Trần An dẫn Lưu Kỳ và Phạm Vân qua cổng an ninh, tiếng ‘beep' nhỏ vang lên mỗi lần quét thẻ khiến không gian xung quanh càng thêm yên tĩnh.
Khi cánh cửa trượt tự động mở ra, một luồng ánh sáng trắng mờ từ bên trong chiếu rọi, phô bày một không gian hiện đại với vẻ lạnh lẽo đặc trưng của một phòng thí nghiệm tối tân.
Lưu Kỳ bước vào đầu tiên, ánh mắt đảo khắp nơi, vừa tò mò vừa cảnh giác. Hắn nhíu mày, giọng có phần lo lắng.
“An, em dẫn bọn anh vào đây liệu có ảnh hưởng gì đến tính bảo mật không? Nhìn qua đã thấy đây không phải chỗ để người ngoài tuỳ tiện ghé thăm rồi.”
Nhìn biểu hiện của anh Lưu Kỳ Trần An chỉ cười nhẹ, ánh mắt lấp lánh sự tự tin pha chút hóm hỉnh.
“Anh Kỳ yên tâm. Em đưa hai người vào đây là đã tính kỹ rồi. Dù có nhìn thấy tài liệu hay sơ đồ cũng chưa chắc hiểu được nếu không nghiên cứu sâu.”
Hắn nghiêng đầu, cười tươi nói.
“Vả lại...em đâu phải chế m·a t·úy đá gì đâu mà cần phải giấu giếm rồi cấm người ngoài vào.”
Câu đùa của Trần An khiến Lưu Kỳ bật cười, không khí dường như nhẹ nhõm hơn chút ít. Phạm Vân đi sau, im lặng quan sát, ánh mắt trầm ổn nhưng không giấu được sự tò mò trước không gian kỳ vĩ hiện ra trước mắt.
Cả ba bước sâu vào trong, và cảnh tượng chi tiết của phòng thí nghiệm dần hiện rõ.
Lưu Kỳ và Phạm Vân lặng lẽ quan sát, ánh mắt không giấu được sự tò mò. Trần An dừng lại ở góc rẽ đầu tiên, chỉ tay về phía một không gian nhỏ bên rìa hành lang.
“Đây là khu vực nghỉ ngơi của bọn em, khá đơn giản nhưng đầy đủ tiện nghi.” Trần An nói, giọng pha chút tự hào.
Lưu Kỳ nhướng mày, liếc nhìn dãy ghế sofa bọc da đen bóng loáng và chiếc bàn trà bằng kính tối giản. Hắn buột miệng.
“Ơ, sao trông giống lounge VIP ở sân bay thế này? Còn máy pha cà phê tự động nữa. Tưởng phòng thí nghiệm thì khô khan lắm chứ, hóa ra chú em cũng biết hưởng thụ nhỉ.”
“Cũng phải có chỗ để bọn em nạp lại năng lượng chứ, anh Kỳ.” Trần An cười, đi tới máy bán hàng tự động bên cạnh, chỉ vào một dãy hộp đồ ăn và lon nước.
“Chỗ này là để dành cho những hôm phải làm việc thâu đêm. Một nút bấm là có ngay đồ ăn nhẹ.”
“Trong đây còn có NutriBlock một loại thực phẩm bổ sung năng lượng nhanh.”
“Đây là mấy sản phẩm thử nghiệm, sắp tới em cũng sẽ tung ra thị trường. Được thì các anh chị cứ lấy ăn thử.”
Phạm Vân gật gù, ánh mắt thoáng vẻ thích thú.
“Tiện nghi thật. Không ngờ môi trường công nghệ cao mà cũng biết chăm chút đến vậy.”
Trần An nhún vai.
“Chăm chút cho người làm thì mới có hiệu quả. Mà anh chị đừng bị khu vực này đánh lừa, mấy chỗ khác còn khô khan hơn nhiều.”
Cả ba cười nhẹ, rồi Trần An dẫn họ tiến tới phòng làm việc.
Cánh cửa tự động mở ra, để lộ một không gian tràn ngập ánh sáng vàng ấm áp. Những bảng trắng chi chít sơ đồ và công thức phức tạp bao quanh một chiếc bàn dài đầy tài liệu.
“Chỗ này là văn phòng làm việc.” Trần An chỉ tay vào chiếc máy tính có ba màn hình ở góc phòng.
“Đây là nơi em và mọi người đưa ra các ý tưởng, tính toán, và triển khai các dự án. Thỉnh thoảng cũng là nơi để giải quyết... tranh cãi.”
Lưu Kỳ nhìn những công thức đầy rẫy trên bảng trắng, tay xoa xoa cái đầu vỗ vai Trần An.
“Anh nhìn đống này mà thấy chóng mặt. Cậu ngồi đây cả ngày mà không lo cháy não à?”
Trần An cười xòa nói.
“Thế nên mới có khu nghỉ ngơi ở ngoài kia. Còn mấy công thức này, anh nhìn vậy thôi chứ chúng chỉ là bước đầu để đưa ra những kết luận lớn hơn.”
Phạm Vân bước lại gần giá sách, ngón tay khẽ lướt qua những cuốn sách dày cộp. Cô khẽ hỏi.
“Làm nghiên cứu như thế này chắc đòi hỏi rất nhiều tài liệu. Toàn những thứ hiếm hoi thế này sao?”
“Đúng vậy. Có nhiều tài liệu phải đặt hàng từ nước ngoài. Một số thì được số hóa để tiện tra cứu.”
Trần An qua loa đáp, rồi vỗ tay nhẹ một cái.
“Nhưng thôi, chỗ này chỉ là bề nổi. Anh chị theo em vào khu thí nghiệm chính, chỗ đó mới là trái tim của cả dự án.”
Bước qua cửa triệt khuẩn, ánh sáng trắng rực rỡ từ hệ thống đèn LED chiếu xuống, làm nổi bật không gian rộng lớn, hiện đại bên trong. Những hàng máy móc tối tân được xếp gọn gàng, vận hành với tiếng kêu đều đều.
“Wow...” Lưu Kỳ buột miệng. Hắn bước chậm lại, ánh mắt dán vào một chiếc máy ly tâm cỡ lớn.
“Nhìn như bước vào tàu vũ trụ ấy. Cái này dùng để làm gì vậy?”
“Đây là máy ly tâm phân tách mẫu. Nó giúp bọn em tách các thành phần quan trọng trong quá trình tổng hợp.”
Trần An giải thích. Hắn tiếp tục chỉ tay về phía dãy tủ kính chứa hóa chất đủ màu sắc.
“Còn kia là hóa chất thử nghiệm. Nhưng tuyệt đối không được chạm vào. Một số chất phản ứng rất mạnh, nếu sơ suất là gây t·ai n·ạn ngay.”
Phạm Vân nhìn một chiếc máy lớn với bảng điều khiển đầy nút bấm và màn hình hiển thị thông số phức tạp.
“Còn cái này thì sao?”
“À, đó là hệ thống nén áp suất và gia nhiệt cao. Nó chuyên xử lý các mẫu cần điều kiện cực kỳ khắc nghiệt.”
Trần An đáp, rồi nửa đùa nửa thật.
“Nhưng tốt nhất là đứng xa một chút. Thao tác sai với nó thì không chỉ banh xác mà còn làm hỏng cả khu thí nghiệm này.”
Lưu Kỳ rùng mình, lùi lại vài bước.
“Nghe cậu nói mà anh toát mồ hôi. Đúng là không biết thì thôi, biết rồi lại thấy nguy hiểm hơn cả chiến trường.”
Trần An bật cười.
“Không nguy hiểm đến vậy đâu, chỉ cần làm đúng quy trình là an toàn.”
Trong khi hướng dẫn, Trần An khéo léo dẫn họ đi qua những khu vực quan trọng nhưng không để họ thấy những tài liệu n·hạy c·ảm.
Trần An hiểu rõ, mục đích của Lưu Kỳ và Phạm Vân không chỉ là bảo vệ mà còn giá·m s·át, báo cáo về những gì họ thấy.
Việc hắn để hai người họ tiến vào nơi này, như là một động thái trao niềm tin tưởng đối với phía bên nhà nước. Nếu mà Trần An giấu giếm không cho hai người họ vào thì sẽ khá khó nói về sau.
Đứng trước lối vào vào khu vực triệt khuẩn Trần An dừng lại, quay sang Lưu Kỳ và Phạm Vân, nghiêm túc nói.
“Trước khi vào khu vực thí nghiệm chính, anh chị cần mặc áo blouse, đeo kính bảo hộ và tuân thủ các bước diệt khuẩn. Một số thiết bị và hóa chất ở đây rất nguy hiểm nếu tiếp xúc trực tiếp.”
Lưu Kỳ nhướng mày, cười cợt như để giảm bớt không khí căng thẳng.
“Được rồi, yên tâm. Anh không muốn tự dưng biến thành quái vật xanh lè đâu.”
Phạm Vân chỉ gật đầu, vẻ mặt tập trung như thường lệ. Sau khi thực hiện các bước khử khuẩn và mặc đồ bảo hộ, cả ba bước qua cánh cửa tự động dẫn vào khu vực thí nghiệm chính.
Căn phòng hiện ra với quy mô khổng lồ. Máy móc xếp thành hàng dài, mỗi thiết bị đều sáng bóng và phức tạp đến mức người thường chỉ nhìn đã choáng ngợp. Ánh sáng trắng tạo hiệu ứng phản chiếu từ những bề mặt thép không gỉ, khiến mọi thứ thêm phần hiện đại.
Trần An vừa dẫn đường vừa giải thích sơ sơ qua một vài khu vực trọng điểm.
Lưu Kỳ liếc nhìn chiếc máy, nuốt khan.
“Nghe em nói mà anh nổi cả da gà. Làm việc ở nơi này có khác gì làm việc cạnh một kho chất nổ đâu.”
Trần An không nói gì mà chỉ phì cười, vì câu nói này bỗng làm hắn nhớ đến một nhân vật trong lịch sử.
Ở thời chiến nhiều người thà lên chiến trường, chứ nhất quyết không vào phòng làm việc của ông ấy, vì nó quá nguy hiểm.
Phạm Vân vẫn vậy, lặng lẽ quan sát, ánh mắt lướt qua từng chi tiết, nhưng luôn giữ khoảng cách an toàn theo đúng lời dặn của Trần An.
Sau khi dẫn họ đi qua các khu vực chính, Trần An dừng lại ở một trạm kiểm tra cuối cùng. Hắn nhìn cả hai, ánh mắt thoáng chút nhẹ nhõm.
“Vậy đấy. Cơ bản là chỗ này thôi. Không cần hiểu hết mọi thứ, chỉ cần biết rằng tất cả đều đang vận hành tốt và an toàn là được.”
Lưu Kỳ gật gù, vẻ mặt thoáng chút thán phục.
“Thật sự ấn tượng, Trần An. Chỗ này khác xa với những gì anh từng hình dung. Nhưng nói thật, nhìn máy móc thế này anh chẳng biết bắt đầu từ đâu.”
Trần An cười nhẹ, nụ cười pha chút tinh quái.
“Anh Kỳ, anh không cần bắt đầu đâu, anh cứ để mọi thứ cho người biết cách dùng nó. Em không muốn phải đi giải trình với cha đâu.”
Cả ba rời khỏi khu thí nghiệm chính và bước vào một căn phòng khác, không gian nơi đây lập tức chuyển sang sắc thái hoàn toàn khác. Không còn ánh sáng trắng rực rỡ hay âm thanh máy móc vận hành đều đều, khu vực chuột thí nghiệm chìm trong ánh sáng mờ nhạt và sự tĩnh lặng lạ thường.
Trần An dẫn đầu, vừa đi vừa giải thích bằng giọng điềm tĩnh.
“Đây là khu vực chuột thí nghiệm. Tất cả các mẫu thử của dự án đều được kiểm nghiệm ở đây trước khi tiến hành bước tiếp theo.”
Phía trước, những chiếc lồng kính trong suốt xếp ngay ngắn, chứa đầy những chú chuột trắng sạch sẽ. Chúng di chuyển linh hoạt, đôi mắt đen láy ánh lên sự sống động.
Lưu Kỳ ghé sát vào lồng, bật cười lớn.
“Trông mấy con này dễ thương phết! Nếu không nói đây là chuột thí nghiệm, anh tưởng đang ở cửa hàng thú cưng đấy. Cứ thêm cái bánh xe chạy là đủ combo luôn.”
Phạm Vân cũng đưa tay chạm nhẹ vào mặt kính, ánh mắt chăm chú quan sát từng chú chuột nhỏ nhắn.
“Thật ngạc nhiên. Không ngờ nơi này lại có một góc... đáng yêu như vậy.”
Trần An đứng phía sau, nở nụ cười nhẹ.
“Nhìn vậy thôi. Đây chỉ là bề nổi. Đừng để vẻ dễ thương đánh lừa anh chị.”
Nụ cười của hắn nhanh chóng phai đi khi cánh cửa tiếp theo mở ra. Không gian bên trong hoàn toàn đối lập u ám và lạnh lẽo hơn hẳn.
Trong những chiếc lồng tương tự, các mẫu chuột thử nghiệm thất bại nằm im lìm. Một số con có lông thưa thớt hoặc rụng trụi hoàn toàn, để lộ lớp da nhăn nheo, l·ở l·oét. Có con cơ bắp phát triển quá mức, thân hình dị dạng, thậm chí có con đã bất động.
Lưu Kỳ bất giác lùi lại một bước, mặt thoáng xanh xao. Hắn nhìn Trần An, ánh mắt pha lẫn kinh ngạc và không tin.
“Em thực sự... làm mấy chuyện này sao?”
Bắt được ánh mắt của anh, Trần An chỉ nhún vai, nửa đùa nửa thật.
“Thế nếu anh thương tụi nó quá thì hay là anh thử thay chỗ chúng đi? Em đang cần tình nguyện viên cho mẫu ProtoVita-X đấy. Biết đâu xong rồi anh thành siêu nhân, nổi tiếng luôn.”
Lưu Kỳ lập tức xua tay, cười gượng.
“Thôi, thôi! Anh không có nhu cầu thành siêu nhân hay gì đâu. Mấy con chuột này hy sinh vì khoa học là đủ rồi. Anh đứng ngoài cổ vũ thôi.”
Nghe vậy, Trần An chỉ mỉm cười rồi thở dài. Hắn thầm nghĩ trong lòng, anh Lưu Kỳ cùng chị Phạm Vân chỉ mới thấy mấy con chuột bị thí nghiệm mà đã vậy, nếu bọn họ thấy mấy con chuột to bị thí nghiệm ở tương lai thì sẽ nghi gì.
Không phải là sẽ buồn nôn rồi hoài nghi nhân sinh à.
Phạm Vân không phản ứng với lời đùa, thay vào đó, cô chỉ tay vào một con chuột lớn hơn bình thường, lông đã rụng sạch, cơ bắp lộ rõ, đang thở dốc trong chiếc lồng riêng biệt.
“Con này bị sao vậy?”
Trần An bước tới, đeo găng tay bảo hộ và thao tác trên bảng điều khiển. Hắn mở khóa lồng, cẩn thận bế con chuột ra ngoài, đặt lên bàn thí nghiệm. Trong lúc thao tác, hắn bình tĩnh giải thích.
“Đây là chuột thử nghiệm mẫu ProtoVita-X. Mẫu này giúp tăng cường sức mạnh và sự bền bỉ, nhưng chưa hoàn thiện. Hệ thống điều hòa nội tiết của nó bị phá vỡ, dẫn đến các tác dụng phụ như rụng lông và suy yếu nội tạng.”
Hắn khởi động chiếc máy chạy bộ mini, đặt con chuột lên. Con vật bắt đầu chạy, đôi chân chuyển động nhanh đến mức khó tin. Động cơ máy rít lên, mặt trục quay b·ốc k·hói nhẹ.
Lưu Kỳ há hốc miệng.
“Trời đất! Nó chạy nhanh vậy sao?!”
Nhưng ngay khi hắn vừa dứt lời, con chuột đột ngột khựng lại, ngã quỵ và nằm bất động.
Trần An tháo găng tay, thở dài.
“Tác dụng phụ nguy hiểm nhất là hoocmon bị kích thích quá mức, dẫn đến kiệt sức và suy tim.”
Phạm Vân cau mày, giọng đầy nghiêm nghị.
“Vậy bao lâu nữa thứ thuốc này sẽ hoàn thiện được mẫu này?”
Trần An điềm nhiên đáp ngay, không chút do dự.
“Một tuần.”
Cả hai người còn lại đều kinh ngạc. Phạm Vân không giấu nổi sự hoài nghi.
“Một tuần? Làm gì có loại thuốc nào nghiên cứu nhanh như vậy. Em không đùa đấy chứ?”
Lưu Kỳ phụ họa, giọng đầy nghi ngờ.
“Anh cứ tưởng phải vài năm. Một tuần nghe không khác gì... phép màu.”
Trần An nhìn thẳng vào cả hai, giọng nói đầy tự tin nhưng cũng ẩn chứa áp lực.
“Nhanh với anh chị, nhưng với em thì lâu lắm rồi. Em phải hoàn thành để chuyển sang thứ quan trọng hơn.”
Nếu trong tương lai, có đầy đủ các mẫu vật cùng chuột bự để thử ngiệm thì hắn chỉ mất vài ngày là nhiều.
Ở tương lai khi mà từng giây từng phút trôi qua đều có n·gười c·hết, thì bọn hắn không được phép tốn quá nhiều thời gian cho các thử nghiệm không đâu.
Hắn quay sang nhìn những con chuột đang nằm im trong lồng, ánh mắt thoáng chút trầm tư. Sau vài giây im lặng, Trần An mỉm cười, giọng bình thản nhưng đầy quyết tâm.
“Thời gian hiện tại vẫn chậm chạp lắm. Nhưng không sao. Mọi thứ rồi sẽ đi đúng quỹ đạo.”
Không gian lặng im, chỉ còn lại tiếng thở của những con chuột. Cả Lưu Kỳ và Phạm Vân đều không nói gì thêm, nhưng rõ ràng, trong lòng họ là những cảm xúc khó diễn tả, vừa khâm phục, vừa lo ngại.
…
Mình rất mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn qua việc đề cử, thả like hay đơn giản là một bình luận động viên.
Chúc mn có một ngày vui vẻ và thư giãn.
0