Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 186: Lữ Cha

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 186: Lữ Cha


[NovaNet mạng lưới kỹ thuật số kết nối mọi cư dân, đảm bảo học tập, làm việc và sống an toàn tuyệt đối. Blockchain, sinh trắc học, kiểm duyệt phân cấp, không một hạt dữ liệu nào lọt qua được.]

Giọng chàng trai vang lên ngay sau khi hình ảnh hologram của Nyx tan biến.

[Tôi là Nyx, hệ thống hỗ trợ thông minh thuộc cấp độ nhận thức loại 4.]

Một là "Lữ" từ Lữ Bố, hai là "Cha" từ giai điệu họ yêu thích. Và thế là đời hắn bắt đầu với cái tên độc nhất vô nhị “Lữ Cha”.

“Được được. Vậy ta kết bạn đi!”

Đám đông náo nhiệt lập tức lặng đi trong thoáng chốc, rồi vỡ òa như ong vỡ tổ. Mấy thiếu gia vừa nãy còn đang cãi nhau ỏm tỏi về thứ tự đăng ký liền quay phắt sang hắn, mắt sáng như sao.

Émile tháo chiếc đồng hồ thông minh trên tay, chạm nhẹ vào mặt kính rồi chìa sang phía Lữ Cha, ánh mắt long lanh như thể đang tặng quà sinh nhật.

“Anh đẹp trai! Bán lại một cái nha! Tôi trả gấp đôi giá gốc!”

Chỉ cần chờ đến chữ “Helmet” vang lên, cả một nhóm thanh niên đứng gần đó như bừng tỉnh. Tiếng xì xào nổi lên, rồi từng đợt người bắt đầu di chuyển không vội vã, nhưng rõ ràng là đầy háo hức.

Hắn vừa ăn bánh mì vừa xem live stream, rồi quyết định "ghé chơi cho biết". Vì xác định hắn không có cửa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đó là Nyx, trí tuệ nhân tạo đại diện cho tập đoàn Nova, được hiện hình bằng công nghệ hologram đa lớp.

Émile cùng người hầu rảo bước về phía thang máy khu VIP. Hắn vừa đi vừa huýt sáo, tâm trạng hớn hở thấy rõ. Cửa thang máy khép lại, để lại sau lưng những ánh mắt vẫn còn chưa hết sửng sốt.

Một vài giây im lặng ngự trị. Rồi tiếng vỗ tay đầu tiên vang lên, dè dặt nhưng nhanh chóng lan ra toàn không gian.

Còn người giàu và tài giỏi thì lặn xuống dưới lòng đất mà sống, đúng là hiện thực phũ phàng.

“…Không phải bảo là xếp hàng sao?”

Mái tóc xoăn tít như mì ống, đôi mắt xanh trong vắt, áo sơ mi trắng phấp phới giữa làn gió điều hòa. Cậu ta mỉm cười rạng rỡ, bước tới gần Lữ Cha với phong thái thân thiện đến mức có phần… đáng ngờ.

“Ba lần giá!”

"Mày đang mơ giữa ban ngày à Mì?"

Hắn bật cười, giọng không hẳn là đùa. Trong mắt hắn, ánh sáng tím dịu của Nyx vẫn như còn lấp lánh quanh đây.

Lữ Cha quay sang, nhíu mày.

"Chứ không lẽ Nova xây cả thành phố để... khoe à?Anh thấy không? Chống c·hiến t·ranh, chống t·hiên t·ai, cả h·ạt n·hân cũng không xi nhê... Nghe chẳng khác nào đang chuẩn bị cho tận thế."

“Tôi trả gấp mười lần giá gốc.” Émile nói, giọng thấp đi nhưng rõ ràng từng chữ. “Và kèm theo một vé mời dự tiệc riêng của Nova vào tuần sau. Chỉ cần đưa tôi cái mũ đó.”

[NovaTerra vẫn sẽ sống.]

[Với hệ thống NovaCore, năng lượng được khai thác từ địa nhiệt, mặt trời và hydro. Quản lý tiêu thụ được điều chỉnh bởi chính tôi – hoặc các bản thể AI cùng cấp – đảm bảo mọi kilowatt đều phục vụ đúng mục đích.]

Một vị thiếu gia tóc đỏ hoe, đeo kính AR thời trang và khoác áo choàng trắng dài tới gót, đang gào lên bằng tiếng Anh giọng Oxford. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngay chính giữa đại sảnh là một bệ tròn cao nửa mét, viền sáng màu bạc. Một luồng ánh sáng tím nhạt bỗng lóe lên từ tâm bệ, nhanh chóng xoáy thành hình xoắn ốc, rồi dần định hình thành bóng người.

Lữ Cha còn chưa kịp mở miệng, Émile đã cười tít mắt như thể vừa hội ngộ tri kỷ từ kiếp trước.

Trước khi chia tay, hắnlặng lẽ đưa tay lướt qua giao diện đồng hồ một lần nữachuyển khoản.

“Chạy lẹ lên mấy ông ơi! Không là mất slot á!”

“…Hử?”

21 tuổi, ngành học không có, nghề nghiệp nhà báo. Ở nhà và báo.

Không khí bỗng chùng xuống như có ai tắt âm toàn cảnh. Một vài thiếu gia há hốc miệng như thể định hỏi "thiệt không đó?" nhưng chưa kịp thốt ra lời, Lữ Cha đã thản nhiên nhún vai, đưa lấy một chiếc vali chứa mũ vào tay Émile.

“Nếu thành công mình sẽ để Avatar tập đoàn Nova cả đời hihi.”

Hắn tên là Lữ Cha. Không đùa, là Cha thật đấy.


Chỉ trong tích tắc, một hình ảnh ba chiều hoàn chỉnh hiện lên sống động và sắc nét, đến mức khiến những vị khách lần đầu tới đây vô thức lùi lại nửa bước.

“Lữ Cha.”

[NovaMove sẽ đưa quý vị từ khu nhà ở đến khu công nghệ chỉ trong 12 giây. Và nếu quý vị muốn đi bộ? Hệ thống xe điện mini đã chờ sẵn.]

Trong khi cả thế giới đang bận hò hét và chen lấn, một dáng người mảnh khảnh, áo thun bình thường, dép lê.

Rồi cô khẽ mỉm cười, ánh sáng dần mờ đi. Trong nháy mắt, cô tan biến thành hư không, để lại bệ tròn lặng im giữa đại sảnh như thể chưa từng có ai đứng đó.

Chưa dứt câu, hắn bỗng nghiêm lại, rút từ túi áo khoác ra một chiếc thẻ đen bóng loáng viền vàng. Chất liệu kim loại phản chiếu ánh sáng như một lời tuyên bố ngầm.

[Hôm nay, tôi xin vinh dự giới thiệu một trong những cột mốc chiến lược của nhân loại trong thế kỷ XXI – Dự án NovaTerra.]

Người vừa lên tiếng là Hiệp, cao lớn hơn, đeo kính đen, giọng đều đều nhưng đầy thực tế.

Hiệp gật đầu, khoanh tay.

[NovaTerra không chỉ là một cụm thành phố ngầm.]

"Xu kèo là hết slot rồi."

Chỉ trong vòng chưa đầy năm phút, hàng trăm người đã chen chúc trước cổng khu C. Lực lượng bảo vệ và robot kiểm soát trật tự phải lập tức kích hoạt chế độ điều phối.

"Cha" trong câu hát "Mắt nai cha cha cha" bài nhạc mà ba mẹ hắn từng nghe đi nghe lại đến mòn đĩa.

Nyx mỉm cười, không quá ấm áp, nhưng hoàn hảo. Giọng cô vang lên rõ ràng trong đại sảnh, dịu dàng mà sắc sảo như tiếng nhạc chạm vào kim loại tinh khiết.

Một cô gái tóc xanh dương cột hai bên vừa hét vừa kéo theo cả nhóm bạn phóng như bay về phía khu C. Cô còn đeo hẳn giày thể thao chuyên chạy bộ, không khác gì đang thi Olympic. (đọc tại Qidian-VP.com)

Âm nhạc nền dần lan tỏa, nhịp chậm, tạo cảm giác trang nghiêm và tràn đầy kỳ vọng.

“Cha?”

[Chào mừng quý vị đến với Trung tâm Công nghệ Tập đoàn Nova.]

Ngay lúc không khí giữa hai người còn ngập ngừng, một giọng nữ điện tử trong trẻo vang lên khắp đại sảnh.

“Tôi nói là không cần tiền mà.”

“Thề là em nổi da gà luôn á!"

[Kính mời quý khách giữ trật tự. Vui lòng không chen lấn. Hàng sẽ được phát đủ theo danh sách đăng ký...]

“Như một Eden dưới lòng đất…”

Một hôm trời nắng nhẹ, thầy bói xóm dưới phán hắn chính là Lữ Bố chuyển kiếp. Thế là ba mẹ hắn, nửa mê tín nửa nghệ sĩ, hớn hở ghép lại hai mối duyên trời định.

Émile chớp mắt, thoáng sững người, rồi bất chợt bật cười hồn nhiên như trẻ con được lì xì. Hắn đưa chiếc vali cho người hầu đứng gần, rồi quay lại nhìn Lữ Cha, ánh mắt lấp lánh như vừa phát hiện ra một bảo vật sống.

“Cái mũ đó là hàng đặc biệt! Tôi trả gấp ba, cộng thêm cái đồng hồ Thụy Sĩ mới khui sáng nay!”

"Thì đúng rồi. Bọn họ tích trữ tài nguyên, xây dựng lô cốt dưới đất, lọc nước, trồng rau, có AI quản lý, có tường chắn... Và giờ còn tuyển chọn nhân lực nhân tài. Cái này giống như đang lọc người sống sót từ bây giờ."

Mì nhăn mặt, nhìn quanh đại sảnh nơi những nhân viên trong bộ đồ đồng phục trắng bạc lặng lẽ đi qua. bóng dáng của những con người đã ở 'trong vòng tròn' ấy.

“Ừ! Bắn g·iết dị thú, nhặt đồ, dựng trại, chiến đấu! Rất cháy luôn!”

Những màn hình ba chiều bật lên, trôi nổi trên không trung, hiển thị các bản thiết kế kiến trúc, bản đồ thành phố ngầm, hình ảnh cắt lớp, biểu đồ động năng, cả những mô hình con người sinh sống trong các khu vực dưới lòng đất.

“Cho đó.” hắn nói, nụ cười nhàn nhạt.

[Khu BioVault tái tạo chu trình sinh học khép kín. Quý vị sẽ được ăn những cây rau lớn lên một cách tự nhiên nhất, uống nguồn nước tái tạo tinh khiết nhất, và hít thở không khí được làm sạch qua ba lớp lọc sinh học.]

“Xin chào! Tôi là Émile de Cardon, cháu của phó chủ tịch Nova, phụ trách chi nhánh châu Âu! Rất vui được làm quen!”

Chỉ sau 15 phút, Lữ Cha bước ra khỏi khu phát hành với hai chiếc mũ cẩn thận đặt trong vali, lấp lánh như vừa mua sắm từ cửa hàng đồ hiệu.

Cuối cùng, ánh sáng tím nơi bệ tròn hội tụ lại, tạo thành mô hình bán cầu.

[Đó là lời đáp cho những thách thức toàn cầu, nơi con người không chỉ sinh tồn mà còn phát triển trong những điều kiện khắc nghiệt nhất của tương lai.] (đọc tại Qidian-VP.com)

Xin xác nhận là dép lê thật.

“I demand priority access! Tôi có thẻ khách hàng Vip, cho tôi qua.”

Cô giơ tay, một bản mô phỏng ba chiều hiện ra, khu đô thị nhiều tầng dưới lòng đất, cây xanh treo lơ lửng, tàu điện từ chạy lướt qua các vòng cung, ánh sáng nhân tạo t·ừ t·rần phản chiếu một ‘bầu trời’ nhân tạo. Cảnh vật sống động đến mức các vị khách phải ngẩng nhìn, có người lặng lẽ thốt lên.

“Vậy nha, tối đừng quên vào game nha Cha.”

Không khí bỗng trở nên khác hẳn, tràn ngập niềm tin và hứng khởi. Trên bề mặt lạnh kim loại ấy, một tương lai đã vừa được gieo hạt.

“Sinh tồn hậu tận thế?”

[Tôi biết, có lẽ quý vị quan tâm đến tính bảo mật.]

Một cái búng tay khẽ vang lên. Một đoàn tàu điện từ siêu tốc v·út qua trên màn hình.

Lớp vỏ bao bọc toàn bộ thành phố ngầm, như một tấm khiên khổng lồ.

[Thay mặt Tập đoàn Nova, tôi cảm ơn quý vị đã hiện diện. Chúc quý vị một ngày làm việc hiệu suất và nhiều cảm hứng.]

“À mà nè.” Émile đột ngột nhớ ra, mắt sáng lên.

Một giọng nữ điện tử vang lên liên tục như đang làm MC cho một gameshow hoảng loạn.

“Nhưng tôi rất thích những người như cậu bất ngờ, dở hơi, và tốt bụng đến kỳ lạ.”

[Thế kỷ XXI là thời đại của những ngã rẽ. Và chúng ta – những người đứng đầu tiến bộ – cần chọn lối đi không sợ hãi. NovaTerra không phải là sự chạy trốn. Đó là bước tiếp theo.]

“Nghe mượt đấy! Từ giờ tôi gọi cậu là Cha nha! Nghe vui tai cực!”

Lữ Cha im lặng vài giây, rồi khẽ gật đầu.

Ba mươi phút trôi qua nhanh như một cái chớp mắt. Khi đại sảnh vang lên âm báo mở cửa khu vực phát hành thiết bị AR-Link Helmet, thế giới xung quanh bỗng… hóa chiến trường.

Giữa cơn hỗn loạn, một thiếu gia người Pháp bước ra như thể vừa thoát khỏi trang bìa tạp chí thời trang.

[HyperShell vỏ chắn phòng thủ cuối cùng. Nó chịu được đ·ộng đ·ất cấp 9, ngăn sóng xung kích, thậm chí tự phục hồi khi bị tổn hại. Dù thế giới bên ngoài có hỗn loạn ra sao… ]

Cô mang dáng vẻ của một phụ nữ khoảng hai mươi lăm tuổi, làn da trắng như sứ, ánh mắt tím sâu thẳm, mái tóc ngắn ôm sát gương mặt đầy khí chất. Bộ đồ liền thân trắng tinh được viền những đường phát quang mờ nhạt chạy dọc theo xương đòn và sống lưng, khiến cô trông như thể vừa bước ra từ tương lai xa xôi nào đó.

Cô tiến đến gần hơn dù chỉ là hình ảnh, nhưng ánh mắt của Nyx khiến người xem cảm thấy như chính họ đang được cô trò chuyện riêng.

Rồi không hiểu sao, vũ trụ bỗng dưng nổi hứng sắp đặt.

Nhưng rồi, một robot phát hành tiến tới trước mặt hắn, giọng lịch sự đến kỳ lạ.


Hắn nói, giọng bỗng trầm xuống, chân thành lạ thường.

"Phận dân đen như mình, nhân vật phụ hạng ba, có mơ cũng đừng mơ tới NovaTerra. Nghe bảo slot ở đó chỉ cho ba loại người.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ừ, cũng được. Dù gì tôi cũng rảnh.”

“Còn tôi thì không thích nhận không cái gì cả.” Émile nháy mắt.

Nyx cúi nhẹ, bàn tay đặt lên ngực trái, nơi tim của hình ảnh.

Đại sảnh chính của Trung tâm Công nghệ Tập đoàn Nova, một không gian mở rộng với trần cao gần hai mươi mét, lấp lánh ánh kim loại được đánh bóng như gương.

[Kính mời quý khách chú ý. Khu vực phát hành thiết bị AR-Link Helmet sẽ được mở cửa sau 30 phút nữa. Quý khách vui lòng di chuyển đến khu vực C để xếp hàng]

Lữ Cha nghiêng đầu, nhíu mày.

"Chào cả nhà, mình đang ở khu C Trung tâm Nova nè, siêu đông luôn! Cầu được trúng cái mũ AR."

“Xếp cái cc, có thằng nó còn mặt dày cắm trại chỗ này từ hôm qua rồi.”

Chen giữa đám đông hỗn loạn, những hình ảnh khó tin bắt đầu xuất hiện.

Phía trong, một nhóm học sinh mặc đồng phục học viện tư nổi tiếng thì đang cố tranh thủ selfie với các nhân viên để "tạo quan hệ" trước khi lấy mũ. Có đứa còn livestream, vừa chen lấn vừa gọi.

"Thế giới này đang loạn lên từng ngày... Có chỗ trong NovaTerra mà ở, dù chỉ là cái... nhà vệ sinh cũng đáng sống."

Nhưng ngay lập tức, một cú tát vô hình đến từ người bạn đứng cạnh kéo hắn trở về mặt đất.

Lữ Cha cũng đưa cổ tay ra, chạm nhẹ vào mặt đồng hồ. Một tiếng "tích" vang lên khe khẽ. Kết nối hoàn tất. Không ai nói gì thêm, chỉ một cái gật đầu nhẹ, và Émile đã cười tươi hơn bao giờ hết.

Mục tiêu sống, ăn ngủ đủ bữa.

Hắn có dáng người mảnh khảnh, tóc rối nhẹ, gương mặt còn nét ngây ngô dù ánh mắt lại sáng bừng sự phấn khích. Hai tay vẫn còn giơ lên như muốn vỗ tiếp, dù cả đại sảnh đã bắt đầu trở lại trật tự.

Mì lặng người. Ý nghĩ ấy không mới, nhưng mỗi lần được thốt ra thành lời lại càng khiến nó thêm nặng nề.

Phía trên mặt đất nơi đầy biến động, bất ổn giờ đây như chỉ còn là tầng tạm thời, dành cho những kẻ không đủ điều kiện bước vào tầng sâu hơn của nhân loại.

[Chúc mừng quý khách. Mã QR của quý khách trùng với lượt đăng ký số 1000 mốc “Người may mắn thứ 1000” trong chiến dịch quảng bá. Quý khách được tặng một cặp AR-Link Helmet phiên bản giới hạn. Xin mời tiến vào lối đặc biệt.]

Kế bên hắn là một tên người Hàn với bộ vest xám nhạt và khăn choàng Louis Vuitton, tay cầm hai cái thẻ VIP lấp lánh, vẫn bị chặn lại ngoài rào an ninh.

Mọi bề mặt đều phản chiếu ánh sáng nhẹ nhàng phát ra từ các tấm pin phát quang âm trần. Không khí mang mùi ozone thoang thoảng, thứ mùi đặc trưng của công nghệ sạch và tiên tiến.

Chưa kịp hiểu chuyện gì, đám người đông như kiến vỡ tổ đã ào ào xô đẩy nhau chen vào hành lang phía Đông, nơi khu phát hành được đặt.

Một cú xoay tay nhẹ, gần như là một động tác múa và quanh cô, không gian như bừng sáng lên.

Lữ Cha đứng nhìn cái hàng dài như rồng uốn khúc và thở dài.

Chương 186: Lữ Cha

Một âm báo nhẹ vang lên trên thiết bị của Lữ Cha. Hắn nhìn thoáng qua màn hình một khoản chuyển tiền, đúng bằng mười lần giá gốc chiếc mũ.

“Tôi ít khi kết bạn lắm.”

Nyx bước từng bước quanh bệ hoặc đúng hơn là biểu diễn một vũ điệu dẫn dắt thông tin.

“Dù gì cũng là hàng trời cho, ăn một mình thì trời phạt c·hết.”

“Tối nay có một game mới Doom Days Re:Genesis, bản thử nghiệm giới hạn. Game sinh tồn hậu tận thế, tôi được mời. Vào chơi với tôi nha?”

“Nhà giàu, người thân của nhân viên tập đoàn Nova, và mấy thiên tài thuộc dạng công thần."

Lữ Cha đứng sững. Nhìn quanh. Nhìn lại QR trên điện thoại. Nhìn cái bánh mì trong tay. Rồi chỉ thốt lên đúng một từ.

Hắn lững thững bước ra khỏi thang cuốn, tay cầm cốc trà sữa như thể đang đi lạc trong khu trung tâm thương mại nào đó.

Émile bật cười, vỗ tay một cái rõ to.

“Cậu tên gì?”

Cô dừng lại, nghiêng đầu, ánh sáng dịu lại.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 186: Lữ Cha