sắc như chém lụa. Xác chưa kịp rơi xuống, hắn đã chuyển hướng sang con thứ ba.
“Đến lúc chào đón lũ xác sống lần nữa rồi.”
Lần này, lại một lần nữa đối diện với bầy Zombie này, cảm giác hồi hộp vẫn chảy xuôi trong tim, nhưng lần này, mọi chuyện sẽ khác.
Một hàng dài xác sống bị cắt đôi, không kịp hét lên.
Chúng đông, đông đến mức kinh khủng.
Sau 5 giây đó.
Lớp trưởng đứng lặng.
Những thân hình siêu gầy, đôi mắt rỗng hoác, làn da bong tróc như giấy cháy.
Giờ đây, cô là một người đang cố đứng vững giữa những tầng sóng ngầm đang cuộn lên dữ dội.
Lớp trưởng khẽ gật đầu, ánh mắt ánh lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy, không còn là dáng vẻ cứng nhắc thường ngày, cũng chẳng phải là lớp mặt nạ của người bị ép sống trong vùng cô lập. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn ngừng một chút, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, từng từ như đi thẳng vào tâm hồn cô:
Hắn đứng dậy, tiến về phòng, mở tủ lấy bộ trang phục tập luyện đặc biệt.
Khế ước tan vào không khí.
Nhưng đó cũng là cơ hội để hắn lột xác.
Còn Vương Long Anh, rời khỏi nơi đó trong sự tĩnh lặng nặng trĩu.
Một tiếng đồng hồ đó, hắn không được phép mắc bất kỳ sai lầm nào.
Nhưng, nếu cứ dùng tờ khế ước kiểu đó, chắc chắn kiểu gì cũng khiến cho người khác cảm giác như hắn là đồ l·ừa đ·ảo.
Và kết quả, chính là như trên.
Nhưng khác với tưởng tượng của Long Anh, cô lại không chút do dự, cô giơ tay, chạm vào bản khế ước.
"Linh hồn cô sẽ tự hủy diệt."
"Mình không còn thời gian để chuẩn bị.”
Chỉ một giây sau, cơ thể hắn biến mất khỏi thực tại.
Máu đen tóe tung, nhưng không vấy lên người hắn, cơ thể hắn đã phản ứng tự động, nghiêng đầu né đúng trong khoảng cách nửa tấc.
Vương Long Anh bước đến giữa phòng, lấy từ kho vật phẩm ra một viên ngọc đen tím óng ánh, chính giữa khắc một biểu tượng hình vương miện bằng bạc.
Lớp trưởng khẽ cười, trong mắt không còn vẻ cam chịu, mà là một tia hi vọng vừa bén rễ.
"Đây là thứ duy nhất giúp tôi tin cô."
Về đến nhà, không khí yên tĩnh đến lạnh người.
"Tốt. Từ giờ, cô là người của tôi."
“Chiến.”
Nhưng hắn chưa nói hết.
Chỉ vài giây sau, một bản khế ước hiện ra trong không khí, như được viết bằng những dòng chữ phát sáng bay lơ lửng, xoắn xuýt quanh nhau bằng một loại ngôn ngữ không thuộc về bất kỳ hệ thống văn tự nào của thế giới này.
[THỜI GIAN CÒN LẠI: 52:00]
"Tôi không tin vào những lời hứa suông, cũng không tin vào mấy câu như 'tôi sẽ không phản bội' 'tôi trung thành' các kiểu nhảm nhí." (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong vài phút đầu, cơ thể hắn di chuyển như thể đang khiêu vũ trên chiến trường, một điệu vũ c·hết chóc, nơi từng nhát chém, từng cú đánh đều không thừa, từng bước né tránh đều chính xác đến từng ly.
Chương 30: Thời Gian Còn Lạị: 52:00
Lớp trưởng nói, rồi xoay người bước vào bóng tối hành lang, mang theo khí chất bình thản mà dường như cô chưa từng có trước đây.
Ngồi xuống ghế, Vương Long Anh ngả người, hai tay khoanh lại sau đầu, mắt nhìn lên trần nhà. Không ngủ, không mơ màng, chỉ là lặng lẽ.
Hắn gật đầu, một mặt cực tán thưởng, nhưng trong lòng hắn lúc này kiểu:
Chúng lê bước chậm rãi, nhưng số lượng lại không thể xem thường, chúng đông đến mức không thể nhìn thấy bất cứ chỗ trống nào để hắn có thể chạy trốn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một vật phẩm đặc biệt chỉ có thể sử dụng một lần mỗi tuần, và chỉ kéo dài đúng một tiếng đồng hồ.
Có con mọc ra xương tay dài ngoằng như lưỡi dao, có con di chuyển bằng tứ chi, lướt sát đất như dã thú, mắt phát sáng đỏ lòm.
Một lúc sau, hắn ngồi thẳng dậy, ánh mắt đã không còn phiêu đãng mà rõ ràng, dứt khoát.
Không còn là "đồng học" cũng không còn là "người của nhà họ Nguyễn".
Trong thời gian đó, một không gian biệt lập sẽ được mở ra, nơi mà hắn có thể tiêu diệt số lượng Zombie không giới hạn, giúp hắn tăng cường khả năng chiến đấu, tích lũy kinh nghiệm, đồng thời huấn luyện bản năng sinh tồn ở cường độ cao.
"Thứ hai…"
Xác sống bay ngược ra sau, đầu vỡ nát như dưa hấu.
Những ký tự lạ lẫm phát sáng chạy dọc viền của vòng xoáy, tiếng gió rít lên như dội thẳng vào não.
Khi ánh sáng từ đèn huỳnh quang phản chiếu lên viên ngọc, từng luồng khí mờ mờ như khói sương dần bốc lên, tạo thành một vòng tròn mờ nhạt bao quanh chân hắn.
“Thế này mới đúng là huấn luyện chứ.”
Hắn dừng lại, ánh mắt như đâm xuyên qua lớp vỏ bọc của cô:
Và sau thời gian suy nghĩ, hắn quyết định chi một chút vàng, mua một vật phẩm cho phép gây ra ảo giác thị giác khi nhìn vào tờ khế ước, biến tờ khế ước từ một thứ trông có vẻ thông thường, thành một thứ nhìn qua liền biết cực kì không khoa học.
Hắn bùng phát năng lượng, vung tay tạo ra lưỡi lôi điện xoắn quanh cổ tay, chém ngang một đường.
Không cảnh báo, cũng không có cơ hội lần hai.
"Nếu cô thể hiện tốt trong chuyện lần này, nếu thật sự có năng lực và lòng trung thành, thì từ nay về sau..."
Nhìn vào biểu hiện của cô, Vương Long Anh hài lòng cất giọng chậm rãi nhưng không kém phần sắc bén:
Sau khi bản khế ước tan vào hư không, mọi thứ giữa họ đã được định đoạt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không biết đây có phải lựa chọn đúng đắn hay không, nhưng cô biết, cô đã không còn đường lùi.
"Tuy nhiên…" Giọng trầm xuống
Cảm giác nhẹ nhàng, thoải mái mà Kim Trang đã tốn bao công sức tạo ra đêm qua, dường như bị xóa sạch.
Gió thổi liên hồi, mang theo mùi sắt gỉ, máu khô và sự mục nát đến nghẹt thở.
Tiếng thông báo không cảm xúc vang vọng trong không gian như tiếng chuông báo hiệu ngày tận thế. Từng đợt sương mù màu xanh xám bắt đầu tràn về từ mọi hướng, và từ đó…
Vương Long Anh cười toe toét, khóe miệng nhếch lên như kẻ điên đã chạm được vào cơn nghiện chiến đấu.
Chỉ cần một con Zombie tổn thương được hắn, dù chỉ là đầu ngón tay, không gian sẽ lập tức đóng lại.
Và khi đợt thứ hai bắt đầu, chúng đã tiến hoá.
Hắn biết, Kim Trang hôm nay còn một tiết nữa mới trở về.
"Thứ nhất, vượt qua cửa ải thứ hai của Plants Vs Zombies."
"Và tôi, sẽ không để ai dẫm nát cô nữa." (đọc tại Qidian-VP.com)
Khung cảnh mở ra trước mắt hắn là một vùng đất cằn cỗi và tan hoang, trời âm u, không có mặt trời, chỉ có một thứ ánh sáng xám xịt nhuộm bầu không khí lạnh buốt như sắp mưa.
Và đó mới chỉ là phút thứ tám.
Dứt lời, Vương Long Anh giơ tay lên, lòng bàn tay hắn hiện ra một vầng sáng nhè nhẹ, ánh sáng mờ tím như sương khói, không chói nhưng khiến người ta lạnh sống lưng.
Lũ Zombie lớp sau có tốc độ gấp đôi, sức bật cao gấp ba.
Ở phía xa xa… là những cái bóng đang từ từ nhô lên.
Mắt nhìn thẳng vào gương, nét mặt không chút do dự:
“GRAAAA!!”
Cô nhìn bản khế ước đang lơ lửng trước mặt mình, những ký tự xoay vòng, như đang chờ được cô chạm vào.
"Có hai việc mình phải làm ngay."
Hắn mở cửa, bật đèn, cởi áo khoác và vứt balo lên ghế sofa.
Đôi mắt nàng ánh lên vẻ nghiêm túc đến cực hạn.
Lần trước, cũng là thời điểm một tuần trước, khi lần đầu sử dụng Vương Miện, hắn đã bị tụi Zombie làm cho choáng ngợp, và rồi đã dẫn đến thất bại trong vòng chưa đầy 10 phút.
“Giờ thì…”
"Tôi sẽ giúp cô giành lại vị thế của mình trong nhà họ Nguyễn."
"Tôi chỉ tin vào một thứ, đó chính là bản thân mình, và những gì tôi có thể khống chế."
Vì vậy, cô sẽ toàn lực ủng hộ Vương Long Anh, dù bất kể bằng giá nào.
Tốt, ít ra hắn có chút thời gian để điều chỉnh lại bản thân.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.