Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 190: Vì Sao
Bầu trời trên khu phức hợp y tế của tập đoàn Nova âm u một cách lạ lùng, như thể chính không khí nơi đây cũng cảm nhận được bước chân của một người có thể thay đổi vận mệnh cả thế giới.
Cửa chính của cơ sở vừa mở, một bóng người bước ra áo măng-tô dài quét nhẹ theo từng bước đi, đôi giày da đen sáng bóng phản chiếu nền gạch trắng đến lạnh người.
Lâm Chấn Vương.
Ngay khi gót giày đầu tiên của hắn đặt xuống bậc thềm đá, một nhóm vệ sĩ mặc vest đen đồng loạt xuất hiện, đội hình không hề chậm trễ, bao bọc quanh hắn như một tòa thành di động.
Cùng lúc đó, ba trợ lý riêng của hắn mỗi người phụ trách một lĩnh vực khác nhau, lập tức tiến lại, đồng thanh cúi đầu chào.
“Ngài Lâm. Xe đã chuẩn bị sẵn.”
Lâm Chấn Vương gật đầu và mọi thứ liền chuyển động như thể một cỗ máy tinh vi vừa được kích hoạt.
…
Chiếc xe chạy êm như ru, bọc thép cấp quân sự, được trang bị công nghệ điều hướng từ vệ tinh riêng của Nova. Hướng đến đích, ba học viện lâm thời nền móng đào tạo thế hệ tiếp theo của tập đoàn.
Ba học viện. Ba trụ cột. Ba nhánh quyền lực.
Nova không chỉ là một tập đoàn. Nó hiện tại là một quốc gia không biên giới. Một thành viên trong một nhóm thế lực có khả năng chi phối cách hoạt động của thế giới.
Và những học viện này chính là trường đào tạo thần dân cho đế quốc đó.
Đầu tiên là Học viện Quân sự, được đặt dưới sự chỉ đạo của lão tướng Trần Hiên ông nội của Trần An
Tuy không phải là xuất sắc nhất nhưng ông sở hữu rất nhiều mối quan hệ với các cựu chiến binh, cũng như có năng lực nhất định trong lĩnh vực này.
Ở đây, học viên được rèn luyện không chỉ về sức mạnh thể chất, mà còn cả về tâm lý chiến và tinh thần phục tùng tuyệt đối. Với tôn chỉ là trung thành trước, sống sót sau.
Tiếp đó là Học viện Hành chính, do ông ngoại Trần An tạm thời giữ, ông là một cựu quan chức nhà nước đã về hưu.
Khác với sự khốc liệt của quân sự, nơi này đào tạo ra những nhân viên hành chính sẽ giúp đỡ quản lý tập đoàn mai sau.
Và cuối cùng là Học viện Công nghệ.
Một nơi không viện trưởng. Không ban giám hiệu.
Tất cả đều được điều hành bởi một trí tuệ nhân tạo tên SILVA viết tắt của "Synthetic Intelligence for Learning, Vigilance and Advancement".
(Trí tuệ nhân tạo cho Học tập, Cảnh giác và Tiến bộ)
SILVA không chỉ xử lý công tác hành chính, mà còn trực tiếp thiết kế chương trình học theo từng cá nhân.
Nó theo dõi tiến trình học tập, hiệu suất và thậm chí cả nhịp tim của học viên để tối ưu phương pháp giảng dạy.
Học viện này sẽ là cái nôi của mọi công nghệ mà Nova phát triển. Nếu quân sự là móng, hành chính là não, thì công nghệ chính là trái tim của Nova.
Tổng kết lại phương diện giáo d·ụ·c hoàn toàn nằm dưới sự điều hành trực tiếp hoặc gián tiếp của Trần An.
Dù vậy có vẻ hơi độc chiếm, nhưng Lâm Chấn Vương vẫn rất tôn trọng họ, điều này cũng ngầm nhắc rằng mọi quyền lực bây giờ đã thuộc về thế hệ mới, thế hệ của hắn và Trần An.
Còn chuyện Trương Hoa Thịnh? Chỉ là tiện đường.
Còn việc mời Trương Kiến Thành? Càng là ngẫu nhiên.
Nhưng chính cái ngẫu nhiên đó lại mở ra một viễn cảnh khác. Một con sói con. Một hậu duệ của kẻ từng trung thành với chính quyền Trung Quốc đến mức bán cả công nghệ sinh học cấm để đổi lấy đặc quyền sống sót.
Một gia tộc từng làm c·h·ó, nhưng lại biết cách sinh tồn.
Giờ chúng đã về với Nova nhưng ai biết được, khi con sói con kia lớn lên, mạnh mẽ, khôn ngoan, có cả bệ đỡ và dã tâm... liệu nó có quay đầu cắn lại chủ nhân, ân nhân cứu mạng mình?
Không ai dạy được sói. Nhưng người giỏi có thể thuần phục nó.
Chính vì thế, Lâm Chấn Vương người chưa từng để bất kỳ biến số nào vượt khỏi kiểm soát sẽ dạy dỗ những con sói đó. Không phải bằng roi, mà bằng ơn nghĩa.
Để khi chúng trưởng thành, thay vì phản kháng, chúng sẽ cúi đầu nhớ ơn kẻ từng đưa tay kéo chúng ra khỏi vực sâu.
Chính vì vậy mà hắn không đuổi đi Trương Kiến Thành. Không dọa nạt. Không nhắc lại lời lẽ vô lễ của cô em gái.
Hắn chỉ mỉm cười, khích lệ, gật đầu.
Và gieo một hạt giống.
Hạt giống của lòng trung thành được tưới bằng nỗi sợ và lòng biết ơn.
…
Nhiều người vẫn luôn thắc mắc Trần An người đứng đầu một đế chế như Nova, sao có thể sống ẩn dật trong phòng thí nghiệm cả tháng trời mà không hề ra mặt quản lý?
Làm sao có thể đặt vận mệnh của một tổ chức khổng lồ vào tay người khác rồi thản nhiên dốc lòng cho mấy ống nghiệm, vi mạch và chuỗi DNA?
Câu trả lời chỉ gói gọn trong một cái tên Lâm Chấn Vương.
Khi Trần An chọn buông bỏ quyền lực thường nhật, là vì hắn đã có một người đủ năng lực và đủ trung thành để thay mình giữ tay lái.
Và nếu có người dám hỏi, rằng liệu Trần An có sợ bị phản bội không, thì hắn chỉ bật cười, trả lời bằng một câu ngắn gọn.
“Ai cơ? Lâm Chấn Vương? Đừng đùa nữa, quay về làm việc đi.”
Chỉ vậy là đủ.
Lâm Chấn Vương, cố vấn trưởng, người đứng sau hậu trường của Nova, kẻ gác cổng cho cả một đế chế.
Trong mắt kẻ ngoài, hắn là cỗ máy tính toán chính trị, là “cánh tay phải” của vị chủ nhân bí ẩn.
Nhưng chỉ những người thật sự ở gần hai người này mới hiểu cái mà Lâm Chấn Vương dành cho Trần An không đơn thuần là lòng trung thành, mà là sự kính phục tuyệt đối.
Chấn Vương là cáo già, một con cáo đích thật, cách hắn điều khiển người khác, cách hắn xoay chuyển thế giới là thứ mà người thường khó làm được.
Hắn không phải loại người dễ tin người. Nhưng khi nhìn thấy Trần An, nhìn thấy được viễn cảnh của thế giới trong tương lai, Chấn Vương biết.
Nếu có một người nào đó đủ khả năng kéo loài người ra khỏi địa ngục, thì chỉ có thể là Trần An.
“Nếu buộc phải g·iết hàng triệu người, trong đó có cả ngài và gia đình ngài để đổi lấy mạng sống của Trần An, thì ngài có làm không?”
Nếu có ai hỏi như này, Chấn Vương sẽ không ngần ngại mà gật đầu.
“Có, chắc chắn tôi sẽ làm. Thậm chí sẽ là người hi sinh đầu tiên.”
Bởi vì Trần An không phải là một người. Hắn là biểu tượng, là niềm hi vọng cuối cùng của một giống loài đã tiến gần đến diệt vong.
Chính vì vậy, Chấn Vương sẵn sàng tọa trấn trong bóng tối, để vị thánh của nhân loại có thể bước đi dưới ánh sáng mà không bị phân tâm.
Hắn xử lý mọi văn kiện, mọi cuộc đàm phán, mọi xung đột nội bộ và ngoại giao không một lời than phiền.
Và giữa họ, không cần phải có giao kèo hay thề nguyền. Đôi khi chỉ một ánh mắt trao nhau là đủ hiểu kẻ này sống là vì bảo vệ kẻ kia.
Và nếu có ai đó dám đặt ra câu hỏi “Có thể mua chuộc Lâm Chấn Vương không?”…
Bớt giỡn đi. Không phải chưa có kẻ từng thử.Nhưng đến giờ mọi người không nghe gì là vì kẻ đó chưa sống đủ đến hoàng hôn.
Phía nghiên cứu công nghệ?
Khỏi cần lo.
Tất cả mọi dự án trọng yếu, toàn bộ hệ thống phòng thí nghiệm cấp cao, mọi AI cao cấp lẫn hệ thống điều phối nghiên cứu toàn cầu đều nằm trong tay Trần An.
Không một nhà khoa học nào dám cãi lệnh hắn.
Không một AI nào được phép hoạt động nếu chưa thông qua thuật toán niêm phong chính tay hắn viết.
Đây là lãnh địa tuyệt đối của Thánh Giả.
Còn quân sự?
Thứ quyền lực có thể đảo chính chỉ sau một đêm?
Lại càng không thể lung lay.
Nhà họ Trần hiện tại đã nắm chặt q·uân đ·ội trong tay.
Trần Hiên, ông nội Trần An nắm giữ học viện đào tạo q·uân đ·ội mới cho tập đoàn. Trần Dương, cha Trần An trung tá đặc nhiệm, hiện vẫn giữ chức, nhưng đã có quyền hành cùng tiến nói đối với các đội quân của tập đoàn.
Còn các chú, bác, cô, dì của Trần An? Một nửa là sĩ quan cấp cao, nửa còn lại là huấn luyện viên quân sự hoặc chuyên gia chiến lược.
Nếu không phải người trong gia tộc, thì cũng là học trò hoặc chiến hữu cũ của những người trên.
Cái gốc quân sự ấy đã đâm sâu như rễ cây xuyên đá không ai có thể nhổ bật.
Ba trụ cột, ba lãnh địa, ba chiến tuyến.
Hành chính, có Lâm Chấn Vương, cáo già tuyệt đỉnh.
Nghiên cứu, có Trần An kẻ đang sở hữu một kho tàng kiến thức cực kì lớn từ tương lai.
Quân sự, có họ Trần, lưỡi dao sẵn sàng chém bất kỳ phản loạn nào.
Đây là tam giác vững chãi không ai chen chân vào được. Không phản bội nào có thể sinh sôi. Không âm mưu nào đủ khe hở mà len vào.
Và chính nhờ tam giác này, Trần An có thể nhốt mình trong phòng thí nghiệm mười năm cũng không cần bước ra ngoài một bước.
Bởi vì hắn biết, phía sau lưng mình là những con người có thể chống đỡ cả thế giới.
…
…
Âm thanh của đấu trường lại một lần nữa vang lên, chấn động bởi những tiếng bước chân, tiếng hô hào và những đợt v·a c·hạm nảy lửa.
Giữa sàn tập luyện bao quanh bởi khán đài dạng mái vòm, Lữ Cha và Aiko đối diện nhau lần thứ hai.
Trên màn hình phụ trợ ảo xuất hiện xung quanh cả hai, những gợi ý, đường cong động tác, tính toán xác suất đều hiển thị theo thời gian thực.
Với người chơi thông thường, đây là chiếc “nạng” thần thánh giúp họ điều chỉnh chính xác từng hành động nhưng với Aiko, nó gần như là vô dụng.
Trận đấu bắt đầu.
Lữ Cha lao lên, cố tận dụng toàn bộ những gì mình học được trong những ngày qua. Phân tích, phản ứng, lựa chọn tối ưu... Nhưng từng cú đánh của hắn đều bị Aiko hóa giải như thể cô đang đọc được từng dòng lệnh trong hệ thống hỗ trợ.
Ngược lại, những cú đáp trả từ cô nàng nhanh, hiểm và bất quy tắc đến mức hệ thống của hắn gần như r·ối l·oạn.
Rồi... một cú quật vai mạnh mẽ từ Aiko khiến hắn ngã lăn xuống sàn. Phía khán đài, Émile cùng nhóm bạn lại réo lên cười ồ.
"Lữ Cha! Ngươi tập gym chưa đủ đâu! Tập luyện đi rồi hẵng mơ tán gái võ sư!"
Mặt Lữ Cha đỏ bừng, không rõ vì ngượng hay vì đau. Hắn cắn răng, siết chặt tay.
“Không... mình không thể thất bại mãi như thế này.”
“Mình còn chưa ra được cái căn cứ c·hết tiệt này. Chưa biết thế giới bên ngoài có gì.”
Trong khoảnh khắc đó khi Aiko lao đến với một cú đánh xoay người, hệ thống vẫn chưa kịp hiển thị cảnh báo Lữ Cha không nhìn vào hệ thống nữa.
Hắn nhắm mắt. Thở sâu. Cơ bắp siết lại. Phản xạ.
BỐP
Cú đấm của hắn đi trước lời khuyên của hệ thống vài phần nghìn giây, trúng thẳng vào gò má của Aiko.
Cô khựng lại, đầu lệch đi theo lực đòn. Khán đài trở nên yên tĩnh lạ thường trong một tích tắc.
Aiko lùi lại một bước, đôi mắt cô mở to... Lần đầu tiên có chút choáng váng.
Nhưng rồi cô mỉm cười một nụ cười nhẹ thoáng qua như gió xuân trước bão… và cô lao tới như hổ vồ.
Những gì xảy ra sau đó với Lữ Cha chỉ còn là một cơn ác mộng tốc độ cao, kết thúc bằng một cú quét chân quăng hắn khỏi vòng bảo hộ.
Thất bại. Nhưng... là thất bại có tiến bộ.
Aiko tiến lại gần, tay vươn ra kéo hắn dậy. Trong ánh sáng trắng nhạt của sàn đấu, ánh mắt cô bình thản nhưng sắc bén.
“Cú đấm đó… ngươi không dùng hỗ trợ hệ thống đúng không?”
Lữ Cha ngơ ngác, lắc đầu.
“Tôi… không biết. Tôi chỉ cảm thấy nên ra tay như thế. Cơ thể tôi... tự phản ứng.”
Aiko im lặng trong giây lát rồi gật đầu, môi khẽ cong.
“Tốt lắm. Đó mới là cách học từ hệ thống chứ không phải dựa vào nó.”
Trước khi Lữ Cha kịp hỏi gì thêm, một tiếng "ting" vang lên từ thiết bị trên tay. Tin nhắn từ Émile.
[Émile]: Yo, ba ngày nữa có tiệc của Nova tổ chức. Ra mắt giảng viên và học viên mới.
Nghe bảo lãnh đạo các ban chủ chốt đều sẽ đến. Cơ hội ngàn năm có một để làm quen, tìm việc, hay… nói chuyện chính trị.
Tôi cho xe đến rước. Đừng có trốn đấy.Hỏi Aiko luôn xem.
Lữ Cha bật cười, bấm trả lời.
[Lữ Cha]: Ờ, tôi đi. Dù sao cũng muốn mở rộng tầm mắt.
Lúc này, hắn quay sang Aiko cô vẫn đang lau mặt bằng khăn lạnh ngập ngừng hỏi.
“Cô có muốn tham gia buổi tiệc của tập đoàn Nova 3 ngày tới không.”
Aiko khựng lại trong thoáng chốc. Đôi mắt sắc sảo của cô ánh lên tia nghi hoặc, như thể câu hỏi vừa rồi gợi lại một điều gì.
Nhưng chỉ một giây sau, cô đã mỉm cười.
“Không. Tôi không thích tiệc tùng. Với lại… tôi có việc khác phải làm.”
Câu trả lời nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. Lữ Cha không tiện hỏi thêm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.