Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 156: Văn Huy

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 156: Văn Huy


Thì Nova đang đối mặt với một thế lực còn nguy hiểm hơn rất nhiều so với những kẻ tham lam ngoài kia.

Nhưng lúc này, hắn muốn tin.

17 người trong số họ… đã không còn nữa.

17 người anh em.

Bên trong đó, những người may mắn sống sót đang được hồi phục.

“Tôi tin rằng có một loại công nghệ nào đó có thể điều khiển suy nghĩ và hành động của con người. Nếu không, thì những đồng đội của tôi…”

“Còn một chuyện nữa…”

Văn Huy không đáp, chỉ lặng lẽ siết chặt tấm ảnh trong tay.

Ngay khi đoàn vận chuyển bị tập kích, sóng tín hiệu lập tức bị cắt đứt, toàn bộ hệ thống liên lạc bị nhiễu loạn nặng.

Chương 156: Văn Huy

Hắn ngước lên nhìn Trần An, ánh mắt đanh lại, giọng trầm xuống lộ rõ sự nghiêm túc.

Nó đau đớn hơn những gì hắn tưởng tượng.

Và đó là điều hắn khó thể chấp nhận.

Hoàn toàn không nên tồn tại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Drone giá·m s·át của Nova cũng bị mất kiểm soát hoàn toàn.

Văn Huy nhìn chằm chằm vào Trần An, rồi gật đầu nhẹ.

“Nhìn này, vợ của em xinh không? Hiền lắm nha, nấu ăn cũng giỏi nữa!”

Giọng Văn Huy nặng nề hơn, như thể chính bản thân hắn cũng không muốn tin vào điều hắn sắp nói.

Dù chưa từng ra chiến trường, nhưng Trần An hiểu rất rõ cảm giác của hắn ta lúc này.

Văn Huy cười chua xót.

Hắn thực sự cảm thấy lo lắng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một thế lực có năng lực tương tự như Nova.

Nếu dự đoán của hắn là đúng…

Công nghệ Nova cung cấp cho q·uân đ·ội được trang bị thuật toán chống nhiễu cao cấp, thậm chí còn có thể tự động thích nghi với các tần số sóng khác nhau.

Không phải vì bản thân hắn nghĩ rằng công nghệ của Nova là bất khả x·âm p·hạm.

“Xin lỗi…”

Là một đội trưởng…

Nhưng dù vậy, hắn không thể để lộ ra sự hoang mang của mình.

“Bây giờ anh đi nghỉ đi, chuyện còn lại cứ để chúng tôi lo, tôi sẽ cho các anh một câu trở lời thích đáng nhất.”

Hắn đôi khi bị người khác nói là khá lạnh lùng, nhưng hắn không phải người vô cảm.

Những cái tên quen thuộc sẽ không còn ai gọi.

17 cái tên. 17 con người. 17 sinh mạng.

“Hôn lễ vào tháng sau, anh nhất định phải đến đấy!”

Mắt Trần An co rút mạnh.

“Anh và các binh sĩ còn lại cứ nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ báo lại một tiếng với cấp trên của các anh.”

Tập đoàn đã từng đối mặt với nhiều loại t·ấn c·ông m·ạng, những h·acker hàng đầu thế giới vẫn cố gắng p·há h·oại hệ thống của họ mỗi ngày.

Trần An cảm nhận rõ sự căng thẳng trong giọng điệu của người đội trưởng. Hắn không nói gì, chỉ gật đầu ra hiệu cho Văn Huy tiếp tục.

“Trong cuộc chiến vừa rồi, có một vài điều cực kỳ bất thường.”

Nhưng hắn không muốn.

Thứ có thể gây nhiễu loạn tất cả những thiết bị này trong hiện tại…

Hắn đã thất bại.

Nhưng khi điều đó thật sự xảy ra.

Nhưng nó lại chẳng thể vơi đi được bao nhiêu.

Nhưng hết lần này đến lần khác, điều không thể ấy đã xảy ra.

Trần An sững người.

Càng nghĩ Trần An lại cảm thấy chuyện này có khả năng.

Là một đội trưởng, hắn đáng lẽ phải bảo vệ họ.

Nỗi đau mất mát.

Hắn hít một hơi thật sâu, nhìn sang Trần An, giọng nói khàn đặc.

Đã cứu những người mà không một bệnh viện nào trên thế giới có thể cứu được.

Những v·ết t·hương trên cơ thể họ đang dần lành lại, nhưng…

Trong tay hắn, một tấm ảnh đã bị nhăn nheo vì bị siết quá chặt.

Họ đã ra đi trong trận chiến ấy, và hắn không thể làm gì khác ngoài việc chứng kiến.

“Đội trưởng em sắp lấy vợ rồi!”

“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn anh về thông tin này.”

Hắn đã cười, đã vỗ vai cậu ta thật mạnh, đã trêu rằng sau này nhớ chăm vợ tốt vào.

17 cái tên.

Ban đầu, bọn họ nghĩ rằng đó là một thiết bị phá sóng của địch.

Nhưng điều kỳ lạ ở đây là…

Hắn không biết.

Nhưng giờ đây, nó đã xảy ra.

Đám cưới đâu còn nữa. Cô gái ấy sẽ mãi mãi không thể nhìn thấy chồng tương lai của mình bước lên lễ đường.

Đáng lẽ hắn phải đưa họ về nguyên vẹn.

Văn Huy bấu chặt lấy tấm ảnh, khớp ngón tay trắng bệch vì lực nắm quá mạnh.

Trần An đứng từ xa nhìn Văn Huy, người đàn ông ấy vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào tấm ảnh trong tay, những ngón tay run run siết chặt mép giấy nhăn nhúm.

“Nếu không có công nghệ của các anh, có lẽ tôi và đồng đội đ·ã c·hết sạch rồi.”

“Chuyện này đến quá đột ngột, không ai có thể lường trước được.”

Hắn đã không thể giữ lời hứa.

Chẳng lẽ…

Trần An mỉm cười, giọng trầm ổn.

“Tôi phải cảm ơn tập đoàn Nova.”

Hắn đặt tay lên vai Văn Huy, an ủi lần cuối.

Hắn nhớ rất rõ nụ cười rạng rỡ trên gương mặt của cậu ta, nhớ cả cái vẻ ngại ngùng nhưng hạnh phúc khi kể về người con gái ấy.

Văn Huy lắc đầu, giọng nói như muốn tự thuyết phục chính mình.

’Giá như chúng ta có sức mạnh như những tù nhân kia…’

“Anh đã làm đúng. Anh không hề yếu đuối. Những gì anh đang làm là để bảo vệ đồng đội còn lại của mình.”

Trần An hơi ngạc nhiên, nhưng không lên tiếng.

Không phải vì hắn không tin, mà vì hắn không thể tha thứ cho chính mình.

Hắn nhìn chằm chằm vào Trần An.

Tấm ảnh chụp cả đội trong một buổi huấn luyện dã ngoại, ai nấy đều cười rạng rỡ, những khuôn mặt trẻ trung, tràn đầy sức sống.

Hắn không thể đưa họ trở về nguyên vẹn.

Hơi thở ấy nặng nề, như thể muốn trút đi tất cả nỗi đau và trách nhiệm đè nặng lên vai.

Nhưng cuối cùng…

Một thứ có thể thao túng con người.

Tất cả các hệ thống, thiết bị của họ đều đã được cải tiến và thích nghi với những điều kiện khắc nghiệt nhất trong tương lai.

Nhưng giờ đây…

Trần An tiếp tục.

Trần An càng nghe, lòng càng lạnh.

Trong số những người đã mất, có một tên từng ngồi cạnh hắn, nửa đêm còn lén lút lấy điện thoại ra khoe với hắn ảnh người yêu.

Ánh mắt hắn dịu lại, nhìn về những chiếc buồng tái tạo.

Văn Huy bỗng nhíu mày, như thể vừa nhớ ra điều gì đó cực kỳ quan trọng.

Hắn biết có chuyện gì đó không đúng.

Có một thế lực khác đang sở hữu những công nghệ tương tự?!

Những thứ này không nên tồn tại trong hiện tại.

Cái tên ấy… đã không còn ai gọi nữa.

Công nghệ của tập đoàn được đem về từ tương lai.

Một sự trớ trêu của số phận.

Những tiếng vang khe khẽ của buồng tái tạo kéo hắn trở về thực tại.

Nhưng hắn không thể chấp nhận được.

Trong đầu hắn bắt đầu quay cuồng với hàng loạt giả thuyết.

Trần An siết chặt nắm tay.

Văn Huy ngửa mặt lên, cố ngăn cho đôi mắt không đỏ hoe.

Đây là điều không thể nào!

Hắn chỉ có thể nói lời xin lỗi với những cái tên đã không còn được gọi nữa.

C·hết trận là điều binh sĩ nào cũng phải đối mặt.

Hắn thấy mình bất lực.

“Đội trưởng, anh không cần tự trách bản thân. Việc này không phải lỗi của anh.”

Dù không nói ra, nhưng hắn cảm thấy yên tâm hơn một chút. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tôi sẽ lập tức cho người kiểm tra.”

“Công tác an ủi gia đình các binh sĩ đã ngã xuống, tập đoàn Nova sẽ lo liệu tất cả.”

‘Giá như chúng ta mạnh hơn…’

“Trong lúc chiến đấu, một số đồng đội của tôi… bỗng nhiên quay s·ú·n·g nã đ·ạ·n vào anh em của mình.”

Hắn không khóc, nhưng nỗi đau trong lòng hắn còn sâu hơn cả nước mắt.

Những kẻ từng bị hắn khinh thường, từng bị gọi là quái vật, lại là những người đã vô tình cứu sống hắn cùng đồng đội. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lời nói của Trần An không thể xoa dịu được hắn.

Lần đầu tiên trong đêm nay…

Trần An bình tĩnh nhìn Văn Huy, gật đầu chậm rãi.

Hắn chậm rãi kể lại.

Không có thứ gì, ít nhất là ở thời điểm hiện tại, có thể làm được điều đó.

Những chiếc buồng này…

Hắn không hoàn toàn tin vào lý tưởng ấy.

Hắn dừng một chút rồi nói thêm, giọng kiên định.

Hắn không thể chấp nhận việc những người từng chiến đấu bên cạnh hắn, từng cùng hắn ăn uống, từng cùng hắn cười đùa, giờ đây chỉ còn lại những cái tên được khắc lên bia mộ.

Có thể quay mặt bước đi như không thấy gì không?

Bởi vì nếu không có công nghệ nào như vậy, thì điều đó đồng nghĩa với việc chính những người đồng đội của hắn đã phản bội hắn.

Trần An bước đến, chậm rãi vỗ nhẹ lên vai Văn Huy.

Hắn đã từng nhìn thấy nhiều c·ái c·hết, đã từng chuẩn bị tinh thần cho việc đồng đội bên cạnh hắn có thể ngã xuống.

Hắn lập tức nghĩ đến thao túng tâm trí, một năng lực không mấy tác dụng trong tương lai, nhưng lại rất mạnh trong thời điểm này.

Hắn chỉ biết rằng, khi họ tỉnh lại, họ sẽ phải đối mặt với sự thật tàn khốc này.

Hắn nghẹn lại, không thể nói tiếp. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Trần tiên sinh, tôi cần nói với anh một chuyện.”

Không… nói đúng hơn là tập đoàn Nova đang sỡ hữu những công nghệ giống họ, chính vì thế họ mới nghi ngờ và tổ chức cuộc t·ấn c·ông lần này!?

Còn 1 chương nữa lát tôi đăng sau :3

Sự dằn vặt của một người đội trưởng không thể bảo vệ những người anh em của mình.

Hắn đã để họ phải nằm lại trên chiến trường lạnh lẽo.

Là một người anh em…

Nhưng lần này thì khác.

Trần An có thể làm ngơ không?

Một công nghệ có thể gây nhiễu loạn hệ thống Nova.

Những người bạn đồng hành sẽ không bao giờ quay trở về.

Có thể.

Vết thương trong lòng họ, liệu có thể lành được không?

“Tôi không tin vào mấy chuyện ma quỷ, nhưng tôi tin vào công nghệ.”

...

Văn Huy đưa tay lên trán, che đi đôi mắt đầy mệt mỏi.

Nhưng Trần An thì không.

Hắn cũng rất ngạc nhiên khi nghe điều này.

Văn Huy hít sâu một hơi, rồi gật đầu.

Một kỳ tích.

Bờ vai hắn khẽ run lên, nhưng rồi rất nhanh lại cứng rắn trở lại.

“Đây là trách nhiệm của tập đoàn. Dù sao, mục tiêu của chúng tôi vẫn luôn là biến thế giới này trở thành một nơi tốt đẹp hơn.”

Đứng trước những buồng chứa đang chữa trị cho những đồng đội b·ị t·hương, hắn khẽ thở ra một hơi thật dài.

Hắn đã không thể giữ được họ.

Ánh sáng từ những buồng tái tạo hắt lên gương mặt đầy mỏi mệt của Văn Huy.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 156: Văn Huy