Trong căn phòng bệnh viện yên tĩnh, không gian chỉ còn vang lên tiếng máy móc đều đặn cùng giọng nói trầm ấm của Lâm Chấn Vương khi trò chuyện với bác sĩ chính.
Giữa cuộc đối thoại, một chuyển động nhẹ từ giường bệnh khiến cả hai lập tức quay đầu lại. Đôi mắt ông Lâm khẽ rung động, rồi chậm rãi mở ra, ánh nhìn mơ hồ nhưng đầy ý chí.
"Cha!" Lâm Chấn Vương bật thốt lên, nhanh chóng tiến tới nắm lấy bàn tay gầy gò nhưng vẫn rắn chắc của ông. Cảm xúc trào dâng trong lòng khiến giọng hắn nghẹn lại. Bác sĩ chính cùng y tá vội bước tới kiểm tra tình trạng ông Lâm.
Bác sĩ dịu dàng hỏi. "Ông có nhớ tên mình và hôm nay là ngày nào không?"
Ông Lâm nhíu mày, cố gắng tập trung.
"Có... Lâm Minh... tôi nhớ mình đang họp ở công ty... rồi cảm thấy rất lạnh... sau đó không nhớ gì nữa... nhưng tôi nghe thấy giọng của Chấn Vương... nên cố tỉnh lại."
Bác sĩ cẩn thận soi đèn vào mắt ông Lâm, kiểm tra đồng tử, phản xạ ánh sáng và yêu cầu ông cử động tay chân. Các ngón tay ông Lâm khẽ động đậy, tuy còn yếu nhưng rõ ràng có phản ứng tích cực.
"Phản xạ tốt, tuy nhiên còn suy nhược nặng. Cần theo dõi thêm." bác sĩ nhận xét.
Ngay sau đó, y tá lập tức thiết lập đường truyền tĩnh mạch, truyền dịch và điều chỉnh mức điện giải trong cơ thể ông Lâm. Các thông số dần trở về mức ổn định, huyết áp cải thiện thấy rõ.
Một lúc sau, khi cảm giác cơ thể dần trở lại, ông Lâm chậm rãi quay sang nhìn con trai.
"Chuyện gì... đã xảy ra? Mọi thứ vẫn ổn chứ?" Giọng ông khàn khàn nhưng vẫn đầy uy nghiêm.
Lâm Chấn Vương thoáng ngập ngừng, đôi mắt loé lên sự đấu tranh nội tâm. Hắn không muốn làm cha phải phiền lòng lo nghĩ khi cơ thể còn chưa khoẻ. Thấy thế, ông Lâm nghiêm giọng.
"Nói đi... cha chỉ yếu thể xác thôi, tâm trí vẫn mạnh mẽ như xưa."
Nghe vậy, Lâm Chấn Vương hít một hơi thật sâu rồi kể lại tất cả.
Từ lúc cha bị chuốc thuốc, nhốt vào kho lạnh để c·hết dần trong tuyệt vọng, đến khi được trung tá Trần Dương cứu sống, rồi Trần An nhờ mối quan hệ đặc biệt với tiến sĩ Viktor tiêm loại thuốc kỳ diệu giúp ông hồi phục.
Rồi đến cả việc các anh các chị trong nhà đang ra sức cạnh tranh lẫn nhau, nói tới đây Chấn Vương lén nhìn biểu hiện của cha.
Nhưng Ông Lâm nghe xong, ánh mắt chỉ lóe lên vẻ sắc bén thường thấy. Sau một lúc trầm ngâm, ông chậm rãi nói.
"Chấn Vương, chuyện ta tỉnh lại, đừng nói cho các anh chị con biết. Hiện giờ, họ đều đang tranh giành và tính toán. Ta muốn giữ thế chủ động."
Lâm Chấn Vương gật đầu, trong ánh mắt lộ rõ sự hiểu ý. Ông Lâm tiếp lời, giọng nói có phần nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự nghiêm nghị.
"Còn nữa, hãy giữ mối quan hệ tốt với Trần An và gia đình cậu ấy. Theo ta thấy, cậu nhóc đó không chỉ là ân nhân mà còn có thể là người giúp con trong tương lai. Đừng bao giờ xem nhẹ sự trợ giúp của những người như cậu ấy."
Nghe lời dặn dò ấy, Lâm Chấn Vương cúi đầu, trong lòng tràn ngập cảm giác vừa biết ơn vừa kính trọng.
"Con hiểu rồi, cha. Con sẽ làm theo lời cha."
Ánh mắt ông Lâm dịu lại, nhưng trong đó vẫn còn chút ánh sắc bén đầy tính toán.
"Tốt. Giờ thì cứ để ta nghỉ ngơi thêm chút nữa. Con hãy làm tốt việc của mình."
Trong lòng Lâm Chấn Vương, những lời nói ấy như khắc sâu thêm trách nhiệm. Hắn nhìn cha mình một lúc thấy cha ngủ th·iếp đi rồi hắn mới chậm rãi rời khỏi phòng.
...
Tiếng chuông báo hiệu hết tiết học vang lên khắp khuôn viên trường đại học Minh Khai. Sinh viên từ các giảng đường tỏa ra như dòng chảy bất tận, ríu rít nói cười, kéo nhau về khu nhà ăn hoặc thư viện. Trong phòng thí nghiệm y dược, Trần An nhìn lên đồng hồ treo tường, kim ngắn chỉ đúng 11h40 phút.
Hắn quay sang Dimitri, một trong bốn học trò của tiến sĩ Viktor, hỏi.
“Tiến sĩ Viktor đâu rồi? Lẽ ra giờ này ông ấy cùng trợ lý Alexei phải có mặt ở đây chứ.”
Dimitri vừa sắp xếp lại một khay dụng cụ thí nghiệm vừa trả lời.
“Hôm nay thầy đi đón phu nhân từ Nga. Bà ấy đến đây bằng phi cơ chuyên biệt. Còn trợ lý Alexei đang ra ngoài mua thêm nguyên vật liệu.”
Trần An gật đầu, không nói gì thêm. Sự vắng mặt của tiến sĩ Viktor không làm hắn bận tâm, vì mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát. Kế hoạch chế tác hợp chất NucleoVital-2 thành phần chính của thuốc ProtoVita đòi hỏi sự chính xác tuyệt đối, không thể vội vàng.
Hắn trầm giọng thông báo cho cả phòng.
“Mọi người nhanh chóng hoàn tất công việc, chuẩn bị nghỉ ngơi.”
Cả nhóm lập tức tăng tốc dọn dẹp. Khi các dụng cụ vừa được xếp gọn gàng vào tủ bảo quản, thì từ bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên. Trần An bước ra mở cửa, ánh mắt có hơi ngạc nhiên khi thấy Trịnh Kỳ Thanh đứng đó cùng một cô gái khác, cả hai mang theo túi có các hộp đồ ăn cùng nước uống.
Kỳ Thanh khẽ mỉm cười dịu dàng, khác hẳn vẻ kiêu kỳ thường ngày.
“Em mang đồ ăn đến, anh xem để ở đâu thì tiện.”
Trần An chỉ vào chiếc bàn nhỏ bên ngoài phòng thí nghiệm.
“Cứ để ở đó. Bên trong toàn hóa chất, không thể mang thức ăn vào được.”
Diệp Tố Linh đứng bên cạnh thoáng ngỡ ngàng, lòng không khỏi kinh ngạc trước thái độ khác lạ của bạn mình. Bình thường Kỳ Thanh luôn tỏ ra cao ngạo mỗi khi nhắc đến Trần An, vậy mà giờ đây cô ấy lại có phần khép nép, có phần ngại ngùng.
Trần An nhìn qua túi thức ăn, nhận thấy có bảy phần chuẩn bị sẵn. Hiển nhiên, hai phần trong đó dành cho tiến sĩ Viktor và trợ lý Alexei, nhưng họ đều bận công việc bên ngoài. Không muốn lãng phí, hắn quay sang hỏi cả hai.
“Hai em đã ăn gì chưa?”
“Bọn em định đi ăn bây giờ.” Kỳ Thanh trả lời.
“Tiến sĩ với trợ lý bận công việc rồi nền còn dư lại hai phần này. Nếu không phiền, hai em ở lại ăn chung luôn đi.”
Kỳ Thanh không nghĩ ngợi nhiều mà nhanh chóng gật đầu đồng ý. Dù sao mục đích chính của cô vẫn là duy trì mối quan hệ tốt với tiến sĩ Viktor và nhóm nghiên cứu của ông.
Dimitri, Kenji, Emma và Natalia lần lượt rời khỏi phòng thí nghiệm, gương mặt rạng rỡ khi thấy bữa trưa đã sẵn sàng. Bầu không khí nhanh chóng trở nên thoải mái và ấm áp hơn, xua tan đi vẻ căng thẳng của buổi sáng làm việc đầy tập trung.
Trong lúc ngồi ăn, hình ảnh Trần An giữa nhóm nghiên với vẻ tự tin và điềm tĩnh. Khiến Tố Linh càng thêm phần khó hiểu.
Người mà Kỳ Thanh kể với cô là nhạt nhẽo, không có gì đặc biệt, lại có thể hòa nhập một cách hoàn hảo với những nhân vật xuất sắc từ nước ngoài.
Thậm chí hắn ta còn nói tiếng Nga rất trôi chảy, chưa kể lúc nãy nhìn cách họ làm việc thì người chỉ huy trong căn phòng đó là Trần An chứ không phải anh chàng cao lớn kia.
‘Liệu Kỳ Thanh có đang đánh giá sai về hắn ta?’
Lúc này Trịnh Kỳ Thanh ngồi lặng lẽ bên cạnh Trần An, đôi mắt vô thức liếc nhìn hắn khi cô chăm chú lắng nghe câu chuyện vui nhộn giữa nhóm học trò của tiến sĩ. Cô càng nghĩ càng không thể hiểu nổi tại sao Trần An lại thay đổi nhiều đến vậy.
Còn Diệp Tố Linh ngồi đối diện không khỏi trầm ngâm quan sát hai người này. Rõ ràng có điều gì đó đã thay đổi giữa Trần An và Kỳ Thanh.
Trong lòng cô chỉ còn biết thốt lên.
‘Không ổn rồi anh Vương Minh ơi...’
...
Bữa trưa vẫn đang diễn ra nhộn nhịp thì điện thoại Trần An bất ngờ vang lên, người gọi không ai khác chính là Chấn Vương. Hắn xin phép mọi người ra ngoài để nghe máy. Ngay khi nhấc điện thoại, điều đầu tiên Trần An làm là hỏi tình trạng của ông Lâm, cha của Chấn Vương.
“Alo anh, tình hình bác Lâm sao rồi?”
Giọng của Chấn Vương mang theo chút nhẹ nhõm.
“Tốt hơn nhiều rồi, cha anh vừa tỉnh lại sáng nay. Nhờ có thuốc của em và tiến sĩ mà cha anh mới được như hôm nay.”
Nghe vậy, Trần An chỉ gật đầu, ánh mắt ánh lên sự hài lòng.
“Vậy thì tốt rồi. Chúc bác mau chóng hồi phục hẳn.”
“Từ tận sâu trong đáy lòng, anh cảm ơn em rất nhiều, Trần An.” Chấn Vương chân thành nói.
Sau một chút ngập ngừng, hắn tiếp lời.
“À, về chuyện hôm qua em đề nghị anh làm cố vấn… Anh đã suy nghĩ và quyết định đồng ý. Khi nào thì chúng ta có thể bắt đầu vào việc?”
Trần An không giấu được sự hài lòng, bao công sức của hắn bỏ ra là đáng giá.
“Càng sớm càng tốt. Hiện tại em đang ở phòng thí nghiệm của trường Đại học Minh Khai. Nếu tiện, anh đến đây đi, em sẽ ra đón. Chỗ này đủ riêng tư để chúng ta trao đổi.”
“Được. Tôi sẽ tới ngay.”
Chưa đầy 40 phút sau, một chiếc xe màu đen bóng loáng dừng lại trước cổng trường. Trần An nhận được cuộc gọi từ Chấn Vương, lập tức ra đón hắn.
Vừa bước vào phòng thí nghiệm, Chấn Vương cảm nhận được không khí làm việc tại nơi này, mọi thứ đều rất ngăn nắp và chuẩn chỉ. Trần An khéo léo dẫn hắn vào một khu vực riêng biệt, nơi các tài liệu đã được chuẩn bị sẵn trên bàn.
“Anh ăn gì chưa? Nếu chưa thì ta đi ăn một chút rồi quay lại bàn công việc sau.”Trần An tế nhị hỏi.
“Anh ăn rồi. Cảm ơn em.”
Khi đã ngồi xuống, Trần An đặt trước mặt Chấn Vương một tập tài liệu dày cộp.
“Đây là một số báo cáo thị trường và kế hoạch sơ bộ. Anh xem qua trước đi.”
Lâm Chấn Vương bắt đầu lật từng trang tài liệu. Ban đầu, hắn chỉ đọc lướt, nhưng càng xem, ánh mắt hắn càng lộ rõ sự kinh ngạc. Những số liệu, biểu đồ dự báo được trình bày một cách mạch lạc và có cơ sở, dù có vài phần trông có vẻ hoang đường.
Ban đầu hắn tưởng cậu em này chỉ muốn đầu tư vào cổ phiếu hay bất động sản gì đó. Nhưng những tài liệu này lại mang tầm của một chuyên gia lão luyện, thật khó tin là nó đến từ tay của một cậu nhóc.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Trần An đầy tò mò.
“Những thứ này… em tự làm sao?”
Trần An chỉ mỉm cười và không nói gì.
Chấn Vương hiểu vấn đề ngay, không hỏi nữa mà tiếp tục tập trung đọc tài liệu.
Sau một lúc đọc, hắn dừng lại ở một số liệu về dự báo thị trường công nghệ trong một năm tới, ánh mắt lộ rõ sự nghiêm túc. Đặc biệt là danh sách của những công ty có nguy cơ phá sản.
Hắn đặt tập tài liệu xuống, nhìn Trần An, nghiêm giọng hỏi.
“Em muốn anh tư vấn hay cụ thể là làm gì với những thứ này?”
Trần An không chần chừ, nói thẳng.
“Em hiện đang có khoảng 200 tỷ. Em muốn đầu tư sinh lời, càng nhiều càng tốt. Sau đó mua lại một số công ty thuộc bốn ngành nghề, dược, thực phẩm, AI, và công nghệ. Anh có làm được không?”
Câu trả lời khiến Chấn Vương lặng người. Hắn không chỉ bất ngờ với số tiền khổng lồ mà còn ngạc nhiên trước tham vọng của Trần An.
Hắn trầm ngâm một lát, rồi nói.
“Nếu chỉ đầu tư sinh lời dựa trên những số liệu này thì không khó. Nhưng để mua các công ty thuộc bốn ngành trên, đặc biệt là những công ty lớn, thì rất khó. Các lĩnh vực này đều có sự cạnh tranh cao và vốn hoá lớn.”
Như đã đoán trước câu trả lời, Trần An đặt thêm một tập tài liệu khác lên bàn.
“Đây là danh sách các công ty tiềm năng nhưng đang hoặc sẽ đối mặt với nguy cơ phá sản. Chúng ta không cần nhắm đến các ông lớn ngay lập tức.”
Lật qua vài trang, ánh mắt Chấn Vương dừng lại ở cái tên AlphaEdge Innovations, một công ty công nghệ hàng đầu Châu Á.
“Công ty này… Em có thật sự đang nói rằng nó sẽ phá sản? Đây là chuyện không tưởng.”
Trần An điềm tĩnh.
“Thời gian sẽ chứng minh. Anh không cần phải tin ngay bây giờ. Trước mắt, cứ dựa vào những số liệu ban đầu này để đầu tư. Còn việc mua các công ty, hiện tại chưa cần vội.”
Chấn Vương gật đầu, tuy lòng vẫn còn nhiều hoài nghi, nhưng không thể phủ nhận tính logic trong kế hoạch của Trần An.
“Được rồi. Tiền là của em, dữ liệu cũng là của em. Anh sẽ cố gắng hỗ trợ hoạch định chiến lược sao cho sinh lời nhiều nhất.”
Trần An cười, trong mắt ánh lên vẻ tự tin.
“Cảm ơn anh. Với kinh nghiệm của anh, em tin rằng chúng ta sẽ đạt được mục tiêu.”
Chấn Vương nhìn Trần An, thầm nghĩ.
“Cậu nhóc này tham vọng thật là đủ lớn a.”
0