Trần An chậm rãi bước xuống cầu thang, từng bước chân như nặng nề hơn bởi cảm xúc dâng trào trong lòng. Khi ánh mắt hắn chạm đến khung cảnh phòng ăn, đôi chân hắn bỗng khựng lại.
Trước mắt hắn là hình ảnh quen thuộc, mẹ đang nhẹ nhàng múc canh, cha cầm tờ báo buổi sáng, còn em trai thì vừa ăn vừa lén chơi game trên điện thoại giấu dưới bàn.
Mọi thứ như một giấc mơ. Sáu năm trời hắn đã mất đi gia đình này, sáu năm cô độc giữa sự tàn phá và c·hết chóc. Nhưng giờ đây, tất cả đều ngồi trước mặt hắn, bằng xương bằng thịt.
Cảm xúc mãnh liệt trào dâng, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má. Hắn không thể kìm được.
Mẹ hắn ngẩng lên, ánh mắt lo lắng khi thấy con trai đứng bất động ở ngưỡng cửa, nước mắt chảy dài.
“An? Con sao thế? Có chuyện gì à?” Bà đặt chén canh xuống, bước đến gần.
Em trai hắn, Trần Kiệt, ngừng nhai, nhìn anh trai với ánh mắt trêu chọc.
“Mẹ. Từ sáng anh hai đã kỳ lạ rồi. Trông cứ như người thất tình ấy.”
Cha hắn cũng buông tờ báo, có hơi nhíu mày giọng quan tâm nhìn con trai lớn. “Có chuyện gì không ổn sao, An?”
Trần An hít một hơi sâu, cố gắng kìm nén cảm xúc, lau vội nước mắt. Hắn lắc đầu, cười nhẹ để trấn an gia đình.
“Không có gì đâu mẹ. Con chỉ... vừa có một cơn ác mộng mà thôi.”
Mẹ hắn vẫn còn vẻ lo lắng nhưng cũng mỉm cười, vỗ nhẹ vai con trai. “Được rồi, không sao là tốt. Lại đây, ăn sáng đi, mẹ làm mấy món con thích nhất đấy.”
Trần An gật đầu, bước đến bàn ăn. Hắn ngồi xuống và nhìn những món ăn trước mặt, trứng chiên, thịt kho đậu hủ, canh rau muống luộc. Những món ăn mà hắn từng nghĩ sẽ không bao giờ được nếm lại.
Cầm đôi đũa trong tay, hắn gắp một miếng thịt kho bỏ vào miệng. Hương vị đậm đà tan chảy trên đầu lưỡi, mang theo cảm giác ấm áp và thân thuộc.
Lần đầu tiên sau sáu năm, hắn được ăn một bữa cơm đúng nghĩa. Không phải thanh năng lượng được làm từ côn trùng, không phải đồ hộp cũ kỹ, mà là những món ăn mẹ nấu bằng cả tình yêu thương.
Hắn ăn một cách say mê, như thể mỗi miếng ăn đều quý giá hơn vàng bạc. Cha mẹ và em trai ngồi bên cạnh, vừa nhìn hắn vừa ngạc nhiên.
“An, con từ từ thôi, không ai giành với con đâu.” Mẹ hắn bật cười nhẹ.
Trần kiệt cười lớn, nhìn anh trai nói.
“Anh hai ăn như c·hết đói lâu năm. Lại còn khóc nữa. Chắc chắn là có chuyện gì rồi!”
Cha hắn chỉ khẽ quan sát, ánh mắt dường như suy đoán được gì đó.
Bầu không khí chùng xuống trong giây lát, mẹ hắn nhìn con trai với ánh mắt ấm áp nhưng pha chút nghi hoặc. Trần kiệt thì chỉ nhún vai tiếp tục ăn.
Sau khi dùng bữa xong…
Trần Dương, cha của Trần An và Trần Kiệt, là một người đàn ông trung niên với vóc dáng rắn rỏi và mạnh mẽ. Làn da ngăm sạm, đôi mắt sắc lạnh luôn ánh lên vẻ nghiêm nghị của một người từng trải qua nhiều năm trong ngành cảnh sát.
Mái tóc đã điểm bạc vài sợi nhưng vẫn được cắt gọn gàng, tôn lên khuôn mặt góc cạnh. Ông mặc bộ đồ thể thao đơn giản, nhưng từng bước chạy đều đặn và mạnh mẽ của ông lại toát lên sự uy nghiêm, khiến người khác không khỏi kính nể.
Trần Kiệt, cậu em trai nhỏ hơn Trần An 5 tuổi, mang dáng vẻ đối lập. Hắn có đôi mắt sáng lanh lợi, khuôn mặt thanh tú nhưng lúc nào cũng hiện rõ vẻ lém lỉnh, tinh nghịch.
Vóc dáng của hắn mảnh khảnh hơn anh trai, nhưng cơ thể lại rất linh hoạt nhờ thường xuyên tham gia các hoạt động thể thao. Trần kiệt mặc áo thun màu sáng và quần thể thao, đôi giày chạy bộ mới tinh. Tuy vậy, trên mặt hắn lúc này chỉ có vẻ khổ sở.
“Cha ơi, thật sự không cần phải chạy mỗi ngày đâu, hôm nay nghỉ được không?” Trần Kiệt than thở ngay khi họ bắt đầu chạy.
“Không chạy làm sao giữ sức khỏe?” Trần Dương đáp, giọng dứt khoát.
“Nhưng con chạy suốt cả tuần rồi!” Kiệt tiếp tục than vãn, đôi lúc liếc sang Trần An với ánh mắt cầu cứu.
“Anh hai, anh nói gì đi chứ!”
Nếu là trước kia, Trần An đã lên tiếng và tìm cách quay trở lại phòng để ngủ.
Nhưng khác với thường ngày, lần này Trần An chỉ im lặng. Hắn không cười đùa hay tìm cách phụ họa để né tránh bài tập như trước đây.
Vẻ mặt hắn trầm lặng, ánh mắt dõi theo những hàng cây xanh mướt hai bên đường và bầu trời đang dần bừng sáng. Từng nhịp thở sâu, từng bước chạy của hắn đều tràn đầy sự tập trung.
Hắn cảm nhận rõ ràng cái mát lành của làn gió sáng sớm lướt qua khuôn mặt, mùi hương thoang thoảng của cỏ cây, và tiếng chim ríu rít từ những cành cao. Cảnh sắc xung quanh đẹp đẽ và sống động, một vẻ đẹp mà hắn biết sẽ dần trở thành ký ức hiếm hoi trong tương lai.
Sự thay đổi bất ngờ này không lọt khỏi mắt Trần Dương. Ông liếc nhìn con trai lớn của mình, đôi lông mày khẽ nhíu lại nhưng không nói gì.
Trần Kiệt, ngược lại, nhìn anh trai chằm chằm, giọng ngạc nhiên.
“Quái lạ, hình thường ổng toàn tìm cớ nghỉ chạy cơ mà!”
Trần An vẫn im lặng, chỉ cắm cúi chạy. Từng bước của hắn mạnh mẽ, đầy hưng phấn, cố gắng tận hưởng trọn vẹn từng khoảnh khắc yên bình này.
Trần Dương lặng lẽ quan sát con trai mình khi cả ba bắt đầu chạy. Ông nhận thấy sự thay đổi kỳ lạ trong ánh mắt của Trần An, không còn sự uể oải hay bất cần như thường ngày, mà thay vào đó là sự trầm tư sâu sắc.
Dáng chạy của hắn cũng khác. Mỗi bước chân đều chắc chắn, nhịp thở đều đặn như một người đã luyện tập thường xuyên, điều mà ông chưa từng thấy ở con trai lớn của mình.
“Cái gì đã thay đổi nó đến vậy?” Ông thầm nghĩ, ánh mắt sắc bén của một lính đặc nhiệm dần trở nên nghi hoặc.
Trần Dương cũng không quên hắng giọng, nhắc nhở Trần Kiệt.
“Tập trung vào chạy đi, đừng nói nhiều. An, hôm nay có tiến bộ đấy. Nếu duy trì phong độ này, cha có thể cân nhắc cho con nghỉ vài buổi.”
Trần An khẽ gật đầu, môi thoáng nở nụ cười nhẹ nhưng không đáp lời. Với hắn lúc này, từng giây phút đều mang ý nghĩa vô cùng lớn lao.
Cả ba bắt đầu chạy từ nhà ra công viên gần đó. Không khí buổi sớm trong lành, mùi hương cỏ cây phảng phất trong làn gió nhẹ. Những tia nắng đầu tiên len lỏi qua tán lá, ánh lên màu xanh tươi mát của công viên.
Dọc đường, hàng xóm quen mặt mỉm cười, chào hỏi Trần Dương với sự kính trọng.
“Chào chú Dương! Hôm nay lại dẫn hai cậu nhóc tập luyện à?”
“Ngài trung tá đây vẫn phong độ như ngày nào!” Một ông lão đang tập dưỡng sinh bên ghế đá giơ tay chào.
Trần Dương chỉ cười, gật đầu đáp lại, những vẫn không quên giữ nhịp chạy.
“Chào mọi người! Thời buổi này d·ịch b·ệnh tùm lum, nên tập luyện thường xuyên để giữ sức khỏe!”
Trần Kiệt cũng cười toe toét nói.
“Đúng vậy, bọn cháu theo cha chạy quài nên sức khỏe không tệ đâu!”
Trần An chỉ mỉm cười nhẹ, trong lòng tràn ngập những cảm xúc khó tả. Từng lời chào, từng nụ cười của người dân, từng ánh nắng chiếu lên mặt đất, tất cả đều như một món quà quý giá mà hắn chưa từng trân trọng đủ.
Trong tương lai, bầu trời này sẽ trở nên xám xịt, không khí sẽ đặc quánh mùi c·hết chóc, và tiếng chim hót sẽ bị thay thế bằng những tiếng rít ghê rợn của lũ sinh vật biến dị.
Hắn hít một hơi thật sâu, cảm nhận rõ ràng luồng không khí trong lành đi vào phổi. Nhìn bầu trời xanh rộng lớn, cảm xúc trong lòng hắn có phần ngổn ngang.
Hắn thầm hy vọng rằng những thứ kia thật sự chỉ là một giấc mơ.
Cả ba cha con tiếp tục chạy thêm vài vòng quanh công viên. Trần Kiệt lúc đầu còn than vãn, nhưng cuối cùng cũng quen nhịp, bắt đầu chạy đều và cười đùa cùng anh trai. Trần Dương luôn giữ ánh mắt nghiêm nghị nhưng tràn đầy tự hào khi nhìn hai con trai mình.
Khi mặt trời dần ló dạng, công viên trở nên sống động hơn. Những tiếng cười nói của người dân, tiếng xe cộ xa xa hòa lẫn với âm thanh của thiên nhiên. Đó là một buổi sáng yên bình, một khung cảnh mà Trần An biết sẽ không còn kéo dài nếu không có sự chuẩn bị.
Trần An ngồi xuống băng ghế đá trong công viên, ánh mắt xa xăm nhìn về phía những tia nắng đầu ngày xuyên qua tán lá. Hắn chìm vào dòng suy nghĩ, hình ảnh quá khứ và tương lai đan xen trong tâm trí như một cuốn phim quay chậm.
Trần Dương bước đến, ngồi xuống cạnh con trai, rồi trầm ngâm quan sát Trần An trong chốc lát.
Hai cha con ít khi thân cận và nói chuyện nên cũng mất một lúc lâu để Trần Dương có thể mở lời.
“Con không giống như mọi khi.” Trần Dương lên tiếng, giọng ông đều đều nhưng không giấu được sự tò mò.
“Là cơn ác mộng đó sao? Hay là... có chuyện gì mà con khó nói cho cha mẹ biết?”
Trần Dương hỏi, giọng ông không còn nghiêm nghị như thường ngày, mà mang theo sự quan tâm chân thành.
Hắn nhìn sâu vào mắt con trai mình, như muốn tìm kiếm câu trả lời.
Ông luôn tin vào bản năng của mình, và lần này, bản năng mách bảo ông rằng con trai ông đang giấu một điều gì đó lớn lao.
Trần An im lặng vài giây, như đang sắp xếp lại suy nghĩ. Cuối cùng, hắn khẽ đáp, giọng trầm thấp.
“Đúng vậy thưa cha. Một cơn ác mộng rất đáng sợ... rất tuyệt vọng.”
Trong đầu hắn, từng hình ảnh kinh hoàng hiện lên rõ mồn một, những đồng đội hy sinh, cha ngã xuống trong cuộc chiến, mẹ và em trai quằn quại trong cơn đau bệnh tật.
Hắn nhớ rõ từng khoảnh khắc bản thân bị bầy kiến biến dị xé xác, đau đớn và bất lực. Cơ thể hắn bất giác khẽ run lên, như thể những cơn ác mộng kia vẫn còn hiện hữu trong thực tại.
Bỗng, một bàn tay rắn chắc vỗ mạnh vào lưng hắn, khiến hắn giật mình trở lại. Trần Dương không nói gì ngay lập tức, chỉ nhìn con trai mình với ánh mắt sắc bén.
Là một trung tá đội đặc nhiệm, ông không lạ gì biểu hiện của những người vừa sống sót sau t·hảm h·ọa hoặc một cuộc chiến cam go.
“Nghe này.” Trần Dương lên tiếng, giọng trầm nhưng kiên định.
“Dù cơn ác mộng đó có tàn khốc đến đâu, thì nó đã qua rồi. Việc của con bây giờ là tiến lên, chứ không phải là để nó kéo con lại.”
Trần An hít sâu, cảm giác như cha mình đã nhận ra điều gì đó.
Hắn lặng lẽ ngồi đó, đôi bàn tay vô thức siết chặt lại. Hắn biết, đây là cơ hội tốt nhất để bắt đầu. Nhưng đồng thời, hắn cũng hiểu rằng việc tiết lộ sự thật này có thể khiến cha nghĩ hắn điên rồ hoặc bị hoang tưởng.
'Liệu nói ra thì mọi người có tin mình không? Hay sẽ nghĩ rằng mình mất trí?'Một ý nghĩ thoáng qua, nhưng rồi hắn hít sâu, kìm nén nỗi sợ hãi.
'Không... nếu không nói ra bây giờ, sẽ không bao giờ còn cơ hội nữa.'
Hắn ngẩng đầu, nhìn cha mình với ánh mắt kiên định.
“Cha, nếu con nói rằng tương lai toàn thể nhân loại sẽ diệt vong, cha có tin không?”
Nhưng ngay sau đó, hắn thấy ánh mắt cha khẽ dao động. Tim hắn bất giác thắt lại. Liệu cha có nghĩ hắn điên? Hắn nắm chặt tay, tự trấn an mình.
Câu nói của Trần An khiến Trần Dương khựng lại đôi chút, đôi lông mày ông nhíu lại trong vài giây. Ông đã đoán con trai sẽ kể về một cơn ác mộng liên quan đến gia đình hoặc bản thân, nhưng không ngờ lại là cả nhân loại.
Đây không phải điều dễ tin, nhưng ông cũng không muốn khiến con trai mình thất vọng. Với bản năng của một người cha và một chiến sĩ, ông hiểu rằng giờ đây con trai mình cần sự ủng hộ.
“Con có thể cho cha một bằng chứng nào đó không?” Trần Dương đáp, môi thoáng nở nụ cười.
“Nếu con chứng minh được, cha sẽ tin và làm theo những gì con nói, không chút do dự. Cha hứa.”
Lời nói của cha khiến Trần An cảm thấy ấm áp lẫn rung động. Trong ký ức, cha hắn luôn nghiêm khắc, ít khi bộc lộ tình cảm. Nhưng lần này, ông đã sẵn sàng tin tưởng nếu hắn có thể đưa ra lý do đủ thuyết phục.
Hắn đang định nói thêm gì đó thì Trần Kiệt từ xa chạy lại, trên tay cầm ba ly cà phê.
“Cha, anh hai, cà phê đây!” Hắn nói lớn, rồi tò mò nhìn hai người.
“Hai người đang nói chuyện gì mà trông nghiêm trọng vậy?”
Trần Dương cười khẽ, giọng nửa đùa nửa thật.
“Anh hai con bảo rằng tương lai cả thế giới sẽ bị diệt vong.”
Trần Kiệt nghe vậy liền phá lên cười.
“Hahaha! Anh hai chắc lại xem phim quá 180 phút rồi chứ gì!”
Trần An khẽ lắc đầu, đôi môi nhếch lên nụ cười mờ nhạt, nhưng trong lòng hắn biết rõ, đây không phải là trò đùa. Cơn ác mộng ấy là hiện thực mà hắn phải ngăn chặn, bằng mọi giá.
Kế hoạch, hắn cần chuẩn bị ngay từ lúc này, đây là một cuộc chạy đua với thời gian.
…
Liệu cha của Trần An có tin những gì hắn nói, liệu tương lai sẽ có những thay đổi như thế nào, chuyện gì sẽ xảy ra kkk.
Mình rất mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn qua việc đề cử, thả like hay đơn giản là một bình luận động viên.
Chúc mn có một ngày vui vẻ và thư giãn.
0