Ba ngày tiếp theo trôi qua trong sự căng thẳng và bận rộn không ngừng nghỉ tại phòng thí nghiệm của Trần An và nhóm nghiên cứu.
Họ gần như làm việc suốt ngày đêm để chế tạo thành công ProtoVita cùng hai loại thuốc bổ trợ quan trọng là GenovaGuard – thuốc giảm nguy cơ đột biến gen, và ImmunoCalm – thuốc giảm phản ứng miễn dịch quá mức.
Những hợp chất này là tia hy vọng duy nhất để cứu sống phu nhân của tiến sĩ Viktor, người đang phải chống chọi với căn bệnh u·ng t·hư máu giai đoạn cuối.
Giữa guồng quay khắc nghiệt ấy, Trịnh Kỳ Thanh thường xuyên xuất hiện, mang theo đồ ăn và nước uống tiếp sức cho cả nhóm.
Tháng năm, mùa của những cơn mưa lớn kéo dài, trút xuống thành phố không ngớt. Bầu trời thường xuyên u ám, mây nặng trĩu, và những cơn gió mạnh thổi qua khiến không khí trở nên lạnh lẽo hơn.
Mỗi ngày, những trận mưa như trút nước dường như trở thành một phần không thể thiếu, khiến việc di chuyển trở nên khó khăn và bất tiện.
Ngày hôm đó, cả nhóm, ai cũng nghĩ rằng Kỳ Thanh sẽ không đến. Trần An cũng thoáng nhìn ra cửa sổ, thấy màn mưa trắng xóa cùng con đường ngập nước, bất giác hắn tự nhủ.
"Hôm nay chắc cô ấy không đến đâu."
Nhưng đúng lúc đó, cánh cửa phòng thí nghiệm vang lên tiếng gõ cưa, Trần An tiến ra mở của thì Kỳ Thanh xuất hiện cùng túi đựng đồ ăn. Toàn thân cô ướt sũng, tóc bết lại vì nước mưa.
Nhưng ánh mắt, khuôn mặt toát lên vẻ kiên định, không một lời than trách. Hình ảnh ấy khiến Trần An không khỏi suy tư, lặng người vài giây trước khi vội chạy đi lấy khăn khô đưa cho cô.
Dường như mọi cơn mưa lạnh lẽo bên ngoài không thể dập tắt được ngọn lửa nhiệt huyết trong trái tim Kỳ Thanh.
"Đồ ăn đây, mọi người nhớ nghỉ tay một chút nhé." Cô nói, giọng đều đều nhưng không che giấu được chút mệt mỏi.
Cả nhóm nhìn cô trong sự ngỡ ngàng, rồi dần chuyển thành cảm kích.
Lần đầu tiên, Trần An nhìn Kỳ Thanh không chỉ qua lăng kính của những tổn thương và đố kỵ mà bằng ánh mắt của sự thấu hiểu.
Hắn nhận ra rằng những thành kiến trước đây của mình đối với cô chẳng qua là tấm khiên hắn dựng lên để che đậy cảm giác tự ti và thất bại. Kỳ Thanh xinh đẹp, tài giỏi, xuất thân danh giá, và hoài bão lớn, điều đó vốn không sai.
Sai lầm là ở hắn, người từng cố chấp theo đuổi cô mà không hề nghĩ tới sự phù hợp, rồi tự đóng vai n·ạn n·hân khi bị từ chối.
Nhận thức ấy đến như một luồng sáng soi rọi tâm trí Trần An, cuốn đi lớp bụi mờ của những cảm xúc tiêu cực. Hắn cảm thấy nhẹ nhõm, như vừa trút bỏ được gánh nặng đã đè nén từ lâu. Hắn không còn muốn giam mình trong quá khứ nữa.
Nhìn bên ngoài vẫn còn mưa tầm tả rồi Trần An khẽ nói.
"Đồ ăn em cứ để ở trên bàn đó đi không sao đâu.”
“Mưa cũng khá lơn em vào trong lau khô người đi, rồi nếu em không bận, anh mời em vào tham quan phòng thí nghiệm. Anh nghĩ em sẽ thấy thú vị."
Đó là lời mời từ trái tim, chân thành, không gượng ép, cũng không còn vướng bận bởi những cảm xúc cũ. Một bước nhỏ, nhưng là khởi đầu cho sự thay đổi lớn của Trần An, người giờ đây đã trưởng thành hơn và biết hướng tới tương lai.
Phòng thí nghiệm rộng lớn được chia làm ba khu vực chính.
Phòng họp để bàn bạc công việc, phòng thí nghiệm chính để tiến hành các thí nghiệm quan trọng, và phòng chế tạo cách khuẩn nghiêm ngặt.
Các thành viên trong nhóm đều đã quen với sự xuất hiện của Kỳ Thanh nên không ai ngạc nhiên khi cô được mời vào. Trần An thậm chí còn giới thiệu sơ lược về công việc hiện tại, chỉ nói đơn giản rằng họ đang phát triển một loại thuốc kháng sinh thế hệ mới.
Thời gian này, Trần An cũng bí mật tự tiêm ProtoVita vào người để kiểm chứng hiệu quả thực tế. Cùng với tiến sĩ Viktor, hắn bắt đầu lên kế hoạch sản xuất hàng loạt.
Tuy nhiên, giá thành sản xuất quá cao buộc họ phải nghĩ đến việc phát triển một phiên bản tinh giản hơn, không hoàn hảo như ProtoVita nhưng vẫn vượt xa các loại thuốc hiện có trên thị trường.
Bên ngoài phòng thí nghiệm, Chấn Vương cũng bận rộn với kế hoạch đầu tư. Hắn hay gặp Trần An để bàn việc thành lập một văn phòng đầu tư kinh doanh, lấy tên là "Khải Hoàn."
Khi được hỏi lý do đặt tên cho dự án, Trần An chỉ cười, nửa đùa nửa thật nói.
"Vì khi nhìn anh, em chỉ có thể nghĩ đến hai chữ đó."
Không chỉ tập trung vào công việc hiện tại, hắn còn âm thầm gửi cho cha cùng chú Phong những tài liệu liên quan đến các vụ án sẽ xảy ra trong tương lai.
Đó là tất cả những gì hắn biết và hy vọng sẽ giúp họ tìm được vị thế trong ngành. Tuy nhiên, Trần An không quên cảnh báo rằng.
"Tương lai luôn thay đổi, không phải mọi thứ đều sẽ diễn ra đúng như dự đoán."
Thời gian vẫn trôi, mỗi giây phút đều đong đầy khẩn trương và hy vọng mong manh. Nhân loại đang đứng trước bờ vực diệt vong, và Trần An không cho phép mình phí phạm bất kỳ khoảnh khắc nào.
Hôm nay là ngày cuối cùng Trần An và đội ngũ làm việc tại phòng thí nghiệm của trường Đại học Minh Khai. Cả căn phòng như chìm trong sự hòa quyện của cảm xúc gấp gáp và háo hức. Dự án đã gần hoàn thành, mọi người đang dồn tâm sức vào những bước cuối cùng để đảm bảo không có sai sót nào.
Dù vậy, tâm trí Trần An lại hướng về một nơi khác, nơi hắn và nhóm nghiên cứu sẽ chuyển đến. Đó là một tòa nhà nằm ở phía ngoại ô thành phố, mà hắn đã nhờ Chấn Dương tìm kiếm và mua lại.
Sau khi bỏ ra 15 tỷ để cải tạo và trang bị đầy đủ, nơi này sẽ trở thành phòng thí nghiệm riêng, nơi hắn có thể tiếp tục thực hiện những kế hoạc của hắn.
Mọi thứ sắp hoàn tất, và chặng đường mới đang chờ phía trước.
Tiếng gõ cửa nhẹ vang lên, kéo Trần An về thực tại. Hắn bước ra mở cửa, không ngạc nhiên khi thấy Trịnh Kỳ Thanh như thường lệ, mang theo thức ăn và nước uống.
Nhưng lần này, có một người đi cùng,Vương Minh, một sinh viên ưu tú của học viện nghệ thuật Quốc tế Hoa Dương và là thanh mai trúc mã của Kỳ Thanh.
Vương Minh vẫn phong thái như trước, mái tóc gọn gàng, khuôn mặt sáng sủa đậm chất nghệ sĩ, và nụ cười nhã nhặn. Trong quá khứ Trần An không mấy thích tên này.
Nhưng bây giờ, tất cả những điều đó chỉ còn là quá khứ. Trong lòng hắn, mục tiêu quan trọng hơn tất cả vẫn là dự án và tương lai phía trước.
"Chào mọi người.” Kỳ Thanh lên tiếng, đặt túi đồ ăn lên bàn ngoài cửa như thường lệ.
"Hôm nay em mang thêm một người phụ giúp, hy vọng mọi người không phiền."
Vương Minh khẽ cười, gật đầu thay cho lời chào.
"Chỉ là tiện đường nên tôi ghé qua, mong không làm phiền mọi người."
Sau khi mọi người đã dùng bữa, Trần An quyết định nói với Kỳ Thanh về kế hoạch chuyển đi của mình.
“Bọn anh sẽ rời phòng thí nghiệm này trong tuần tới.” Hắn chậm rãi nói. “Nhóm nghiên cứu cần một không gian chuyên biệt hơn.”
Kỳ Thanh thoáng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“Em hiểu... Chúc anh và mọi người thuận buồm xuôi gió.”
Trần An trầm ngâm một chút. Ngẫm lại cô nàng này mục đích ban đầu vẫn là muốn tiếp cận làm việc với tiến sĩ, thôi thì coi như tiện nghi cô nhỏ vậy.
Rồi hắn rút từ trong túi ra tấm danh th·iếp có in logo công ty mới của hắn “Khải Hoàn”.
“Năm nay em cũng sắp tốt nghiệp đúng không? Nếu em muốn tìm cơ hội thực tập, hãy đến đây.” Trần an trao danh th·iếp cho cô, ánh mắt chân thành nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.
Kỳ Thanh hơi bất ngờ, đôi mắt long lanh xúc động, bao công sức cô bỏ ra cuối cùng cũng được đền đáp.
“Em sẽ suy nghĩ. Cảm ơn anh.”
“Nhưng anh phải nói trước.” Trần An nhấn mạnh. “Thực tập ở chỗ anh không giống những nơi khác đâu. Không có chuyện dễ dàng hay ưu tiên đặc biệt gì hết.”
Đứng một bên, Vương Minh lặng lẽ quan sát từ đầu đến cuối. Không có dấu hiệu gì trên khuôn mặt hắn, chỉ có là một sự đánh giá cẩn trọng.
Khi Kỳ Thanh chuẩn bị ra về, hắn lịch sự quay sang Trần An, giơ tay chào tạm biệt.
“Chúc anh thành công với dự án của mình.”
Trần An đứng đó, nhìn cánh cửa đóng lại, trong lòng không chút gợn sóng. Hắn quay lại với công việc của mình, tâm trí dồn vào những điều quan trọng phía trước.
Cảm giác ganh tỵ và ghen tuông ngày nào giờ chỉ là dĩ vãng. Mục tiêu của hắn đã rõ ràng, và không gì có thể làm hắn phân tâm thêm một lần nữa.
Tại một nơi khác…
Bầu không khí trong văn phòng đầu tư Khải Hoàn vốn yên tĩnh bỗng trở nên náo động khi một nhân viên giao dịch trẻ tuổi, Hoàng Minh, đang chăm chú nhìn màn hình máy tính, bất ngờ bật dậy, đôi mắt mở to kinh ngạc.
“Sếp! Sếp !Anh phải xem cái này ngay!”
Lâm Chấn Vương vừa bước ra khỏi phòng họp, nghe tiếng gọi liền vội vàng tiến đến bàn của Hoàng Minh.
“Có chuyện gì?”
Hoàng Minh run run chỉ vào biểu đồ giá trên màn hình lớn hiển thị cổ phiếu của AlphaEdge Innovations, một trong những công ty công nghệ hàng đầu châu Á.
Đường giá cổ phiếu AlphaEdge Innovations vốn dĩ vẫn ổn định suốt nhiều tháng qua bỗng lao dốc thẳng đứng như một mũi tên chĩa xuống đáy, kích hoạt hàng loạt lệnh bán tháo. Thông báo tin tức khẩn cấp xuất hiện trên màn hình.
"CEO và dàn lãnh đạo cấp cao của AlphaEdge bị điều tra t·ham n·hũng, g·iả m·ạo số liệu tài chính."
Chấn Vương sững người, không tin vào mắt mình.
“Không thể nào... Làm sao có chuyện này được?”
Hắn nhớ như in trong báo cáo của Trần An, AlphaEdge đã được dự đoán sẽ sụp đổ do khủng hoảng nội bộ và g·ian l·ận tài chính. Khi đó, hắn còn cho rằng đó là điều viển vông, một kịch bản gần như không tưởng. Nhưng giờ đây, tất cả đang diễn ra ngay trước mắt.
Không để bản thân chìm trong bất ngờ quá lâu, Chấn Vương lập tức ra lệnh.
“Tất cả vào vị trí ngay! Kích hoạt kế hoạch Delta-03, gom toàn bộ cổ phiếu AlphaEdge khi giá xuống đáy! Không được bỏ lỡ cơ hội này!”
Nhân viên giao dịch nhanh chóng trở lại làm việc với tốc độ tối đa, thực hiện lệnh mua trên toàn bộ hệ thống thị trường toàn cầu.
Nhìn những con số liên tục biến động trên màn hình, Chấn Vương vẫn không thể ngừng suy nghĩ về độ chính xác đáng kinh ngạc trong dự đoán của Trần An.
“Mọi thứ… quá hoàn hảo… làm sao có thể dự đoán chính xác như thế này?”
Đôi mắt sắc bén của hắn sáng lên. Giữa cơn bão tài chính hỗn loạn, Khải Hoàn đang từng bước nắm lấy cơ hội vàng, trong khi thị trường thế giới vẫn chìm trong sự ngỡ ngàng.
…
Mình hy vọng rằng câu chuyện đã, đang và sẽ mang lại cho mọi người những giây phút thú vị, hồi hộp và đáng nhớ. Nếu bạn thấy thích, đừng ngần ngại để lại ý kiến hoặc góp ý giúp mình cải thiện hơn nhé! Mình rất mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn qua việc đề cử, thả like hay đơn giản là một bình luận động viên.
Cảm ơn rất nhiều, và chúc các bạn có một ngày tuyệt vời! ♥
Khoai Mỡ (Dữ Nhuận)
0