Trong phòng nghỉ của cơ quan, bầu không khí khác hẳn sự nghiêm túc thường ngày. Tiếng cười nói vang lên rôm rả, những cuộc trò chuyện đan xen, nhưng tâm điểm lại tập trung vào Trịnh Hải. Các đồng nghiệp vây quanh anh ta, không ngớt lời khen ngợi.
Một anh chàng với vẻ ngoài nhiệt tình, lên tiếng đầy phấn khích.
“Con gái anh đúng là giỏi thật! Vừa mới tốt nghiệp đã được làm việc với Tiến sĩ Viktor. Tôi còn thấy nó xuất hiện trong buổi họp báo sáng nay nữa! Anh giờ này chắc phải tự hào lắm đúng không?”
Một phụ nữ trung niên khác có giọng nói trầm ấm, gật đầu phụ họa.
“Công dụng của ProtoVita đúng là không tưởng! Nghe nói bên cấp trên đã bắt đầu chú ý đến dự án này. Nếu không có gì thay đổi, chắc chắn chúng ta sẽ đặt hàng số lượng lớn.”
Trịnh Hải ngồi giữa những lời tán dương, cố giữ vẻ khiêm tốn. Hắn ta khẽ mỉm cười, đôi mắt ánh lên nét tự hào không giấu nổi, nhưng giọng nói lại ra chiều nhún nhường.
“Con bé còn nhiều thứ phải học lắm. Chẳng qua là vô tình giúp đỡ học trò của Tiến sĩ nên mới được để ý thôi.”
Các đồng nghiệp ngạc nhiên ra mặt, lập tức quay sang dò hỏi.
“Thật sao? Giúp kiểu gì mà lại được mời làm trợ lý cơ chứ?”
“Đúng vậy.”
Trịnh Hải gật đầu, như thể đã chờ đợi câu hỏi này. Giọng hắn trầm ấm nhưng pha chút tự hào khó che giấu, bắt đầu kể câu chuyện.
“Ban đầu tôi cũng không hiểu. Tự nhiên thấy con bé về nhà hỏi mượn căn hộ cho thuê để bạn ở nhờ, cũng không thấy con bé lấy tiền thuê gì.”
“Bên cạnh đó, nó ngày nào cũng chuẩn bị tới 7 phần đồ ăn mang đi. Mãi sau mới biết là nó là đang giúp Tiến sĩ Viktor cùng học trò của ông ấy. Chắc cảm động trước tấm lòng của Kỳ Thanh, nên Tiến sĩ mới mời làm thực tập sinh ngay khi tốt nghiệp.”
Câu chuyện vừa dứt, cả phòng nghỉ lại rộ lên tiếng khen ngợi.
“Đúng là anh có phúc lớn thật! Con gái vừa giỏi giang, vừa tốt bụng. Chắc kiếp trước anh phải tích đức nhiều lắm mới được thế này!”
Trịnh Hải cười, khuôn mặt ánh lên sự đắc ý. Nhưng ngay lập tức, hắn ta vội hạ giọng, giả vờ khiêm nhường.
“Chẳng qua là dạy bảo kỹ từ nhỏ, định hướng đầy đủ. Còn lại là chúng tự phát triển.”
Giữa lúc cả phòng nghỉ rộn rã tiếng cười, Trần Dương đi ngang qua, một tay cầm cốc cà phê, tay kia cầm vài tài liệu. Ánh mắt hắn lướt qua đám đông đang bàn tán mà không dừng lại. Nhưng sự hiện diện của hắn không qua được ánh mắt của Trịnh Hải.
Trịnh Hải nhanh chóng gọi với theo, giọng nói mang chút hàm ý không dễ nhận ra.
“Trần Dương! Nay anh có xem bản tin sáng nay chưa, Trần An cũng xuất hiện trong buổi họp báo đấy!”
"Cậu nhóc nói tiếng Nga chuẩn lắm, chắc do di truyền từ cha rồi nhỉ?" Trịnh Hải nhấn mạnh hai chữ 'di truyền' bằng giọng điệu đầy hàm ý.
Một vài người trong phòng khẽ nhướng mày, hiểu rằng đây không chỉ đơn giản là lời khen.
Cả phòng im ắng hơn một chút, một vài đồng nghiệp liếc nhìn nhau, nhận ra sự mỉa mai tinh tế trong lời nói của Trịnh Hải.
Cách đây không lâu, trong một cuộc họp quan trọng, đề xuất của Trịnh Hải đã bị Trần Dương phản bác thẳng thừng trước mặt ban lãnh đạo. Dù kết quả nghiêng về ý kiến của Trần Dương, sự việc đó vẫn luôn khiến Trịnh Hải canh cánh trong lòng.
Kèm thêm việc dạo gần đây Trần Dương cứ lập công khiến hắn khá khso chịu.
Nên hôm nay, việc nhắc đến Trần An chỉ là cái cớ để hắn tìm cơ hội 'đáp trả'.
Trịnh Hải tiếp tục, giọng nửa đùa nửa thật.
“Sắp tới ban lãnh đạo có vài cuộc làm việc với bên Nga. Tôi nghĩ anh nên giới thiệu Trần An đi. Có khi nhờ thế mà thăng tiến nhanh lắm đấy!”
Trần Dương giữ vẻ điềm tĩnh. Hắn nhẹ nhàng quay lại, đáp bằng giọng ôn tồn nhưng không kém phần cứng rắn.
“Cũng may mà thằng bé tự lập, không cần nhờ ai giúp đỡ nhiều quá.”
Câu nói ngắn gọn nhưng đủ sức khiến Trịnh Hải thoáng lúng túng. Trần Dương không nói thêm gì nữa. Hắn cúi đầu chào mọi người rồi quay bước đi, để lại Trịnh Hải vẫn đang thầm cười trong lòng với vẻ khoái chí.
Trong phòng, Trần Dương hít một hơi sâu, thả lỏng vai rồi soạn đồ chuẩn bị về sớm. Hôm nay, hắn với Trần An sẽ cùng đến gặp cha, tức là ông nội của Trần An.
Phía sau, trong căn phòng nghỉ, Trịnh Hải ngập trong những lời tán dương, đôi mắt ánh lên niềm tự hào.
'Hắn ta chẳng bao giờ thay đổi.' Trần Dương nghĩ thầm, khẽ lắc đầu trước vẻ trẻ con của đồng nghiệp.
Nhưng hôm nay, anh không muốn đáp trả. Vì hắn vẫn còn một việc quan trọng hơn phải làm hôm nay, cùng con trai đến gặp cha. Và đó mới là điều thực sự đáng để hắn bận tâm.
...
Chiếc xe màu đen lướt nhẹ trên con đường làng uốn lượn giữa cánh đồng lúa bát ngát. Ánh nắng buổi chiều dịu nhẹ rải đều lên những bông lúa chín vàng, từng đợt gió thổi qua khiến cả cánh đồng dập dờn như những con sóng nhỏ.
Xa xa, những đứa trẻ đang nô đùa bên bờ mương, tiếng cười trong trẻo vang lên giữa không gian yên bình, tạo nên khung cảnh đậm chất thôn quê.
Trần Dương nắm chắc tay lái, đôi mắt sắc lạnh nhưng ánh lên chút mềm mại khi nhìn con trai mình, Trần An, đang chăm chú ngắm nhìn khung cảnh quen thuộc qua cửa sổ xe.
Chiếc xe đi ngang qua một cây đa già đứng sừng sững giữa làng, tán lá xanh mướt như ôm trọn cả vùng đất.
Bên dưới, những cụ già tụ họp đánh cờ, tiếng quân cờ chạm vào mặt bàn lộp cộp hòa cùng âm thanh lách cách của chiếc xe đạp cũ từ một người đi ngang qua.
Mặt trời bắt đầu hạ thấp, ánh sáng dần nhuộm đỏ khoảng trời nơi chân núi. Hai bên đường, những ngôi nhà mái ngói đơn sơ lấp ló sau rặng tre, khói bếp từ vài ngôi nhà vươn lên hòa lẫn vào mùi thơm của rơm rạ đang đốt dở.
Con đường nhỏ dẫn qua một cây cầu gỗ bắc ngang dòng kênh trong vắt. Nước kênh phản chiếu ánh nắng chiều lấp lánh như dát bạc, từng chú cá nhỏ bơi tung tăng dưới làn nước trong veo, làm Trần An càng thêm thích thú, đôi mắt hắn lấp lánh như được thổi bùng bởi ký ức tuổi thơ.
Trần Dương nắm chắc tay lái, đôi mắt sắc lạnh nhưng ánh lên chút mềm mại khi nhìn con trai mình, Trần An người đang chăm chú ngắm nhìn khung cảnh quen thuộc qua cửa sổ xe.
“Con chuẩn bị sẵn sàng thuyết phục ông chưa?” Trần Dương phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, giọng nói trầm ấm vang lên.
Trần An gật đầu dứt khoát, ánh mắt vẫn hướng ra phía bên ngoài nhưng giọng nói đầy sự tự tin.
“Con đã chuẩn bị hết cả rồi.” Hắn liếc nhìn chiếc vali đen nằm ngay ngắn ở hàng ghế sau.
Bước một trong kế hoạch sắp hoàn thành rồi. Giờ đây, điều cần làm là chuẩn bị cho bước hai.
Tìm vị trí xây dựng căn cứ và tuyển mộ nhân tài.
Dù đã lên kế hoạch tỉ mỉ, Trần An vẫn không khỏi cảm thấy áp lực. Tiền bạc thì Chấn Vương đang thay mặt hắn xử lý, nếu không có gì thay đổi, chẳng bao lâu nữa nguồn vốn sẽ đủ để hoàn tất bước đầu.
Cổ phiếu AlphaEdge Innovations đã được thu mua, tiền số và vàng cũng đã đầu tư. Sau khi nhận được khoản đầu tư từ Zdrav, hắn sẽ bắt đầu phát triển công nghệ phục vụ cho căn cứ và nhân loại trong tương lai.
Khó khăn nhất vẫn là vấn đề chế tạo v·ũ k·hí. Việt Nam vốn rất cẩn trọng với những thứ n·hạy c·ảm này, nên hắn cần sự hỗ trợ của ông nội cùng những người bạn của ông.
Nếu mọi thứ suôn sẻ, ProtoVita sẽ là vật phẩm trao đổi lý tưởng để thực sự có được quyền sử dụng đất.
Việc gì mà hắn phải khổ tâm kiếm tiền như vậy, tại sao không vay một số tiền lớn hoặc kêu gọi đầu tư gì đấy rồi cứ việc xây dựng căn cứ.
Trước kia Trần An cũng nghĩ như vậy, nhưng suy nghĩ một hồi thì hắn thấy làm như thế này cũng không ổn. Nhất là đối với sự ổn định về sau.
Thứ khiến hắn trăn trở nhất vẫn là nguy cơ thành quả của hắn bị kẻ khác chiếm đoạt. Nếu rơi vào tay người tốt thì không sao, nhưng nếu kẻ có dã tâm và ngu xuẩn sở hữu, đó sẽ là hồi kết của nhân loại.
Với cả không ai lại muốn đi làm áo cưới cho người khác cả, suy nghĩ ấy khiến lòng hắn nặng trĩu.
Chiếc xe từ từ giảm tốc khi tiến vào khu đất quen thuộc. Trước mặt họ là ngôi nhà của ông bà, ẩn mình giữa khu vườn rộng lớn trĩu quả.
Nơi đây, mỗi lần mệt mỏi, Trần An thường tìm về để thư giãn, dù luôn phải nghe những lời càm ràm của ông nội rằng "Có chút việc mà cũng stress." Nhưng sâu trong lòng, hắn biết ông yêu thương con cháu đến chừng nào.
Trần Dương dừng xe bên lề đường. Không khí trong lành phả vào mặt, mang theo hương thơm của đồng nội và vườn cây trái chín. Trần An hít một hơi thật sâu, cảm nhận từng nhịp sống bình yên mà hắn luôn trân quý.
Từ phía hiên nhà, Trần Hiên, ông nội của Trần An, ngồi dậy từ chiếc ghế nằm, chậm rãi chuyển sang bộ bàn ghế trước nhà. Dù không còn khoẻ như trước, ánh mắt ông vẫn sáng lên khi thấy bóng dáng hai cha con từ ngoài cổng bước vào.
"Sao lại về rồi, còn công việc thì sao?" Ông Hiên cất giọng trầm ấm, vẫn giữ vẻ nghiêm nghị quen thuộc.
"Công việc vẫn ổn thưa cha.” Trần Dương bước nhanh hơn, nụ cười nở trên môi.
"Lâu rồi con không về, ba mẹ vẫn khoẻ chứ ạ?"
Lê Diệu, bà nội của Trần An, tất tả từ trong nhà bước ra đón con trai và cháu trai. Bà bất ngờ khi con trai về mà không báo trước, nhưng niềm vui lấp đầy ánh mắt của bà.
"Trời ơi, Dương! An! Về lúc nào vậy?" Bà Diệu vội vàng lau tay vào tạp dề rồi dang tay ôm chầm lấy cháu nội.
"Nhớ hai cha con quá!"
Bầy chó trong sân sủa vang, cảnh giác với những người vừa đến. Nhưng chỉ một lát sau, khi ngửi thấy mùi quen thuộc, chúng nhanh chóng trở nên mừng rỡ, quẫy đuôi chạy quanh hai cha con.
"Được rồi, được rồi! Tao về rồi đây." Trần Dương cười lớn, cúi xuống xoa đầu con chó già nhất trong bầy.
Trần Dương bước tới, tay cầm túi quà mang về cho cha mẹ. Trần An theo sau, tay xách chiếc vali đen và trong đó là món quà hắn dành tặng cho ông bà.
"Ông bà xem này, cháu có quà đặc biệt cho ông bà đây!" Trần An cười tươi, sau bao năm hắn lại một lần nữa được quay về quê nhà.
0