0
Trần Hiên ngồi tựa lưng vào ghế mây dưới hiên nhà, đôi tay chai sạn đặt hờ lên đầu gậy gỗ quen thuộc. Ánh nắng chiều đổ xuống những rặng cây, phủ một lớp ánh vàng ấm áp lên khu vườn rộng. Trần Dương và Trần An ngồi đối diện ông, vẻ mặt vừa thoải mái, vừa có phần nghiêm nghị.
“Ba.” Trần Dương khẽ lên tiếng, phá vỡ bầu không khí yên bình.
“Hôm nay con và An về không chỉ để thăm ba mẹ. Còn có chuyện quan trọng muốn bàn với bà.”
Trần Hiên nhíu mày, ánh mắt trầm tư nhưng vẫn đầy sự quan tâm.
“Chuyện gì mà hệ trọng đến mức phải lặn lội về tận đây?”
Trần An mỉm cười, giọng điệu pha chút hài hước.
“Ông nội, chắc sáng nay ông có xem buổi họp báo trên TV đúng không?”
Trần Hiên gật đầu.
“Phải. Ta thấy cháu xuất hiện cạnh Tiến sĩ Viktor. Con bé Kỳ Thanh cũng giỏi quá, đúng là niềm tự hào của cha mẹ nó.”
Trịnh Hải cùng gia đình của hắn cũng không ít lần được gặp mặt Trần Hiên.
Trần Dương và Trần An trao nhau ánh mắt đồng tình. Trần Dương hạ giọng nghiêm túc hơn.
“Ba, thứ thuốc mới đó “ProtoVita” không chỉ là công trình nghiên cứu bình thường, mà còn là cơ hội.”
“Cơ hội?” Trần Hiên nghi hoặc.
Trần Dương tính nói rằng đó là cơ hội để nhân loại có thể tiếp tục sinh tồn tại mạt thế, nhưng hắn không giải thích tiếp mà để Trần An xử lý phần còn lại.
Trần An nhẹ nhàng đặt chiếc vali đen lên bàn, mở khóa. Bên trong là bốn lọ dung dịch màu xanh nhạt, lấp lánh dưới ánh sáng.
“Đây là phiên bản đặc biệt mà cháu đã tinh chỉnh riêng cho ông với ba.” Trần An giải thích.
“Như ông đã thấy trên Tivi, ProtoVita không chỉ chữa lành mà còn tăng cường sức khỏe. Với thứ này, chân của ông có thể phục hồi hoàn toàn.”
Trần Hiên im lặng, ánh mắt dừng lại trên những lọ thuốc. Đôi mắt già nua chợt ánh lên tia cảm xúc khó tả, nhưng giọng nói vẫn trầm ổn. Trước kia chân của hắn bị vài mảnh đạn ghim vào, thời còn trẻ tuy không sao, nhưng càng về già thì những v·ết t·hương đó lại càng trở nên khó chịu.
“Ta đã quen với cái chân này rồi. Chống gậy cũng không phiền lắm.”
Trần Dương nghiêm mặt.
“Ba, đây không chỉ là vì ba, mà còn vì cả gia đình. Chúng con muốn ba khỏe mạnh để sống vui với con cháu nhiều năm nữa.”
Trần An tiếp lời, giọng nói khẩn thiết.
“Cháu biết ông không thích lệ thuộc vào thuốc men, nhưng ProtoVita không phải là thuốc thông thường. Nó giúp cơ thể tự phục hồi tự nhiên. Cháu đã thêm vài chất bổ trợ để giảm đau và tăng khả năng thích ứng.”
Trần Hiên nhìn con trai và cháu nội một hồi lâu. Trong ánh mắt ông, niềm kiêu hãnh và yêu thương dần hiện rõ. Cuối cùng, ông chậm rãi gật đầu.
“Được rồi, ta sẽ thử. Nhưng không cần kỳ vọng quá nhiều. Đời người đâu chỉ nằm ở đôi chân.”
Cả Trần Dương và Trần An đều nhẹ nhõm khi nghe câu trả lời. Với họ, sức khỏe của Trần Hiên là điều quan trọng nhất.
Trần An mở chiếc vali đen, lấy ra thuốc bôi gây tê và sát khuẩn, nhẹ nhàng thoa lên vị trí chuẩn bị tiêm. Sau đó, hắn s·ử d·ụng s·úng tiêm áp suất, lần lượt bơm các ống dung dịch bổ trợ vào trước. Hắn nhìn đồng hồ, đợi đúng 5 phút rồi bắt đầu tiêm lọ dung dịch xanh nhạt là ProtoVita.
Dòng dung dịch mát lạnh chảy dọc theo tĩnh mạch của Trần Hiên, dần lan rộng khắp cơ thể. Dù tin tưởng con trai mình, Trần Dương vẫn không giấu được sự lo lắng khi quan sát biểu hiện của cha.
Nhận thấy điều đó, Trần Hiên khó chịu lấy gậy chống khẽ đánh Trần Dương, trách móc rằng làm như ông sắp c·hết không bằng, còn nhắc nhở phải tin tưởng vào Trần An. "Đến con cái mà còn không tin thì tin vào ai được nữa?" Ông nói, ánh mắt đầy tự hào khi nhìn cháu trai mình.
Trần An giải thích với cha rằng ProtoVita hắn dùng là bản tăng cường giúp tái tạo cơ bắp và phục hồi chức năng vận động. Để giảm đau, hắn quyết định cho ông nội th·iếp đi bằng cách bổ sung thêm endorphins.
Nhìn cha vẫn lo lắng, Trần An trấn an.
"Không sao đâu, cha cũng từng thử nghiệm rồi mà. Chỉ cần ngủ một giấc, khi tỉnh dậy sẽ không cảm thấy gì cả."
Trong khi đó, bà Diệu từ trong nhà bước ra, định gọi mọi người vào ăn cơm nhưng ngạc nhiên thấy Trần Hiên đã th·iếp đi từ lúc nào.
Không biết bao lâu sau, Trần Hiên từ từ tỉnh dậy. Một luồng sinh khí lạ kỳ tràn vào cơ thể ông, khiến đầu óc minh mẫn, tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Mọi giác quan trở nên sắc bén đến kỳ lạ, không khí trong lành bên ngoài như thúc giục ông phải đứng dậy. Khi đưa tay tìm cây chống theo thói quen, ông sững lại...đôi chân không còn đau nhức, lưng không còn còng mỏi. Cả cơ thể như vừa thoát khỏi xiềng xích thời gian, mạnh mẽ và tràn đầy sức sống, giống như những năm tháng tuổi đôi mươi.
Trần Hiên bước ra sân, ánh mắt ánh lên niềm hân hoan khó tả. Bầy chó thấy chủ tỉnh dậy liền sủa vang, chạy vòng quanh ông, đuôi vẫy không ngừng.
Đứng giữa sân, ông hít một hơi thật sâu, cảm nhận lồng ngực căng tràn không khí. Cảm nhận nhịp tim đập dồn dập, mạnh mẽ như tiếng trống trận. Sự sống bừng cháy trong ông, lan tỏa đến từng thớ thịt, từng mạch máu, như ngọn lửa không thể dập tắt.
Đột nhiên, như một bản năng đã ăn sâu vào máu thịt, ông dang hai chân, đứng vững trung bình tấn. Hai tay ông đưa ngang hông, từng cơ bắp trên thân người căng tràn, cuộn sóng như thép nguội được rèn dưới búa lửa.
Hít sâu một hơi, ông nén toàn bộ sức mạnh vào cú đấm một quyền vung ra như sấm rền. Tiếng gió rít vang xé toang bầu không khí, từng chiếc lá khô dưới sân bị cuốn lên rồi xoáy tròn theo lực quyền.
Không dừng lại, ông tiếp tục triển khai những bài quyền ngày xưa đã luyện khi còn trong q·uân đ·ội.
Từng động tác, từng đòn thế đều chuẩn xác và uy lực, mang theo hơi thở của kỷ luật nghiêm minh. Những cú đá cao như muốn xé gió, những quyền đấm mạnh mẽ như búa tạ giáng xuống.
Ông xoay người, vung quyền với thế thái sơn áp đỉnh, thân hình rắn chắc uy nghi tựa một chiến thần. Mỗi lần di chuyển, mặt đất như rung lên bởi khí thế toát ra từ người ông, một khí thế không chỉ của cơ thể, mà còn từ ý chí bất khuất của một đời người từng xông pha giữa bom đạn.
Luồng nhiệt lượng từ ông lan tỏa như một ngọn lửa âm ỉ cháy trong lòng người lính già, giờ đây bùng lên mãnh liệt.
Đôi mắt ông sáng rực như hai đốm lửa, mỗi thế quyền vung lên đều như vẽ nên hình ảnh của một Việt Nam không bao giờ cúi đầu. Trong khoảnh khắc đó, Trần Hiên không chỉ là ông lão vừa tìm lại sức trẻ, mà là hiện thân của một tinh thần bất khuất, một biểu tượng của ý chí kiên cường.
Trần Dương và Trần An nghe thấy tiếng động lạ từ sân liền vội chạy ra ngoài kiểm tra. Trước mắt họ, Trần Hiên đang cởi trần, chỉ mặc một chiếc quần võ thuật, cơ thể rắn chắc lấm tấm mồ hôi.
Hơi nóng cùng hơi nước bốc lên nhè nhẹ từ cơ thể ông, tạo nên một khung cảnh đầy sức sống và uy nghiêm. Những vết sẹo cũ hằn trên da như dấu ấn của thời gian, tăng thêm vẻ uy dũng cho người lính kỳ cựu.
Thấy con trai và cháu đứng sững sờ, Trần Hiên nở một nụ cười mãn nguyện, đầy sức sống.
“Trời sáng rồi, sao còn chưa dậy tập luyện?”
Trần An nhìn lên trời, chỉ mới tờ mờ sáng, nhưng không dám phản bác. Trần Hiên hối thúc cả hai thay đồ ra sân. Trần Dương nhanh chóng vào nhà thay trang phục, trong khi Trần An có phần ngần ngại nhưng cuối cùng cũng miễn cưỡng làm theo.
Bà nội của Trần An, thức giấc từ sớm, thấy chồng mình tập luyện giữa sân, không khỏi ngạc nhiên nhưng vẫn đi chuẩn bị trà và bữa sáng.
Trần Dương sau khi khởi động xong, đứng nghiêm trang trước mặt cha mình.
Trước ánh mắt nghiêm nghị, sắc bén của Trần Hiên, ông như một tượng đài bất khả chiến bại, khiến người đối diện không khỏi cảm thấy áp lực.
Dù có phần lo lắng sợ làm cha b·ị t·hương, Trần Dương vẫn chưa kịp lên tiếng thì đã bị cắt ngang bởi giọng quát như tiếng sấm.
“Lo chuyện vớ vẩn đó làm gì! Tập trung vào đi!”
Không khí căng thẳng tràn ngập sân tập. Trận đấu bắt đầu. Trần Dương, với sự tự tin của một người trẻ tuổi, quyết định t·ấn c·ông phủ đầu.
Hắn lao tới, thân hình như một mũi tên nhắm thẳng vào Trần Hiên, định nhanh chóng khống chế cha mình.
Nhưng ngay khi gần chạm tới, Trần Hiên bất ngờ xoay nhẹ người, một động tác đơn giản như lướt trên nước. Tay ông nhanh như chớp tóm lấy cổ tay Trần Dương, xoay ngược lực, rồi đẩy mạnh một cái.
Bịch!
Trần Dương ngã nhào xuống đất. Cú ngã bất ngờ đến mức cả Trần Dương và Trần An đứng xem bên cạnh đều ngỡ ngàng, không hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra. Trần Dương nằm đó, mắt mở trừng trừng, miệng ú ớ không nói thành lời.
“Đứng dậy!” Trần Hiên quát lớn, giọng ông vang như chuông đồng.
“Đừng có nằm đó như bao cát! Đây là cách mà anh bảo vệ đồng đội sao?”
Bị thúc giục, Trần Dương lồm cồm bò dậy, lần này hắn cẩn trọng hơn. Gương mặt hắn lộ rõ sự cẩn trọng hơn, hắn không còn dám nương tay nữa.
‘Phải nghiêm túc hơn, nếu không sẽ không còn cơ hội lật lại thế cờ.’
Trần Dương nhanh chóng triển khai đòn thế, tung những cú đấm và cú đá nhanh mạnh. Nhưng tất cả đều bị Trần Hiên né tránh một cách dễ dàng. Mỗi bước chân của ông như đã đoán trước mọi ý đồ của đối thủ, mọi cú đánh đều chỉ lướt qua không khí.
“Nhanh hơn nữa! Cơ thể anh nặng như đeo chì vậy!” Trần Hiên vừa tránh né vừa mắng, nhưng giọng ông không giấu được vẻ hài lòng khi thấy Trần Dương bắt đầu chuyển động linh hoạt hơn.
Trần Dương bất ngờ tăng tốc, xoay người tung một cú đá vòng cầu nhắm thẳng vào vai Trần Hiên. Nhưng chỉ trong một nhịp thở, ông lách người tránh sang bên, tay chộp lấy chân Trần Dương rồi kéo mạnh, khiến hắn mất thăng bằng.
Trần Dương b·ị đ·ánh bật ra sau, đôi chân loạng choạng. Chưa kịp lấy lại tư thế, một quyền của Trần Hiên đã áp sát ngay trước mặt, dừng lại cách mũi hắn chỉ vài cm.
“Quá chậm!” Trần Hiên nhấn mạnh, ánh mắt lạnh lùng như nhìn xuyên qua Trần Dương.
Cuộc đấu tiếp diễn, mỗi lần Trần Dương cố gắng áp sát đều bị Trần Hiên hóa giải gọn gàng, thậm chí phản công mạnh mẽ. Sau cùng, Trần Dương thở dốc, mồ hôi chảy ròng ròng, cả người mệt lả. Hắn khụy xuống đất, hơi thở hổn hển.
Nhìn thấy con trai mình kiệt sức, Trần Hiên chỉ nhướng mày, giọng quát lên đầy uy lực.
“Làm công việc giấy tờ nhiều quá nên thành ra thế này à? Bộ anh muốn làm gánh nặng cho đồng đội sao?”
“Nên nhớ, sau lưng anh là đồng đội, là bạn bè, là gia đình, làm gì thì làm đừng có quên luyện tập.”
Trần Dương cúi đầu, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa bất lực. Hắn nhỏ giọng dạ vâng.
Lúc này, Trần Hiên quay sang Trần An. Ánh mắt ông sắc bén như lưỡi dao, vẻ uy nghi khiến không khí xung quanh như ngừng lại.
“Bộ võ này là tinh hoa của q·uân đ·ội!” Ông nói, giọng dõng dạc như ra lệnh.
“Nó đại diện cho tinh thần bất khuất, kiên cường, vừa mềm mại, vừa uyển chuyển lại vừa mạnh mẽ của dân tộc ta! Lại đây, để ta dạy bảo!”
Trần An toan từ chối, nhưng ánh mắt nghiêm khắc của ông nội khiến hắn như bị đóng băng. Cuối cùng, không dám trái lời, hắn tiến lên, trong lòng vừa háo hức vừa lo sợ.
Trước khi vào đấu, Trần Dương ngạc nhiên hỏi.
“Sao cha mạnh đến vậy? Con cũng đã tiêm ProtoVita mà không có biến đổi nhiều như thế này.”
Trần An cũng tò mò nên tiến lên kiểm tra cơ bắp của ông nội, cảm nhận từng thớ thịt săn chắc như thép. Thoạt nhìn khiến hắn không khỏi nhớ đến những bó cơ của thú biến dị.
Hăn bắt đầu phân tích.
“ProtoVita chỉ hỗ trợ hồi phục và tăng cường một phần sức mạnh. Cơ bản là ông nội đã quá phi thường từ trước. Đây chỉ là quá trình cơ thể ông khôi phục lại thời kỳ đỉnh cao.”
Trần An thầm nghĩ, nếu ông nội thức tỉnh năng lực đặc biệt, không biết sức mạnh sẽ đến mức nào. Nhưng chưa kịp phân tích thêm, hắn đã bị ông hành cho tơi tả không thua gì cha mình.
Khi bữa sáng đã sẵn sàng, Trần Dương và Trần An mệt lả, tay run rẩy cầm đũa. Bà nội thấy vậy bèn lớn tiếng trách mắng.
“Ông này! Sao lại ra tay nặng như vậy với con cháu!”
Trần Hiên chỉ mỉm cười, ánh mắt đầy tự hào và hãnh diện.
...
Mình rất mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn qua việc đề cử, thả like hay đơn giản là một bình luận động viên.
Chúc mn có một ngày vui vẻ và thư giãn.