(Chương này sẽ có lỗi, tác vội đi làm quá ko kịp chỉnh sửa. Mọi người thông cảm.)
Trần An bước ra khỏi phòng thí nghiệm, không khí mát lành của buổi chiều khiến hắn khẽ thở dài, như muốn giải tỏa sự căng thẳng sau nhiều giờ làm việc cường độ cao.
Hắn vươn vai, đôi vai nặng nề vì uể oải nhưng lòng lại nhẹ nhõm, đầu óc lướt qua các ý tưởng vừa hoàn thành.
Nhưng cảm giác thư giãn ấy không kéo dài. Ở cổng chính, một nhóm người nước ngoài đang tụ tập, giọng nói ồn ào bằng thứ ngôn ngữ không phải tiếng Việt vang lên trong không gian yên tĩnh.
Bảo vệ đang cố ngăn họ tiến vào, nhưng rõ ràng họ lúng túng không biết phải xử lý tình huống.
Thấy sự căng thẳng, Trần An nhíu mày, bước nhanh về phía cổng. Đội trưởng bảo vệ nhận ra hắn liền vội vã tiến lại gần, vẻ mặt thoáng vẻ áy náy.
“Cậu An, xin lỗi vì ồn ào thế này...”
Trần An xua tay, giữ giọng điềm tĩnh.
“Không sao. Nhưng tại sao không báo tôi sớm?”
Đội trưởng lúng túng gãi đầu nói.
“Sáng nay cậu dặn trong giờ thí nghiệm không làm phiền, nên chúng tôi cố tự xử lý.”
Nghe vậy, Trần An thoáng thở dài. Hắn gật đầu nhẹ, ánh mắt dịu lại.
“Lỗi của tôi. Cảm ơn các anh đã giữ trật tự. Giờ để tôi giải quyết.”
Trần An bước đến gần cổng, ánh mắt sắc lạnh nhưng giọng nói vẫn giữ được sự lịch thiệp.
“Chào các vị, tôi là Trần An. Tôi có thể giúp gì cho mọi người?”
Trong nhóm người, một gã trung niên cao lớn bước lên. Với mái tóc bạc cùng đôi mắt đầy kiêu ngạo toát lên vẻ khó chịu lẫn khinh thường đối với Trần An.
Gã cười nhạt, quét mắt từ đầu đến chân Trần An lên giọng bằng tiếng anh pha tiếng Nga.
“Cậu là ai? Một người c·hạy v·iệc ở đây à?”
Trần An không thay đổi sắc mặt. Hắn nhếch môi cười nhẹ, đầy vẻ kiên nhẫn đáp lại bằng tiếng Nga trôi chảy.
“Tôi làm việc ở đây. Nếu các ông cần gì, cứ nói.”
Nghe vậy, gã bật cười lớn, giọng điệu châm chọc.
“Biết nói tiếng Nga cơ à, tốt đỡ tốn thì giời.”
“Nhìn ngươi còn trẻ măng thế này, chắc chỉ là thực tập sinh. Nhanh đi liên hệ với tiến sĩ Viktor! Ta là Igor Ivanov, đồng nghiệp cũ của ông ta, đằng sau là học trò cũ của hắn. Chúng ta có việc quan trọng cần bàn.”
Nhóm người phía sau Igor có chút cao ngạo, ánh mắt họ nhìn Trần An như thể hắn chẳng là gì đáng để bận tâm.
Trần An đứng yên, đôi mắt nheo lại, nhưng vẻ mặt vẫn giữ được sự bình tĩnh lạnh lùng. Hắn đẩy cặp kính trên sống mũi, lùi lại một bước như thể cân nhắc lời nói tiếp theo.
“Rất tiếc.” Hắn nói, giọng điềm đạm nhưng cứng rắn.
“Tiến sĩ Viktor hiện không tiếp khách. Nếu ông có vấn đề gì, hãy trao đổi với tôi. Tôi là người phụ trách tại đây.”
Igor cau mày, vẻ không tin. Hắn tiến thêm một bước, giọng gằn xuống.
“Cậu? Người phụ trách? Đừng lãng phí thời gian của tôi. Gọi Viktor ra đây!”
Thấy mấy tên này thái độ kém như vậy Trần An chỉ biết thở dài, rồi ánh mắt trở nên sắc lạnh nói.
“Ông Igor Ivanov, đúng không? Tôi biết ông là ai, nhưng cũng mong ông hiểu, ở đây tôi mới là người quyết định. Nếu ông không chấp nhận điều đó, mời ông quay lại khi có hẹn chính thức.”
Câu trả lời của Trần An khiến không khí đột ngột căng thẳng. Một người trong nhóm của Igor có hình thể khá cao lớn không kìm được tức giận. Gã bước lên, giọng nói thô lỗ vang lên như quát.
”Này, tên chuột nhắt kia, mày nghĩ mày là ai? Chúng tao đã đi nửa vòng trái đất đến đây mà mày dám nói kiểu đó à?”
“Thật không hiểu thầy đã nghĩ cái gì mà đến nơi này để thực hiện nghiên cứu.”
Nói rồi, gã túm lấy cổ áo Trần An, kéo mạnh hắn lại gần, đôi mắt trợn trừng như muốn uy h·iếp. Cử chỉ hung hăng của gã lập tức khiến đội bảo vệ căng thẳng.
“Buông tay.” Trần An nói, giọng thấp nhưng đầy sự cảnh cáo, đôi mắt lạnh lùng không chút sợ hãi.
Igor giơ tay ra hiệu cho tên học sinh.
“Bỏ đi, Boris. Không đáng phí sức với loại này.”
Nhưng Boris gằn giọng, không chịu buông.
“Không được thưa tiến sĩ, bọn oắt con này nghĩ bản thân chỉ dính chút nước biển mà đã nghĩ mình là hải sản.”
“Để em dạy cho thằng nhãi này biết thế nào là tôn trọng!”
Ngay lúc ấy, Trần An không để mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát. Hắn nghiêng người, tay trái chớp nhoáng bẻ mạnh cổ tay Boris, buộc gã phải thả lỏng tay. Cú phản đòn đơn giản nhưng gọn gàng, khiến Boris lùi lại một bước, khuôn mặt thoáng kinh ngạc.
“Đây không phải nơi để phô diễn sức mạnh.” Trần An nói, giọng vẫn lạnh tanh. Hắn quay sang đội bảo vệ.
“Đóng cửa cổng.”
Trần An vừa quay người, chuẩn bị bước vào trong tòa nhà thì cảm nhận một cơn gió mạnh từ phía sau. Bản năng nhạy bén khiến hắn nhận ra Boris đang gắng lao đến, bàn tay to lớn vươn ra với ý đồ túm lấy vai hắn.
Trần An khẽ nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng. Hắn đã chuẩn bị tư thế phản đòn, nhưng bất ngờ thay, trước khi Boris kịp chạm đến người hắn, hai bóng hình lao đến như tia chớp.
Trong tích tắc, Boris bị một cú chặn mạnh vào cánh tay, theo sau là động tác khóa khớp gọn gàng khiến gã bị đè úp xuống đất. Boris chỉ kịp rống lên một tiếng phẫn nộ trước khi mặt hắn chạm nền đất lạnh, hai cánh tay bị ghì chặt bởi hai người mới xuất hiện.
Trần An hơi nhướn mày khi nhận ra hai người này.
Một người là Lưu Kỳ, dáng cao gầy, khuôn mặt luôn toát lên vẻ thân thiện. Người còn lại là Phạm Vân, gương mặt lạnh lùng và phong thái nghiêm nghị, đối lập hoàn toàn với Lưu Kỳ.
“Yo, chào cậu chủ! Mọi chuyện vẫn ổn chứ?” Lưu Kỳ có chút bông đùa, ánh mắt lóe lên sự tinh nghịch.
Nhận ra hai người này, bọn họ đều là đội viên dưới trướng của ba hắn, nên Trần An có phần vui vẻ chào cả.
“Anh Kỳ, chị Vân. Có việc gì mà hai người lại có mặt ở đây vậy. Cha em cũng đến đây à.”
“Không ngài Trần không có ở đây.”
Khác với Lưu Kỳ đang vui vẻ chào hỏi với Trần An, thì Phạm Vân không tham gia vào màn chào hỏi nhẹ nhàng của họ. Cô chỉ gật đầu chào Trần An, rồi quay lại nhìn Boris vẫn đang giãy giụa trên mặt đất.
“Trần An, chuyện gì đang xảy ra? Đám người này là ai? Và tại sao hắn ta lại t·ấn c·ông em?”
Trần An thở nhẹ, có phần mệt mỏi hướng ánh mắt hướng về phía nhóm người của Igor Ivanov đang đứng cách đó không xa. Gương mặt họ vẫn đầy sự hoảng loạn khi thấy Boris bị hạ gục chỉ trong nháy mắt.
“Những người này là nhóm của tiến sĩ Igor Ivanov, một số còn lại nghe bảo là học trò cũ của tiến sĩ Viktor.”
Trần An nói, giọng trầm ổn nhưng mang chút khó chịu.
“Họ đến đây mà không có hẹn, gây náo loạn tại cổng và giờ thì cố ý t·ấn c·ông em. Em đang định xử lý tên to sát này rồi đi báo cảnh sát khu vực.”
Nghe vậy, Phạm Vân gật đầu, không nói thêm. Cô nhanh chóng đưa tay lên tai nghe, nói nhỏ nhưng dứt khoát để liên lạc với lực lượng hỗ trợ.
Không quá lâu sau, tiếng còi xe vang lên từ xa, cắt ngang bầu không khí căng thẳng.
Một đoàn xe cảnh sát tiến đến, đèn nhấp nháy sáng rực cả khu vực. Những sĩ quan trong đồng phục đen bước xuống, súng đeo hông, ánh mắt sắc bén.
Dẫn đầu là đội trưởng đội cảnh sát h·ình s·ự, một người đàn ông lực lưỡng với mái tóc hoa râm gọn gàng, ánh mắt đầy quyền uy và kinh nghiệm. Hắn bước tới, nhìn quét qua tình hình rồi hạ lệnh dứt khoát.
“Bao vây khu vực! Đưa tất cả những người này về trụ sở ngay!”
Nhóm của Igor Ivanov chưa kịp định thần thì đã bị các sĩ quan bao vây. Igor cố hét lớn, giọng đầy phẫn nộ.
“Các người không có quyền! Chúng tôi là nhà khoa học! Chúng tôi sẽ khiếu nại đến cấp trên của các người!”
Một viên sĩ quan dù không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng hắn vẫn lạnh lùng đáp lại như thông lệ trong khi vừa còng tay một trong những người của Igor.
“Gây rối ở nơi này là vi phạm pháp luật. Hãy để lời biện minh của ông dành cho tòa án.”
Boris, người đang bị Lưu Kỳ và Phạm Vân ghì chặt, giãy giụa dữ dội.
“Thả tôi ra! Lũ vô dụng các người không biết tôi là ai à?!”
Lưu Kỳ cười khẩy, giữ chặt cánh tay của Boris và nói đầy vẻ đùa giỡn.
“Tên này đang nói cái gì vậy Vân, cô dịch hộ tôi phát.”
Phạm Vân ghìm tay Boris mạnh hơn, giọng cô lạnh lùng như băng nói bằng tiếng anh.
“Ngừng vùng vẫy đi. Ngươi đang làm mọi thứ tệ hơn cho chính mình đấy.”
Boris gầm gừ như con thú b·ị t·hương, nhưng sức lực của hắn cũng chẳng thắng nổi kỹ thuật khống chế thuần thục của hai người.
Khi nhóm của Igor bị dẫn giải lên xe, đội trưởng đội cảnh sát tiến tới gần Trần An, gật đầu với sự tôn trọng.
“Cậu An, chúng tôi đã nắm được tình hình cơ bản từ báo cáo của Phạm Vân. Nhóm này đã gây náo loạn và có hành vi đe dọa an toàn. Chúng tôi sẽ giải quyết họ theo đúng quy trình pháp luật. Nếu cần thêm thông tin, chúng tôi sẽ liên hệ.”
“Đây là số điện thoại của tôi, nếu cần giải quyết vấn đề gì hãy gọi trực tiếp số này.”
Trần An khẽ gật đầu, đáp lại bằng giọng điềm tĩnh, dứt khoát.
“Cảm ơn đội trưởng. Tôi hy vọng mọi thứ sẽ được xử lý nhanh gọn.”
“Yên tâm. Bọn họ sẽ không thoát được nếu làm sai bất cứ điều gì.”
Đội trưởng mỉm cười thân thiện với Trần An giơ tay chào rồi nhanh chóng ra về.
Khi Igor bị đẩy lên xe, hắn quay đầu lại, đôi mắt lóe lên sự tức giận và hậm hực. Hắn hét lớn bằng tiếng Nga.
“Thằng nhóc, tao sẽ bảo Viktor sa thải mày.”
Trần An thì không mấy quan tâm lời đe dọa này.
Sau khi đội cảnh sát rời đi, không gian yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại tiếng gió nhẹ lướt qua và vài tiếng chim hót xa xa. Lưu Kỳ khẽ buông một tiếng thở dài, vừa xoa xoa vai như để xả bớt căng thẳng, vừa nở một nụ cười nữa đùa nữa thật.
“Đám người này đúng là chẳng biết điều. Nhưng mà cậu chủ yên tâm, có chúng tôi ở đây, chắc chắn họ sẽ không làm phiền được cậu nữa đâu.”
Nghe từ “cậu chủ” lặp đi lặp lại, Trần An hơi nhíu mày, nhưng giọng điệu vẫn bình thản pha chút trêu chọc.
“Anh Kỳ, em đã nói rồi mà, đừng gọi em là ‘cậu chủ’ nữa. Nghe nó… kỳ kỳ sao ấy. Em không quen nổi.”
Lưu Kỳ phá lên cười, giọng đầy vẻ thích thú.
“Ôi trời, cậu chủ là cậu chủ, gọi vậy có gì sai? Với lại, nghe thế không ngầu sao? Có người bảo vệ, có danh xưng. Y như phim hành động luôn!”
Trần An đưa tay lên trán, bất lực trước sự hóm hỉnh của Lưu Kỳ.
“Anh đùa thôi đừng nhây chứ, gọi đến mức này thì em thấy… ngại thật đấy.”
Nhìn cả Lưu Kỳ và Phạm Vân, Trần An nheo mắt hỏi.
“Nhưng mà, nói thật đi, sao hai người lại có mặt ở đây đúng lúc vậy? Không phải tình cờ đi ngang qua đâu, đúng không? Còn đội cảnh sát nữa, đến nhanh như vậy.”
Lưu Kỳ nghe vậy thì không giấu được vẻ đắc ý, đứng thẳng dậy, giọng đầy hào hứng như vừa được dịp khoe khoang.
“Không phải tình cờ đâu, cậu chủ. Cậu nằm trong danh sách bảo vệ cấp cao rồi, lệnh đã được phê duyệt từ bộ. Từ giờ, tôi với Phạm Vân sẽ là người trực tiếp đảm nhận việc bảo hộ cậu.”
Trần An sững lại trong một thoáng. Hắn ngước mắt nhìn Lưu Kỳ, rồi quay sang Phạm Vân, cô vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, chỉ gật đầu nhẹ, như để xác nhận lời của Lưu Kỳ.
Hắn bật cười, lắc đầu, đôi mắt lộ chút bất ngờ nhưng không quá ngạc nhiên.
“Ra vậy… Thật ra, em cũng đoán trước được chuyện này rồi. Khi em công khai bản thân là người tạo ra ProtoVita, cũng biết sẽ có ngày này.”
Lưu Kỳ nhướn mày, cười tươi hơn.
“Em đoán được luôn à? Vậy chắc không bất ngờ lắm đâu. Nhưng mà nói thật, từ giờ bọn anh sẽ bá·m s·át em, nên có muốn ‘trốn’ đi đâu cũng không dễ đâu nha!”
Phạm Vân lúc này mới cất lời, giọng cô trầm và nghiêm túc, ánh mắt nhìn thẳng vào Trần An.
“Chúng tôi không có ý x·âm p·hạm tự do của em, nhưng đây là mệnh lệnh từ trên. Em hiểu mà, đúng không? ProtoVita không chỉ là phát minh. Nó là mục tiêu mà nhiều kẻ sẵn sàng làm mọi cách để chiếm đoạt.”
Trần An im lặng trong giây lát, rồi khẽ gật đầu. Hắn nở một nụ cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại sắc bén như thường.
“Em hiểu. Và cũng cảm ơn hai người.”
Thấy bộ dáng của Trần An Lưu Kỳ bật cười lớn rồi vỗ vai cậu nhóc này.
Đúng là con trai của ngài Trần. Ngầu thật đấy!”
Phạm Vân khẽ nhếch môi, như muốn mỉm cười nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.
“Vậy thì chúng ta phối hợp tốt. Hy vọng không phải dùng đến biện pháp mạnh, nhưng nếu cần… chúng tôi vẫn sẽ.”
Không khí dịu đi đôi chút, Trần An liếc nhìn hai người họ, khẽ thở dài một cách hài hước.
“Làm như em quan trọng lắm ấy. Nhưng thôi, từ giờ hai người đi theo, thì nhớ đừng làm gì quá phô trương. Em không muốn bị chú ý thêm đâu.”
Lưu Kỳ khoác tay lên vai Trần An, cười toe toét.
“Yên tâm! Có anh Kỳ ở đây, mọi chuyện sẽ êm đẹp!”
Trần An bật cười nhẹ, rồi quay bước vào trong khu thí nghiệm. Lưu Kỳ cùng Phạm Vân cũng theo sau.
0