Vừa về đến nhà, Trần An liền nhanh chóng chạy lên phòng, đóng cửa lại. Bên dưới, Lý Nguyệt đang dọn dẹp trong bếp, ánh mắt lén nhìn lên cầu thang, vẻ mặt đầy trăn trở. Từ sáng, cô đã nhận thấy con trai có điều gì đó khác lạ. Một cảm giác bất an, trực giác của người mẹ không bao giờ sai.
“Thằng bé chắc chắn đang gặp vấn đề gì đó? Là từ cái ngày họp mặt gia đình, hay từ khi nó bắt đầu im lặng trong bữa cơm?”
Lý Nguyệt không thể lý giải, nhưng trái tim người mẹ mách bảo cô rằng con trai đang gánh chịu điều gì đó rất lớn.
Bỏ dở công việc, cô quay sang chồng đang ngồi đọc báo trong phòng khách.
“Anh này, anh đã nói chuyện với thằng An chưa?” Giọng cô nhỏ nhẹ nhưng không giấu được sự lo lắng.
Trần Dương đặt tờ báo xuống, thở dài một hơi rồi gật đầu.
“Anh nói chuyện với nó rồi. Em đừng lo quá.”
Dù vậy, Lý Nguyệt vẫn không an tâm.
“Mấy ngày trước anh còn nhớ không? Chuyện họp mặt gia đình ấy. Chắc nó đã nghe thấy những lời bàn tán...” Giọng cô chùng xuống, đôi mắt thoáng buồn.
Trong buổi họp mặt, giọng nói đay nghiến của bà cô vẫn vang lên trong đầu cô.
‘Thằng An không làm được trò trống gì. Còn định sống bám cha mẹ đến bao giờ? Đã 24 tuổi rồi chứ có ít gì đâu’
‘Thằng Khang bằng tuổi nó giờ đã lên tới quản lý cấp cao của khách sạn rồi. Nguyệt, cháu nên về bảo thằng An đi, đừng để nó đi lông bông, ăn không ngồi rồi nữa.’
Cô đã cố gắng lờ đi, nhưng đôi mắt Trần An hôm đó, sự trầm lặng đến đáng sợ, đã nói lên tất cả.
“Thằng bé từ nhỏ đã chịu nhiều thiệt thòi khi không có anh bên cạnh. Còn bây giờ, mọi người trong gia đình cứ so sánh nó với anh chị em họ, nói nó lông bông, không có tương lai. Em sợ những lời đó sẽ làm tổn thương nó.”
Trần Dương im lặng một lúc, ánh mắt sắc lạnh thường ngày bỗng dịu đi.
“Em à, con mình lớn rồi. Tụi nhỏ rồi cũng phải đối mặt với khó khăn, phải học cách vượt qua. Chim non không thể mãi ở trong tổ. Sớm muộn gì nó cũng phải học cách bay.”
Hắn choàng tay qua ôm lấy vai vợ, giọng nói đầy sự tin tưởng.
“Việc của chúng ta bây giờ là tin tưởng nó. Thằng An sẽ tìm được con đường của riêng mình.”
“Nhưng nếu nó không vượt qua được thì sao, anh?” Lý Nguyệt bất giác hỏi, giọng khẽ run.
“Nó sẽ vượt qua.” Trần Dương trả lời chắc nịch, như một lời khẳng định với chính mình hơn là với vợ.
Lý Nguyệt vẫn còn chút băn khoăn, lo lắng, nhưng ánh mắt kiên định của chồng khiến cô nhẹ nhõm hơn đôi chút. Cô biết mình không nên cứ để sự lo lắng của bản thân ảnh hưởng đến mọi người.
“Em hiểu rồi...” Cô khẽ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không khỏi bận tâm
Trần Dương đứng dậy, liếc nhìn đồng hồ. “Thôi, em với Kiệt chuẩn bị đồ đi. Anh đưa hai mẹ con đến trường.”
Lý Nguyệt mỉm cười gật đầu rồi dứng dậy cất tiếng gọi con trai út, cố gắng gạt nỗi bất an sang một bên.
Cô là giáo viên dạy môn Sinh học ở trường cấp 3, nơi con trai út Trần Kiệt cũng đang theo học lớp 12 tại trường của cô. Gia đình họ có truyền thống lâu đời làm trong ngành giáo dục và công chức, nên trong dòng họ, ai cũng trông chờ vào thành tích của thế hệ sau.
Riêng Trần An, với tính cách tự do và không theo khuôn mẫu, hắn luôn bị một số người trong gia đình nhìn nhận là “lạc quẻ”.
Dẫu vậy, Trần Dương và Lý Nguyệt chưa từng gây áp lực cho con trai. Họ tin rằng, mỗi người đều có con đường riêng, và Trần An cũng vậy. Họ chỉ cần âm thầm quan sát, chờ đợi ngày con trai mình thật sự trưởng thành là được.
Khi cả ba đã sẵn sàng, Trần Dương cầm chìa khóa xe, quay sang nhìn lên lầu nơi phòng Trần An. Ông trầm ngâm giây lát, rồi lặng lẽ dẫn vợ con ra cửa. Trong lòng, ông hiểu rõ, Trần An đang có sự thay đổi, chỉ là không biết liệu đó là tốt hay xấu mà thôi.
Trong phòng...
Căn phòng nhỏ tĩnh lặng đến mức Trần An có thể nghe rõ tiếng đồng hồ tích tắc. Qua khung cửa sổ, ánh nắng nhạt buổi sáng trải dài, hắt lên những cành cây khẳng khiu ngoài sân.
Chiếc xe của cha dần khuất bóng trên con đường nhỏ phủ đầy lá vàng rụng. Một làn gió nhẹ thổi qua, mang theo một chút hơi lạnh buổi sáng nhắc nhở hắn về sự cô độc của chính hắn.
Trần An thở dài, ánh mắt dõi xa xăm nhưng bên trong lại rực lên quyết tâm mãnh liệt. Dù căn phòng bé nhỏ này có chất chứa hàng ngàn nỗi lo, nhưng hắn biết mình không có thời gian để chần chừ.
Đây không chỉ là cơ hội duy nhất để thay đổi số phận của bản thân mà còn là cơ hội duy nhất để cứu lấy gia đình, dòng họ, và có thể là cả nhân loại.
Trần An chậm rãi ngồi xuống bàn làm việc, mở chiếc laptop cũ kỹ và lấy một cuốn sổ ghi chép ra.
Trần An cầm bút, mở cuốn sổ tay cũ. Dòng chữ “Cảnh báo nhân loại” hiện rõ trên trang đầu, nhưng ngay lập tức hắn gạch mạnh một đường.
"Ai sẽ tin mình? Chính mình còn chẳng dám tin nếu nghe chuyện này từ người khác."
Hắn trầm ngâm, từng trang giấy trắng được lấp đầy bằng các ghi chú ngắn gọn. Hắn phải bắt đầu từ đâu?
Niềm tin và tài nguyên đó là hai yếu tố quan trọng nhất. Nhưng chỉ nghĩ đến việc này thôi đã khiến đầu hắn quay cuồng.
Trần An lắc đầu, dứt khoát bác bỏ ý tưởng tiết lộ toàn bộ sự thật cho thế giới này. Hắn hiểu rằng sẽ chẳng ai tin vào những lời nói về ngày tận thế từ một người không có bằng chứng cụ thể.
Ngay cả hắn, nếu đặt vào vị trí của người khác, cũng sẽ coi đó là chuyện viển vông, hoang đường.
Nhưng đồng thời hắn cũng bác bỏ việc tự mình thành lập căn cứ, vì hắn biết rằng một cá nhân như hắn thì không thể xoay chuyển bánh xe vận mệnh của nhân loại.
“Phải có đồng minh… phải xây dựng một lực lượng đủ mạnh, đủ đoàn kết và phải đáng để tin tưởng.”
Nhớ lại lời của cha hắn tự nhủ.
“Nếu muốn thuyết phục, mình phải chứng minh bằng hành động và kết quả.”
Hắn đặt bút viết xuống hai mục tiêu chính:
1.Tạo dựng niềm tin và xây dựng lực lượng.
2.Xây dựng căn cứ và tích trữ tài nguyên.
Ở sơ đồ hắn khoanh tròn lại dòng chữ “Điểm khởi đầu?” Làm gì cũng vậy, điểm khởi đầu lúc nào cũng là quan trọng nhất.
Hắn ngẫm nghĩ về cha mình, Trần Dương. Ông ấy hiện là một trung tá trong cảnh sát đặc nhiệm, ông không chỉ có kỹ năng và kinh nghiệm mà còn có sức ảnh hưởng lớn trong lực lượng cũng như với gia đình, dòng họ.
Một người đàn ông uy tín, với kinh nghiệm và mối quan hệ rộng, có thể giúp Trần An mở rộng tầm ảnh hưởng đến gia đình và dòng họ.
Nếu thuyết phục được cha thì thuyết phục ông nội cũng sẽ không khó. Ông nội, một người từng là lãnh đạo trong q·uân đ·ội, có tầm ảnh hưởng lớn với các nhân vật quan trọng.
"Chỉ cần cha tin, thì ông nội cũng sẽ tham gia. Còn ông nội... sẽ là chìa khóa để huy động cả gia tộc và nhiều người khác."
Hắn bắt đầu ghi ra những thứ cần làm để lấy được sự tin tưởng từ cha và ông nội, cũng như một kế hoạch để chắc rằng mọi thành viên trong gia tộc sẽ không ngờ vực hắn.
Và trên hết là phải chọn lọc ra những người mà hắn có thể tin được.
6 năm, 6 năm là một khoản thời gian đủ dài để Trần An có thể hiểu được nhân tính con người thực sự đáng sợ đến nhường nào.
Vì tài nguyên họ có thể g·iết lẫn nhau, vì lợi ích, họ sẵn sàng phản bội kể cả ân nhân của mình.
Có thể nói, ngoài sinh vật biến dị ra, thì con người vẫn là một thứ gì đó rất nguy hiểm.
Mục tiêu 2: Xây dựng căn cứ
Khi nghĩ đến mục tiêu thứ hai, sắc mặt Trần An chùng xuống. Xây dựng một căn cứ có thể chống chịu được những t·hảm h·ọa tương lai không phải chuyện dễ dàng.
Trong ký ức của hắn, dù nước Mỹ, một quốc gia có hệ thống thiên văn và công nghệ tiên tiến nhất, đã phát hiện và chuẩn bị trước t·hảm h·ọa mưa thiên thạch, thì kết quả họ vẫn là thất bại.
Những căn cứ kiên cố nhất, bao gồm cả trung tâm nghiên cứu ngầm mà hắn từng làm việc, đều bị bầy côn trùng biến dị hủy diệt.
Tích trữ tài nguyên và xây dựng căn cứ. Trần An cau mày khi nghĩ về t·hảm h·ọa thiên thạch, một cơn mưa lửa sẽ xé nát bầu trời.
"Ngay cả các quốc gia với công nghệ tiên tiến và có chuẩn bị sớm nhất cũng thất bại, chẳng lẽ mình không thể làm được gì hơn?"
Hắn nhớ lại căn cứ ngầm nơi hắn từng làm việc. Dù được trang bị công nghệ đỉnh cao, nơi đó vẫn không trụ nổi trước sự t·ấn c·ông của lũ côn trùng biến dị.
"Không thể xây dựng vội vàng. Phải có chiến lược bền vững từ đầu." Hắn nhấc bút, ghi lại lại những điểm yếu của các căn cứ trong quá khứ.
Nền tảng của sự sụp đổ của văn minh nhân loại đó chính là thiếu sự chuẩn bị ban đầu, dẫn đến thiếu nguồn lực về sau.
Kéo theo đó chiến lược phòng thủ chưa đủ mạnh, và đặc biệt là con người thiếu v·ũ k·hí để chống lại sinh vật biến dị. Trong khi các sinh vật biến dị tiến hoá theo cấp số nhân, thì con người lại chỉ cố gắng trốn trui trốn lủi dưới lòng đất để tránh bị diệt vong.
Từng ý tưởng, từng biện pháp được viết ra từ vị trí địa lý, nguồn cung ứng, hệ thống phòng thủ, v·ũ k·hí… từng chi tiết nhỏ nhất đều được tính đến.
Trần An bắt đầu phác thảo kế hoạch chi tiết. Đầu tiên, hắn cần phải có đất để xây dựng căn cứ.
Những khu vực hoang vắng, địa hình thuận lợi cho việc phòng thủ và tránh xa trung tâm đô thị sẽ là ưu tiên hàng đầu. Nhưng để mua hoặc chiếm dụng một khu vực như vậy cần có tài chính và sự ủng hộ.
Kế đó là tài nguyên, lương thực, nước uống, v·ũ k·hí, thuốc men, và các công nghệ cần thiết.
Hắn có thể tận dụng một số tri thức từ tương lai để phát triển những thứ này, nhưng tiền đề vẫn là cần tiền và sự giúp đỡ của gia đình.
Lúc này cả hai tay hắn độc lập viết, độc lập xử lý thông tin, tạo ra một kế hoạch cho tài nguyên.
Hắn cũng liệt kê danh sách những người cần chiêu mộ trong tương lai, những nhân vật then chốt có thể thay đổi cả một thời đại.
Ngồi trên ghế, Trần An xoa trán khi cảm thấy cơn nhức đầu dần trở nên dữ dội. Từng dòng suy nghĩ, từng phương án, và hàng loạt khả năng hiện lên trong đầu như một dòng chảy không ngừng nghỉ.
Những thông tin từ ký ức về tương lai và hiện tại đan xen, buộc hắn phải xử lý nhanh chóng để đưa ra những quyết định quan trọng. Nhưng ngay khi vừa hoàn thành vài bước phân tích, hắn cảm nhận được một cảm giác nóng rát lan tỏa khắp cơ thể.
Trần An bắt đầu cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung. Một cơn đau nhói lan tỏa, khiến hắn phải dừng bút, tay run lên và mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Hắn chưa kịp định thần thì thấy máu mũi chảy xuống tờ giấy.
“Cái quái gì thế này?” Hắn bất ngờ tự hỏi, khi cảm thấy một dòng chất lỏng ấm nóng chảy dọc sống mũi.
Cơn đau nhói lan tỏa khiến Trần An phải dừng bút, tay run lên, mồ hôi lạnh rịn khắp trán. Một giọt chất lỏng nóng rát chảy xuống, rơi trên trang giấy đầy chữ.
“Máu?!” Hắn lặng đi, ngửa mặt để cầm máu, nhưng cơn đau nhức ở thái dương lại dồn dập hơn.
“Mình đã vượt quá giới hạn…” Ý nghĩ ấy lóe lên, kéo theo cảm giác lo lắng. Nếu ngay bây giờ, cơ thể hắn đã chịu không nổi thì làm sao thực hiện được kế hoạch lớn?
Trần An nhíu mày, cố trấn an bản thân, nhưng trong lòng không ngừng dấy lên nỗi bất an.
Trong tương lai, khi sở hữu năng lực siêu trí nhớ và siêu xử lý, hắn chưa từng gặp tình trạng này bao giờ.
"Có lẽ vì cơ thể hiện tại chưa thức tỉnh hoàn toàn… Bộ não mình đã vượt xa giới hạn mà bản thân có thể chịu đựng."
Hắn lẩm bẩm, cố gắng bình tĩnh phân tích. Hắn hiểu rằng năng lực siêu việt về trí nhớ và xử lý thông tin của mình, dù vô cùng mạnh mẽ, vẫn đòi hỏi một nền tảng thể chất vững chắc.
Từ khi trở lại quá khứ, cơ thể này vẫn là cơ thể cũ của hắn chưa trải qua bất kỳ quá trình cường hóa hay thích nghi nào. Điều đó giải thích tại sao, mặc dù bộ não đã thức tỉnh, phần còn lại của cơ thể lại không đủ sức chịu đựng.
“Mình đã quen với việc khai thác năng lực này mà quên mất rằng cơ thể hiện tại còn quá yếu.”
Trần An thở dài, lấy khăn giấy lau sạch máu, đồng thời đứng dậy đi khỏi phòng, tiến về phía tủ thuốc nhỏ để lấy bông cùng một ít thuốc uống nhằm cầm máu đang chảy ở mũi.
Khi cơn nhức đầu dần lắng xuống, hắn ngồi xuống giường, trầm ngâm.
Hắn nhận ra rằng không thể lặp lại lỗi lầm này nếu muốn sống và tiếp tục sự chuẩn bị. Mỗi quyết định bây giờ đều ảnh hưởng không chỉ đến hắn mà còn đến toàn bộ kế hoạch lớn.
“Haizz, cần phải điều chỉnh ngay từ bây giờ. Trước khi đẩy bộ não đến giới hạn, mình phải xây dựng một nền tảng thể chất đủ mạnh để chống đỡ.”
Hắn lại liệt kê ngay một vài việc cần làm.
-Tăng cường thể lực và sức bền.
Tập luyện thể chất sẽ không chỉ cải thiện sức khỏe mà còn giúp cơ thể thích nghi với năng lực siêu việt này.
-Chế độ dinh dưỡng hợp lý.
Bổ sung các loại thực phẩm giàu năng lượng và chất dinh dưỡng để hỗ trợ việc tập luyện và hồi phục cơ thể.
-Chế tác một số loại dược bổ trợ.
Trong trí nhớ của hắn đang chứa đựng không ít loại dược giúp tăng cường thể chất, nhưng đa phần đều cần đến tinh chất biến dị. Nhưng vẫn còn một vài loại có thể chế tác.
-Giới hạn sử dụng năng lực.
Hắn quyết định sẽ chỉ sử dụng khả năng siêu xử lý khi thực sự cần thiết, tránh gây quá tải cho cơ thể. Nhưng khả năng ghi nhớ là một kỹ năng thụ động rất khó để kiểm soát.
Trần An tự hỏi liệu có loại thuốc nào giúp hắn ức chế năng lực này không.
Sau một hồi loay hoay với những điều chỉnh này, Trần An tin rằng mình sẽ có đủ thời gian để thích nghi và khai thác tối đa năng lực mà không gặp phải tình trạng suy kiệt như hôm nay.
“Chậm mà chắc. Mọi thứ phải diễn ra theo kế hoạch.” Hắn nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, để cơ thể thư giãn sau chuỗi căng thẳng vừa rồi.
…
Mình rất mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn qua việc đề cử, thả like hay đơn giản là một bình luận động viên.
Chúc mn có một ngày vui vẻ và thư giãn.
0