Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 189: Thứ Đáng Sợ Sau Hoàng Đế
Giọng hắn khẽ run. Không phải vì sợ người đàn ông này, mà vì lo sợ lời nói vừa rồi của em gái mình đã lọt vào tai một trong những người quyền lực nhất Nova.
“Ngài rất giống cha mình. Không sao, dù gì tương lai cũng sẽ đến lượt ngài. Tham dự sớm một chút cũng tốt.”
Nhưng chỉ Trương Kiến Thành hiểu rõ một lời tha thứ từ Lâm Chấn Vương, không có nghĩa là một lời quên đi. Đó là lời nhắc nhở bằng tơ lụa, không phải bằng roi da.
Không khí nặng nề, nghẹt thở, cho đến khi một giọng nữ vang lên, chát chúa và đầy oán trách.
Hắn chuyển mắt sang Kiến Thành, nụ cười dịu lại.
Hắn khẽ nhún vai, như thể buổi hẹn chỉ là một cái trà chiều đơn giản.
Chấn Vương thản nhiên nói tiếp, giọng nói nhẹ nhưng sắc bén như dao.
“Không biết tôi có đang làm phiền mọi người không?”
Chấn Vương chắp tay sau lưng, mắt nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật.
Hắn đứng dậy, từng bước chậm rãi tiến về phía cô em gái.
Cả gia đình họ Trương lặng người. Câu nói ấy, vừa như một lời an ủi... vừa như một sự khẳng định về quyền năng gần như thần thánh của tập đoàn Nova.
Sự im lặng bao trùm như tấm màn tang.
“Hồi cha tôi b·ị b·ắt cóc, xém c·hết... tôi cũng từng phát điên chẳng khác gì. Dù sao... tình thân cũng là bản năng.”
“Cú tát này xem như cảnh cáo. Nếu còn lần sau… sẽ không chỉ là một cú tát nhẹ nhàng đâu.”
Miệng cô há hốc vì kinh ngạc, mắt mở lớn không dám tin vào thực tại. Tay run rẩy đưa lên ôm lấy má, nơi vẫn còn nóng rát vì cái tát trời giáng.
Và trong Nova, sai sót đôi khi không tính bằng lời xin lỗi.
Không còn là người anh cả ôn tồn, hiền hòa. Mà là một người kế thừa thực sự lạnh lùng, cứng rắn, có thể ra tay với cả máu mủ ruột rà, chỉ để giữ vững điều mà cả gia tộc đang đặt cược.
Cô em gái vẫn còn run rẩy. Nhưng trong ánh mắt mờ lệ, giờ đã có thêm sự tỉnh ngộ. Cô từ từ cúi đầu, nén nước mắt, giọng khàn khàn.
“Nhưng... đừng lo. Nova không nhỏ nhen đến vậy. Người nhà đau xót mà lỡ lời là chuyện dễ hiểu.”
…
“Em tốt. Nhớ kỹ là được.” Ánh mắt hắn trở nên dịu dàng, cái dịu dàng của người đã dằn lòng mình xuống vực sâu để bảo vệ cả gia đình.
Hắn gật đầu, chậm rãi nói tiếp.
Trương Kiến Thành khẽ gật đầu, vỗ nhẹ lên đầu em gái. Lòng bàn tay hắn vẫn còn hơi run, không vì giận, mà vì đau. Nhưng hắn không cho phép bản thân mềm yếu trong lúc này.
Hắn ngẩng đầu, giọng đầy quyết tâm.
Âm thanh vang lên như tiếng roi quất vào da thịt. Cô em gái lảo đảo, ngã xuống nền gạch lạnh.
“Với cả… chúng ta tuổi tác cũng không lệch mấy. Không cần quá câu nệ như vậy đâu.”
Câu nói thốt ra khiến không ít người Trương gia thở phào nhẹ nhõm.
Một thoáng im lặng. Chấn Vương bật cười. Không lớn, nhưng trong ánh mắt ấy lóe lên tia thích thú.
Anh cúi người, đối diện thẳng với ánh mắt ngỡ ngàng của em gái, lạnh lùng dứt khoát.
Trương Kiến Thành cắn nhẹ môi dưới. Suy nghĩ chớp nhoáng trong đầu. Nếu bỏ lỡ buổi họp này rất có thể tiến độ chuyển giao vai trò giữa cha mình và Nova sẽ bị ảnh hưởng.
“Vậy… tôi không quấy rầy nữa.”
Trương Kiến Thành như bị đ·iện g·iật, vội bước nhanh đến trước mặt Chấn Vương, cúi người đầy kính cẩn.
“Yên tâm. Với công nghệ hiện tại của Nova, tình trạng của ngài Trương Hoa Thịnh không là gì cả. Đến cả u·ng t·hư máu chúng tôi còn chữa được thì đừng nói đến vài c·hấn t·hương.”
“Đúng là... thứ đáng sợ sau hoàng đế, chính là tâm phúc của hoàng đế.”
“Anh hai! Tại sao? Tại sao không ngăn cha lại? Việc gì phải mạo hiểm như vậy chứ?”
Hành lang dài lạnh lẽo của bệnh viện dường như kéo dài vô tận, ánh đèn huỳnh quang nhợt nhạt hắt xuống nền gạch trắng khiến mọi thứ càng thêm phần u ám.
“Chúng em hiểu, anh hai.” Bọn họ đồng thanh vang lên như một lời tuyên thệ.
Ngay lúc đó một giọng nói vang lên, đều đều và mang theo một tầng ý vị đặc biệt.
Hắn lướt mắt một vòng ánh nhìn đủ để mọi người đứng thẳng mà vẫn cảm thấy cúi đầu.
Kiến Thành vẫn giữ nguyên dáng người hơi khom, ánh mắt cung kính.
“Em… em xin lỗi, anh hai. Em… sẽ không tái phạm nữa.”
Người đàn ông mặc áo sơ mi đen, khoác ngoài một chiếc áo măng-tô dài, thân hình cao gầy, dáng đi ung dung như đang tản bộ trong một khu vườn.
Một cơn gió nhẹ luồn qua hành lang lạnh lẽo của bệnh viện, khiến đám người Trương gia khẽ rùng mình.
Là cố vấn trưởng, là người nắm toàn quyền điều phối hội đồng quản trị, là kẻ đứng phía sau hầu hết các kế hoạch then chốt hắn không cần chức danh lớn, bởi quyền lực thật sự của hắn không nằm trên giấy tờ, mà nằm trong từng lời nói, từng ánh mắt, từng cái gật đầu nhẹ như không kia.
Hắn dừng lại, ánh mắt lướt qua cô em gái vẫn còn đang sợ hãi phía sau Kiến Thành.
Nói rồi hắn xoay người, từng bước đi nhẹ như gió, mà để lại sau lưng một luồng áp lực nặng nề. Không ai dám nói một lời cho đến khi bóng hắn khuất sau góc hành lang.
“Tất cả sản nghiệp ở Trung Quốc, cả danh tiếng, cả... cả mạng sống của cha! Anh có biết chúng ta phải bỏ lại những gì không?!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Không ai thấy rõ được cơn sóng đang dâng trào trong lồng ngực người đàn ông từng được xem là người thừa kế hoàn hảo nhất của gia tộc họ Trương.
“Nếu được… tôi xin phép thay mặt cha tham dự buổi gặp. Tôi biết mình không bằng ông ấy, nhưng tôi chắc rằng cha sẽ không muốn để tập đoàn chậm tiến độ vì chuyện này.”
Dù thoạt nhìn có vẻ chỉ ngang tuổi Trương Kiến Thành, nhưng với những người từng làm việc trong tập đoàn Nova, cái tên này là một biểu tượng.
“Không biết… hôm nay ngài Lâm ghé qua, có việc gì chỉ bảo chúng tôi ạ?”
Mẹ của họ, người đàn bà từng là hình ảnh mẫu mực của giới thượng lưu, nay đã ngất lên ngất xuống mấy ngày liền, không thể chịu nổi cú sốc khi thấy chồng mình trong tình trạng thập tử vô sinh.
“Nhưng tuyệt nhiên điều đó không có nghĩa là em được quyền to tiếng chửi tới tập đoàn.”
Chương 189: Thứ Đáng Sợ Sau Hoàng Đế
“Không dám, không dám. Giữ lễ là điều nên làm.”
Bên cạnh anh là vợ, những người em trai và em gái của anh, tất cả đều là máu mủ một nhà, sinh ra trong nhung lụa, lớn lên dưới cái bóng vĩ đại của Trương Hoa Thịnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người em gái thứ ba của Trương Kiến Thành, cô gái vốn nổi tiếng là kiêu kỳ và ương ngạnh trong số các anh chị em, nay đã vỡ òa.
“Anh…” Cô lắp bắp. Nhưng Trương Kiến Thành không để cô nói tiếp.
Hắn quay sang những người còn lại. Không cần lên tiếng. Họ chỉ cần nhìn ánh mắt hắn là hiểu ranh giới đã được vạch ra. Và ranh giới ấy không ai được phép vượt qua, dù chỉ một lời lỡ miệng.
Hắn thì thầm không cho ai nghe thấy.
Có người bật dậy, bịt miệng cô, có người thì nhìn quanh cảnh giác như sợ có ai nghe thấy. Cô không quan tâm. Cô đang giận. Đang tuyệt vọng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Câu nói vừa dứt, không khí như bị rút cạn. Mọi người đều sững sờ.
“Anh xin lỗi...” Giọng hắn trầm khàn, nặng như đá. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng nếu để lỡ cơ hội, hắn có thể không còn được bước vào bàn đàm phán lần nữa.
Lần đầu tiên, những người con của Trương gia nhìn thấy một Trương Kiến Thành như vậy.
Một nhân vật huyền thoại trong giới tài phiệt Hoa Hạ, người sáng lập tập đoàn dược phẩm lớn nhất khu vực. Giờ đây, họ không còn là những công tử, tiểu thư quyền quý nữa. Họ là những kẻ đang chạy trốn.
“Đúng là hổ phụ sinh hổ tử.”
“Nhưng xem ra… phải dời rồi.”
Trương Kiến Thành khẽ nhắm mắt, thở ra một hơi thật dài.
Hắn liếc nhìn Kiến Thành một cái, nụ cười trở nên thân thiện hơn một chút.
Một tổ chức nắm giữ công nghệ có thể định đoạt sinh tử không còn là một tập đoàn nữa, mà là một đế quốc không lãnh thổ thật sự.
“Chào ngài Lâm! Tôi… tôi không ngờ ngài lại đến lúc này, xin lỗi ngày vì không tiếp đón ngài từ xa.”
“Tôi đến là muốn gặp ngài Trương. Dự định mời ông ấy bốn ngày nữa đến trụ sở chính để bàn chuyện.”
Ánh mắt hắn băng giá, giọng nói đều đều nhưng ẩn chứa một lưỡi dao sắc bén.
Ánh đèn vàng nhạt phản chiếu lên gương mặt hắn, để lộ một nụ cười nhàn nhạt không mặn không nhạt, nhưng đủ khiến người khác khó lòng đoán được tâm tư.
Gương mặt cô đỏ bừng, mắt long lên vì tức giận xen lẫn bất lực. Những giọt nước mắt rơi xuống không phải vì yếu đuối, mà vì không thể chấp nhận được hiện thực tàn khốc này.
Cô chưa từng b·ị đ·ánh. Huống chi là từ người anh hai luôn được xem là hình mẫu lý tưởng của cả nhà người mà cô tôn kính, ngưỡng mộ từ nhỏ, người chưa từng nặng lời, huống chi là nặng tay.
Nơi người cha hắnkính trọng nhất đang giành giật sự sống sau vụ t·hảm h·ọa ở cơ sở Tàng Huyền, Bắc Kinh.
Rồi đột ngột “BỐP!”
Mỗi tiếng giày bước qua đều vang vọng, va đập vào sự lo âu đang cuộn trào trong lòng từng người đang ngồi chờ ngoài phòng phẫu thuật.
Trương Kiến Thành cúi đầu lần nữa, vẫn giữ nguyên vẻ cung kính.
Chỉ đến lúc đó, Trương Kiến Thành mới ngẩng lên, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi.
“Đường đường là tiểu thư họ Trương… giờ phải trốn chui trốn nhủi ở Việt Nam... tất cả... tất cả cũng chỉ vì cái tập đoàn Nova c·h·ó má nàyi!!”
Giọng nói không lớn, không gắt, không mang theo sự đe dọa rõ ràng… nhưng lại khiến không khí quanh đó như đông cứng lại trong khoảnh khắc.
Trương Kiến Thành ngồi trầm mặc ở hàng ghế đầu, bàn tay đan chặt vào nhau, đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ dán chặt vào cánh cửa thép lạnh lẽo trước mặt.
Tất cả đều quay đầu lại và khi nhìn thấy người đang bước tới, đồng loạt đứng bật dậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chấn Vương vẫn giữ nụ cười, không tiến thêm bước nào, đứng ở khoảng cách vừa đủ, giọng nhẹ như gió thoảng.
Chấn Vương bật cười. Hắn không thấy khó chịu, hắn đã quá quen với sự sợ hãi này. Từ khi nắm quyền điều phối hội đồng Nova, đã từng có người không nói hai lời, trực tiếp quỳ xuống... chỉ để được cầm giày hắn mà lau.
“Anh có lỗi với cha, có lỗi với tất cả mọi người. Đáng lý... đáng lý ra anh nên là người thay cha gánh lấy quyết định ấy.”
“Ta biết ngài đang lo gì. Đúng là... tôi có vô tình nghe được đoạn trò chuyện ban nãy.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.