0
Bầu không khí trong căn phòng bệnh giờ đây trở nên bớt căng thẳng hơn. Bác sĩ chính cẩn thận kiểm tra tình trạng của ông Lâm, đôi mắt giàu kinh nghiệm dán chặt vào màn hình các thiết bị theo dõi.
“Nhịp tim đều đặn ở mức 72 nhịp/phút.”
“Nồng độ oxy trong máu tăng từ 80% lên 97%.”
“Chức năng phổi từ trạng thái suy hô hấp nghiêm trọng đang dần trở lại mức bình thường, với dung tích hô hấp tăng lên đáng kể.”
Xem qua các thông số, bác sĩ chính không thể không thốt lên hai từ.
“Chuyện này thật thần kỳ.”
Thậm chí, những dấu hiệu đặc trưng của COPD (Bệnh phổi tắc nghẽn mạn tính) cũng dần biến chuyển tốt hơn, đây là điều mà y học hiện tại chưa thể điều trị triệt để.
Bác sĩ chính đặt ống nghe xuống, mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Cả đời làm nghề y, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến một sự hồi phục thần kỳ như vậy. Dường như điều không tưởng đã trở thành hiện thực ngay trước mắt.
Lúc này, Lâm Chấn Vương bước đến, ánh mắt đầy mong chờ và có chút lo lắng.
“Bác sĩ... tình trạng của cha tôi sao rồi?”
Bác sĩ chính nhìn thẳng vào Lâm Chấn Vương, giọng điệu đầy phấn khởi.
“Tình trạng của ông Lâm đang tiến triển rất tốt. Nếu mọi thứ tiếp tục thuận lợi như thế này... có lẽ không bao lâu nữa ông ấy sẽ tỉnh lại.”
Lâm Chấn Vương như muốn bật khóc vì hạnh phúc, hai tay siết chặt để giữ bình tĩnh nhưng khóe mắt đã ngấn nước.
Không lâu sau, cánh cửa phòng VIP lại một lần nữa bật mở. Sáu vị bác sĩ khác bước vào, bao gồm cả bác sĩ phẫu thuật chính phụ trách ca mổ sắp tới của ông Lâm. Tất cả đều đến ngay sau khi nghe tin về sự chuyển biến kỳ diệu của ông Lâm.
Họ lần lượt kiểm tra bệnh nhân, xem xét thông số y tế, ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn sự khâm phục. Cả nhóm không khỏi trầm trồ khi thấy những dấu hiệu cải thiện vượt xa mong đợi.
Bác sĩ phẫu thuật chính, người có nhiều năm kinh nghiệm trong nghề, không kìm được thắc mắc, quay sang hỏi bác sĩ chính.
“Chuyện gì đã xảy ra ở đây? Làm sao bệnh nhân có thể hồi phục nhanh như vậy?”
Bác sĩ chính hít sâu, chậm rãi kể lại toàn bộ sự việc, từ lúc Trần An và Tiến sĩ Viktor xuất hiện, đến khi họ tiêm hai loại thuốc lạ vào người ông Lâm.
Ngay lúc ấy, Giám đốc bệnh viện Hà Văn Kiệt bước vào. Ông là một người đàn ông trung niên, khoảng 50 tuổi, cao gầy nhưng toát lên vẻ cương nghị, điềm tĩnh và đầy quyền uy. Gương mặt khắc khổ vì những năm tháng lăn lộn trong nghề y, nhưng đôi mắt vẫn sáng lên sự sắc bén của người từng trải.
Nghe toàn bộ câu chuyện từ các bác sĩ, ông không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, thậm chí có phần hoài nghi. Là người có thâm niên, ông biết rõ rằng những cải thiện như vậy là gần như không thể nếu chỉ dùng các loại thuốc thông thường.
Giám đốc Hà tiến đến bàn làm việc nơi Trần An và Tiến sĩ Viktor đang trao đổi nhỏ bằng tiếng Nga.
Ông khẽ gật đầu chào, rồi lịch sự lên tiếng.
“Tôi nghe nói cậu biết tiếng Nga. Có thể giúp tôi phiên dịch được không?”
Trần An mỉm cười nhẹ, đáp.
“Dĩ nhiên rồi, giám đốc Hà.”
Sau khi giới thiệu bản thân, giám đốc Hà không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.
“Thưa tiến sĩ Viktor, nếu ngài không phiền, liệu tôi có thể được biết... loại thuốc nào đã giúp bệnh nhân hồi phục nhanh như vậy được không?”
“Với tình trạng ban đầu của ông Lâm thì đây quả là một điều không tưởng trong y học hiện đại.”
Tiến sĩ Viktor trầm ngâm giây lát rồi trả lời qua Trần An, như đã bàn trước đó.
“Đó là hai loại hợp chất sinh học vẫn đang trong quá trình nghiên cứu. Chúng tôi chỉ sử dụng trong trường hợp khẩn cấp và có sự đồng ý của người thân bệnh nhân.”
Giám đốc Hà có phần gấp rút muốn biết công dụng của thuốc là nhưng ông vẫn giữ thái độ kính trọng với Viktor.
“Thưa tiến sĩ, tác dụng cụ thể của chúng là gì?”
Viktor bình thản đáp qua Trần An.
“Chúng hỗ trợ lưu thông máu, tăng cường khả năng tái tạo mô và thúc đẩy phục hồi tự nhiên của cơ thể. Tuy nhiên, đây chỉ là biện pháp tạm thời.”
Giám đốc Hà nhướng mày, rõ ràng không tin rằng chỉ với những công dụng “giản đơn” như vậy mà có thể đạt được kết quả thần kỳ như thế. Nhưng là người tinh ý, ông không muốn đào sâu thêm.
Giám đốc Hà chậm rãi rút danh th·iếp cá nhân từ túi áo, đưa cho Tiến sĩ Viktor.
“Tôi hiểu rằng loại thuốc này vẫn đang trong quá trình nghiên cứu. Nhưng khi nào ngài hoàn thiện và có ý định thương mại hóa, hãy liên lạc với tôi.”
Ông cúi người nhẹ, một hành động thể hiện sự tôn trọng sâu sắc dù bản thân là người hơn tuổi.
Trần An và Viktor trao đổi ánh mắt, khẽ gật đầu cảm ơn.
Giám đốc Hà quay bước rời khỏi phòng, nhưng không quên liếc nhìn bệnh nhân Lâm Minh lần cuối, trong lòng vẫn còn ngổn ngang những suy tư về thứ thuốc thần kỳ này.
Bên trong căn phòng VIP, tiếng máy đo nhịp tim vẫn đều đặn vang lên. Ông Lâm tuy vẫn còn b·ất t·ỉnh, nhưng trên gương mặt đã ánh lên sức sống, một tia sáng của sự sống tưởng như đã tắt lịm, giờ đây được thắp sáng trở lại.
Phía ngoài cổng bệnh viện, nơi trợ lý Alexei đang đậu xe chờ..
Bầu trời chuyển dần sang sắc đen thẳm, nhưng một tia sáng nhỏ bé của hy vọng vừa lóe lên, xua tan đi phần nào sự u tối. Lâm Chấn Vương bước ra cùng Trần An và tiến sĩ, trên khuôn mặt hắn giờ đây là một biểu cảm phức tạp, đan xen giữa sự nhẹ nhõm và niềm xúc động sâu sắc.
Bất chợt, không thể kiểm soát được cảm xúc dồn nén, Chấn Vương dang tay ôm chặt lấy Trần An. Đó là cái ôm mạnh mẽ, tràn đầy cảm giác giải thoát, như thể hắn vừa rũ bỏ được gánh nặng đè nén suốt hai ngày qua.
Nhưng trong cái ôm ấy còn chứa đựng cả lòng biết ơn sâu sắc, khó có thể diễn tả thành lời.
“Cảm ơn… Cảm ơn em rất nhiều…” Giọng hắn khàn đi, run rẩy, nhưng ngập tràn chân thành.
Trần An, dù bất ngờ trước hành động của hắn, vẫn khẽ vỗ nhẹ vào vai, đôi môi nở nụ cười thoải mái.
“Anh Vương, anh ôm em nghẹt thở mất thôi!”
Chấn Vương sững người, như vừa tỉnh khỏi cơn mê cảm xúc. Hắn vội thả lỏng, lùi lại vài bước, khuôn mặt thoáng nét ngượng ngùng.
“Xin lỗi… Anh quá xúc động.”
Hắn cúi đầu, bàn tay siết chặt đến mức các khớp tay trắng bệch.
“Anh nợ em và gia đình em nhiều lắm... Từ chuyện cha em cứu cha anh trong nhà kho hôm qua, đến việc hôm nay em cứu ông ấy thêm một lần nữa… Cả đời này, anh không biết phải trả ơn em thế nào.”
Trần An mỉm cười, ánh mắt như hướng về một nơi xa xăm, khó nắm bắt.
“Không có gì đâu anh. Có thể đây là trùng hợp, hoặc… cũng có thể là sự sắp đặt của định mệnh.”
Câu nói khiến Lâm Chấn Vương như bừng tỉnh, nét mặt trở nên nghiêm nghị. Hắn nhìn Trần An với ánh mắt kiên định, như muốn khắc sâu từng lời. Hắn quyết tâm nói ra.
“Nếu em cần anh làm bất cứ điều gì, dù nguy hiểm nhất… anh cũng sẵn lòng. Ít nhất, hãy để anh trả tiền thuốc. Anh biết chắc chắn nó không hề rẻ.”
Trần An lắc đầu nhẹ, giọng nói vẫn giữ sự bình tĩnh.
“Tiền không quan trọng… Nhưng về chuyện kia…”
Thấy ánh mắt đắn đo của Trần An, Chấn Vương lập tức quả quyết.
“Em cứ nói đi! Dù là gì, anh cũng sẽ làm.”
Trần An dường như đã chờ đợi điều này từ lâu. Một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt hắn trước khi hắn chậm rãi nói ra.
“Thật ra… em sắp có một khoản tiền muốn đầu tư sinh lời, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Em cũng đang nhắm tới vài dự án sắp tới… Hy vọng anh có thể làm cố vấn hoặc hỗ trợ em một thời gian.”
Chấn Vương thoáng sững người, đôi mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên không giấu được.
“Cái này…”
Thấy phản ứng của hắn, Trần An vội xua tay, cười nhẹ. Hắn không muốn cái lợi tức thời mà ảnh hưởng đến mối quan hệ của cả hai.
“Nếu không tiện thì thôi, em không ép đâu.”
Nhưng thay vì trả lời ngay, Chấn Vương bật cười lớn, tiếng cười vang lên đầy sảng khoái.
“Không phải là không được… Chỉ là yêu cầu của em quá đơn giản! Đây không thể coi là trả ơn được.”
‘Đơn giản với anh, nhưng với tôi thì không.’ Trần An nghĩ thầm, ánh mắt thoáng chút u ám, nhưng hắn chỉ mỉm cười đáp lại.
Sau khi trao đổi thông tin liên lạc, Trần An rời đi cùng Tiến sĩ Viktor và trợ lý Alexei. Chiếc xe lăn bánh, từ từ khuất xa trong màn đêm.
Qua gương chiếu hậu, Trần An vẫn thấy Lâm Chấn Vương đứng đó, đôi mắt sâu thẳm dõi theo, như muốn khắc ghi hình bóng người vừa rời đi.
Bên trong xe, Tiến sĩ Viktor lên tiếng, phá vỡ sự yên lặng.
“An, lúc tiêm thuốc… tại sao cậu không dùng hết toàn bộ? Nếu làm vậy, bệnh nhân sẽ hồi phục nhanh hơn.”
Trần An thoáng trầm ngâm, mắt nhìn xa xăm qua ô kính.
“Đôi khi, sự chú ý không phải là điều tốt… Hơn nữa…”
Hắn khẽ mỉm cười, nhưng giọng nói vẫn giữ vẻ nghiêm túc.
“…anh ta sẽ mang ơn tôi nhiều hơn.”
Không muốn để lộ mục đích thật sự, hắn bổ sung thêm một lời giải thích.
“Dù tôi tin vào công thức của thuốc, nhưng cái gì quá nhiều cũng không tốt. Liều lượng cao có thể gây phản ứng phụ khó lường.”
Tiến sĩ Viktor gật đầu, không hỏi thêm, để lại không gian im lặng trong xe.
Bên ngoài cửa sổ, màn đêm buông xuống, che phủ cả thành phố. Nhưng trong lòng Trần An, mọi thứ dường như đang dần quay trở lại quỹ đạo.
...
Mình rất mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn qua việc đề cử, thả like hay đơn giản là một bình luận động viên.
Chúc mn có một ngày vui vẻ và thư giãn.