Cánh cửa chính vừa mở ra, Trần An bước vào nhà, không khí ấm áp quen thuộc chào đón hắn.
Nhưng ngay lập tức, tiếng mẹ Lý Nguyệt và em trai Trần Kiệt từ phòng khách vang lên, hòa lẫn giữa sự hoảng hốt và kinh ngạc, phá vỡ sự tĩnh lặng của buổi tối.
“Hai trăm mười bảy tỷ năm trăm triệu! Trừ thuế rồi mà vẫn còn nhiều như vậy sao?” Giọng mẹ hắn run rẩy, như không thể tin vào con số khổng lồ trước mắt.
Trần An đặt chiếc vali xuống, bật cười nhẹ.
“Con về rồi.”
Chưa kịp cởi giày, hắn đã thấy Trần Kiệt lao ra, đôi mắt sáng bừng như ngọn đèn rực rỡ, khuôn mặt non nớt đỏ lên vì phấn khích.
“Anh hai! Anh biết gì chưa?! Ba trúng số! Ba trúng hai trăm mười bảy tỷ lận đó! Chúng ta... chúng ta giàu rồi!”
Cả người cậu bé như nhảy cẫng lên, niềm vui trào dâng không giấu nổi. Trần An khẽ xoa đầu em trai, giọng pha chút hài hước.
“Anh biết rồi... Nhưng mà em vui vậy làm gì, tiền đâu phải của em.”
Trần Kiệt ngớ người, nhưng lập tức phản bác, mặt đỏ bừng.
“Thì... thì... cũng là của gia đình mình mà!”
Trần An cười khẽ, không nỡ trêu em thêm, bước vào phòng khách. Ở đó, mẹ hắn vẫn ngồi thẫn thờ bên cạnh cha, Trần Dương.
Khác với sự ngỡ ngàng của mẹ, ông vẫn trầm ổn uống trà, nét mặt điềm tĩnh như thể hai trăm mười bảy tỷ chỉ là một con số vô nghĩa.
Sau khi mọi người ổn định tại bàn ăn, Trần Dương nghiêm giọng, ánh mắt quét qua từng người trong nhà.
“Chuyện trúng số... từ bây giờ không ai được nói với bất kỳ ai. Đây là bí mật của cả gia đình mình, hiểu chưa? Chúng ta sống như mọi ngày, không khác gì cả. Nếu lộ ra ngoài, sẽ có rất nhiều phiền toái mà các con không lường trước được.”
Lời nói của ông, dù nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền, khiến Lý Nguyệt chỉ biết gật đầu lia lịa.
Trần Kiệt cũng ngồi im, cúi đầu, rõ ràng nhận ra sự nghiêm trọng trong giọng cha.
Trần An ngồi im lặng quan sát, trong lòng thầm nể sự bình tĩnh của ông.
Sau bữa tối, Trần Dương gọi hắn ra ban công. Bên ngoài, gió đêm mát rượi, những chậu cây mẹ hắn trồng khẽ lay động dưới ánh trăng mờ. Không gian yên tĩnh, chỉ còn lại hai cha con.
Trần Dương lặng lẽ lấy từ túi áo ra một chiếc thẻ đen ngân hàng, ánh kim loại lấp lánh dưới ánh đèn.Hắn đưa nó cho Trần An, giọng trầm ổn.
“Trong này là toàn bộ số tiền trúng số... cộng với một khoản tiết kiệm riêng mà cha chuẩn bị cho con. Đừng nói với mẹ.”
Trần An khựng lại, ánh mắt dao động. Hắn cầm lấy chiếc thẻ, cảm giác như trọng lượng của nó nặng hơn cả những gì nó đại diện.
“Ba... Không cần làm vậy đâu.”
Trần Dương vỗ vai hắn, đôi mắt tràn đầy yêu thương, giọng nói vẫn kiên định nhưng dịu dàng hơn.
“Cầm lấy. Mật khẩu là ngày sinh năm sinh của con. Nhớ đổi lại sau. Số tiền này là để con chuẩn bị cho tương lai... Dù có chuyện gì xảy ra, con vẫn phải vững vàng.”
Trước khi Trần An kịp phản ứng, Trần Dương đã quay người bước vào nhà. Dáng lưng thẳng tắp, mạnh mẽ như một bức tường không bao giờ lung lay trước những khó khăn của cuộc đời.
Trần An đứng lặng trong gió đêm, nhìn theo bóng cha khuất dần sau cánh cửa. Trong lòng hắn dâng lên một loạt cảm xúc phức tạp, biết ơn có, kính trọng có, và một áp lực vô hình từ hai chữ trách nhiệm.
Hắn siết chặt chiếc thẻ trong tay, đôi mắt ánh lên một sự quyết tâm.
“Con sẽ không làm cha thất vọng.”
Gió thổi nhẹ qua những chậu cây, mang theo mùi hương của buổi đêm tĩnh lặng, nhưng trong lòng Trần An, một cơn sóng đang bắt đầu hình thành.
Trong phòng Riêng Của Trần An ...
Cánh cửa phòng khép lại với tiếng click nhẹ, như ngăn cách hai thế giới thực tại và tương lai. Trần An xoay chìa khóa, kiểm tra kỹ lưỡng thêm một lần trước khi tiến về phía chiếc vali đen trên bàn làm việc.
Hắn nhập mật khẩu vào thành vali. Chiếc vali phát ra một âm thanh nhỏ, phần nắp từ từ bật lên, để lộ hai lọ dung dịch xanh nhạt đặt ngay ngắn bên trong.
Đây chính là NanoCatalyst và BioAdaptin-X, tuy không bằng ProtoVita nhưng tới thời điểm hiện tại thì hai loại thuốc được xem là thuốc bổ trợ tốt nhất trên thế giới. Nhìn vào biểu cảm của giám đốc bệnh viện, cùng các bác sĩ tại đó thì cũng đủ để biết nó thần kỳ cỡ nào.
Trần An lấy ra một khẩu súng tiêm áp suất chuyên dụng từ ngăn bên, thao tác điêu luyện như đã làm hàng trăm lần. Hắn nạp thuốc, nhắm mắt hít sâu, rồi nhanh chóng tiêm dung dịch vào cánh tay.
Cảm giác mát lạnh lan tỏa ngay khi dòng dung dịch hòa vào tĩnh mạch. Một luồng sinh lực mạnh mẽ dường như chạy dọc khắp cơ thể hắn. Trần An khẽ nhếch môi, lẩm bẩm.
“Hiệu quả vẫn hoàn hảo như trước…”
Hắn ngả người ra ghế, nhắm mắt chờ thuốc phát huy tác dụng. Trong vài phút ngắn ngủi, cơ thể hắn bắt đầu nóng lên, nhiệt lượng gia tăng theo từng nhịp đập.
Máu lưu thông mạnh mẽ, từng tế bào trong cơ thể hoạt động như một cỗ máy tối ưu vừa được kích hoạt. Tỉnh táo, sắc bén, và đầy sức sống, trạng thái tốt nhất mà Trần An luôn khao khát kể từ khi trở về.
Mười phút sau, khi thuốc đã ngấm hoàn toàn, hắn đứng dậy, đi tới bàn làm việc và mở cuốn sổ tay sinh viên cũ kỹ nay chứa đầy những kế hoạch lớn.
Trần An lật tới trang kế hoạch kinh doanh còn trống, ánh mắt thoáng chút đăm chiêu.
Hắn khởi động máy tính, bắt đầu tìm kiếm thông tin. Mỗi lần ngón tay hắn lướt trên bàn phím, hàng loạt dữ liệu, biểu đồ, và báo cáo từ nhiều nguồn tràn vào não hắn với tốc độ kinh hoàng.
Hắn xử lý thông tin nhanh đến mức không tưởng, bộ não dường như chỉ được lập trình cho việc này.
“Tương lai có thể thay đổi, nhưng hướng đi chính thì không được sai.”
“Hy vọng là các sự kiện lớn không quá bị ảnh hưởng bởi mình.”
Hắn bắt đầu ghi chép, từng nét bút tỉ mỉ.
[ Sự kiện đồng tiền kỹ thuật số toàn cầu ] do IMF phát hành, khi đồng tiền này ra mắt, giá Bitcoin và Ethereum sẽ tăng phi mã trong thời gian ngắn trước khi bị siết chặt. Đây sẽ là cơ hội đầu tư khổng lồ.
[ Sự trỗi dậy của các công ty AI và tự động hóa ] Một ngành công nghiệp bùng nổ, mở ra thời kỳ thống trị của các tập đoàn công nghệ toàn cầu.
[ Giá vàng có sự biến động ] cuối tháng 8 năm nay giá vàng sẽ tăng một cách chóng mặt do cuộc bầu cử tại Mỹ.
Hắn dừng bút, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lùng. Ký ức về t·hảm h·ọa Mưa Thiên Thạch ùa về – bóng tối vĩnh cửu bao phủ thế giới khi bụi núi lửa che kín bầu trời, mang theo cái lạnh khắc nghiệt và những cơn đói rét g·iết c·hết hàng triệu người.
Hơn 40% dân số thế giới đã bị xóa sổ trong khoảng thời gian đó. Nếu thực phẩm năng lượng cao được chế tạo sớm thì chuyện đã không tồi tệ đến mức đó.
Nhưng Trần An không để cảm xúc chi phối. Hắn nhìn về phía tương lai đầy ảm đạm, lòng quyết tâm ngày càng mạnh mẽ.
“Cần phải chuẩn bị tốt hơn. Tuy cha và chú Phong có vị thế trong ngành, nhưng chưa đủ vững chắc. Nếu không có sự hậu thuẫn chính trị, việc xây dựng căn cứ ngầm sẽ chỉ là ảo tưởng.”
Hắn cầm bút, ghi thêm.
[Nâng cao danh tiếng của cha và chú] bằng các vụ án lớn hoặc sự kiện quan trọng, giúp họ củng cố địa vị trong cơ quan nhà nước.
“Còn về ông nội... chắc mình sẽ đến thăm ông khi ProtoVita được tạo ra.” Sau một hồi cân nhắc, chỉnh lại các sự kiện trên Trần An quay lại với bản kế hoạch, lần lượt ghi chép những công nghệ quan trọng mà nhân loại trong tương lai sẽ cần.
[Khung xương ngoài Exoskeleton]
[Pin năng lượng mặt trời cải tiến và pin hydro]
[Công thức thực phẩm năng lượng cao]
Hắn khép cuốn sổ lại, ánh mắt sáng lên sự sắc lạnh đầy tính toán.
“Ngày mai, mình sẽ đưa thông tin ban đầu cho Chấn Vương. Hy vọng anh ta không làm mình thất vọng.”
Trần An đứng dậy, chỉnh lại cổ áo, rồi quay về phía vali để cất đi mọi dấu vết. Bên ngoài cửa sổ, bóng đêm vẫn bao trùm thành phố, nhưng trong lòng hắn, từng bước đi dần rõ ràng.
Ở một nơi khác, phòng ngủ của Kỳ Thanh lúc nữa đêm...
Trịnh Kỳ Thanh nằm trên chiếc giường rộng lớn, đèn ngủ tỏa ánh sáng vàng nhạt, dịu dàng như mơn trớn từng góc phòng. Dẫu ánh sáng ấy êm ái là vậy, nhưng tâm trí cô lại rối bời như một cuộn len đứt sợi.
Đôi mắt cô nhìn trân trân lên trần nhà, mơ hồ theo những vệt bóng của rèm cửa đung đưa. Nhưng tâm trí thì không thể ngừng quay về những ký ức, từng hình ảnh của Trần An trong buổi gặp mặt hôm nay hiện lên rõ mồn một.
“Tại sao hắn lại thay đổi nhiều đến vậy?”
Giọng nói trong đầu như một tiếng vang mơ hồ, kéo cô trở về với những gì đã xảy ra.
Cô xoay người, kéo chăn lên ngang ngực, cố ép bản thân dừng lại dòng suy nghĩ. Nhưng vô ích. Càng cố quên, những hình ảnh ấy càng hiện rõ, mạnh mẽ đến mức cô gần như cảm nhận được hơi thở của hắn quanh mình.
Ánh mắt điềm tĩnh, chuyên nghiệp của Trần An khi ngồi nói chuyện với tiến sĩ Viktor. Nhẩt là lúc hắn nói tiếng Nga cùng với biểu cảm gương mặt đầy vẻ tự tin khiến cô không thể rời mắt.
“Chỉ mới vài ngày trước... hắn vẫn còn là một gã ngốc, ngờ nghệch theo đuổi mình…”
Kỳ Thanh nhắm chặt mắt, cố ru mình vào giấc ngủ, nhưng trong đầu lại hiện lên những khoảnh khắc của quá khứ.
Hình ảnh Trần An, với nụ cười ngại ngùng, ánh mắt lấp lánh mỗi lần cố gắng bắt chuyện với cô. Những hành động ngớ ngẩn, đôi khi vụng về đến mức khiến cô phải bật cười.
Hắn từng là một kẻ thất bại trong mắt cô, một tên chẳng có gì ngoài sự cố chấp và lòng chân thành kỳ quặc.
Nhưng hôm nay, khi ngồi kế bên cô trong bữa tiệc, hắn đã là một người khác. Vẻ điềm tĩnh, thần thái bí ẩn của hắn khiến cả cuộc trò chuyện như quay quanh hắn.
Đặc biệt là khoảnh khắc hắn khẽ nghiêng người, chạm nhẹ vào vai cô, hơi thở phả nhẹ bên tai, giọng nói trầm thấp và sắc lạnh như lưỡi dao khẽ lướt qua da.
Tim cô khẽ thắt lại. Không phải vì sợ hãi, mà vì sự cuốn hút kỳ lạ trong giọng nói ấy.
Kỳ Thanh bật người dậy, ôm chặt lấy chiếc gối, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ lẫn bực bội.
“Mày điên rồi, Kỳ Thanh! Mày đang nghĩ cái quái gì vậy?!”
Cô lẩm bẩm, dùng tay đập nhẹ vào trán mình như thể muốn xua đi những suy nghĩ kỳ quặc.
Nhưng càng cố quên, hình ảnh Trần An lại càng hiện lên rõ rệt, ánh mắt sắc bén, giọng nói trầm ổn, và dáng vẻ tự tin đầy bí ẩn.
Cô tựa người vào đầu giường, đôi mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Bầu trời đêm ngoài kia mịt mù, không trăng không sao, nhưng trong lòng cô, cảm xúc lại trào dâng mãnh liệt như cơn sóng lớn không cách nào kiềm chế được.
Càng nghĩ, cô càng thấy Trần An giống như một câu đố, một câu đố phức tạp, đầy những góc khuất mà cô vừa muốn tìm hiểu, vừa muốn tránh xa.
Ánh đèn phòng ngủ từ từ nhạt dần, để lại bóng tối trùm lấy không gian. Nhưng trong trái tim Kỳ Thanh, một ngọn lửa vừa nhen nhóm, rực cháy mơ hồ, không cách nào dập tắt.
0