Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 1: Trương Hoàng Lâm. (1)

Chương 1: Trương Hoàng Lâm. (1)


Hướng dẫn đọc truyện:

Bộ truyện này có chứa lời nói thô tục, tình tiết hù dọa (hơi) kinh dị, yếu tố b·ạo l·ực và phân cảnh máu me. Hy vọng các độc giả sẽ cân nhắc trước khi xem.

Thông tin và bối cảnh truyện đều được tham khảo một phần từ các tài liệu có sẵn và tài liệu mạng, phần khác là do tác giả tự bịa ra dựa trên hiểu biết chủ quan. Hy vọng các độc giả sẽ không quá nghiêm túc nghiền ngẫm vấn đề, không mang lên cán cân cùng thế giới khách quan.

Nhịp truyện vừa phải hoặc khá chậm (chỉ có kém chứ không hơn) gợi ý các độc giả nên tích chương hoặc đọc liên tục một hồi để mạch cảm xúc không bị đứt gãy.

Cuối cùng, chúc mọi người có khoảng thời gian đọc truyện thoải mái.

——————————

Quyển 1: Buổi sáng đầu ngày.

- Lời tựa: “Trong c·ái c·hết có sự thức tỉnh”

——————————

Hồi 1: Du Hành Gia kỷ nguyên mới.

Chương 1: Trương Hoàng Lâm (1).

Một ngày mới bình dị đang đến trên [Lãnh Địa Mùa Hạ]. Thời tiết hôm nay có chút oi bức, bầu trời cao và trong trẻo không một gợn mây. Cái sắc xanh ở xa tít đó như có thể hút trọn tâm trí của những người đi đường.

[Lãnh Địa Mùa Hạ] đang đón chào tất cả người dân với những làn gió ấm nóng.

“Nhanh lên! Lề mề nữa là sẽ mất chỗ đó!” - Từng tốp từng tốp trẻ nhỏ đang không ngừng chạy nhảy qua những con phố. Chúng mặc kệ cho mồ hôi chảy ra thấm ướt cả áo quần. Gương mặt chúng tươi tắn tràn đầy háo hức xen lẫn cả một chút chờ mong.

Nhóm người lớn đi xung quanh thấy cảnh đó thì không nhịn được mà cười khẽ.

— Cái bọn nhóc này! Cứ làm như ở phía trước đang có người phát quà bánh không bằng!

Nhưng cũng không thể để bọn nhỏ đi trước chiếm hết mấy vị trí đẹp được. Vài cặp đôi cũng hùa theo mà rảo bước nhanh hơn.

Dòng người hôm nay lại gấp gáp đến mức kỳ lạ.

[Cuối cùng của bản tin trưa nay là phần dự báo thời tiết cho chiều tối và buổi sáng ngày mai]

[……]

[Nắng nóng và nắng nóng gay gắt sẽ tiếp tục bao trùm hầu hết các khu vực từ phía đông đến đông nam rồi kéo vào trung tâm]

[Cụ thể là ở Quận Bốn và Quận Mười, cường độ nắng mạnh từ sớm sẽ khiến nhiệt độ tăng cao, từ 36 đến 37(°C)…]

[Quận Hai và phía đông Quận Ba sẽ trở thành tâm nóng trong ngày… Vì vậy người dân chỉ nên đi ra ngoài khi cần thiết]


Bản tin dự báo thời tiết vẫn đúng giờ ồ ồ phát sóng. Không rõ từ lúc nào mà nó đã trở thành một cột mốc đánh dấu thời gian quen thuộc của cả đô thị.

Một cụ ông đứng trước cửa nhà tặc lưỡi lắc đầu: “Ây da! Đã mười hai giờ rưỡi rồi! Cái bọn nhóc này! Còn không nhanh chân lên!”

Gương mặt cụ ông hiện lên vẻ phiền muộn khi phải đứng chờ đám con cháu. Ông ngẩng mặt vô thức nhìn lên bầu trời; ở cái nơi thoáng đãng và cao vô tận đó, hình ảnh tròn trịa của Trái Đất trắng mờ đã chiếm trọn một nửa không gian. Hình ảnh đó như có ma lực mà nhẹ nhàng cuốn đi sạch sẽ mọi sự chú ý của ông cụ.

Trái Đất vốn thân thuộc bây giờ lại được nhìn ngắm từ một góc nhìn hoàn toàn xa lạ. Có chút mới mẻ; có chút khó tin; và nhiều nhất là sự cảm khái.

Cụ ông lắc đầu để rũ đi những hồi ức trong quá khứ xa xăm, một lần nữa lại đem sự quan tâm của mình đặt lên người lũ nhóc con đang loay hoay trong nhà: “Tch tch! Chậm chạp thế này thì lúc khó khăn chỉ có nước c·hết đói!”

Lũ con nít không thể chần chờ hơn khi lại nghe thấy mấy lời phàn nàn đó. Chúng chạy ào ra, quây quanh cụ ông rồi híp mắt cười đùa. Tiếng cười vui vẻ thuần khiết ngân lên theo từng bước chân.

Bây giờ đã là năm thứ một trăm của kỷ nguyên Du Hành. Thời cuộc thế giới coi như cũng đã tạm ổn định. Nhưng chỉ cần là người sinh ra trong một thế kỷ này thì chẳng có ai là bỏ quên cái quá khứ đầy hỗn loạn kia.

“Ông à, năm sau chúng ta chuyển nhà đi có được không? Con muốn đến [Vĩnh Hằng Tinh]!”

“Hở? Sao lại chuyển nhà? Cuộc sống ở đây đang tốt lắm mà?”

Đứa trẻ không ngừng nắm kéo vạt áo của cụ ông. Nó bĩu môi như thể đang b·ị b·ắt nuốt rau củ: “Nhưng mà ở đây chán quá… còn nghèo nữa”

Mí mắt cụ ông khẽ co giật: “Ây da! Cái đứa nhỏ này! Không phải chán mà là… an, toàn. [Lãnh Địa Mùa Hạ] là một vệ tinh đang trên đà phát triển!” - Đứa trẻ bị ông mình sửa lời chẳng thể tiếp tục cãi, cái mỏ chu chu phát ra tiếng động như quả bóng xì hơi.

*(Vệ tinh, cụ thể vệ tinh tự nhiên: Là vật quay quanh hành tinh hoặc hành tinh lùn mà không phải do con người chế tạo)

Cụ ông chỉ có thể thở dài ngao ngán khi nhìn đứa cháu nhỏ còn chưa kịp trưởng thành mà đã bắt đầu tỏ vẻ chán chường. Ở thời của ông thì làm gì có nhiều sự lựa chọn như thế? Có một nơi để an cư lạc nghiệp đã là phúc ba đời.

Nhưng… trẻ nhỏ mà, cả thèm chóng chán. Nghĩ lại thì cũng là do mấy cái đoạn ghi hình về Du Hành đã làm hư chúng nó. Sau này phải cắt giảm thời gian chơi điện thoại của tụi nó lại mới được.

Theo bảng xếp hạng dựa trên “Danh sách tổng hợp các vệ tinh tự nhiên” do tổ chức Kết Nối Hệ Trái Đất cập nhật và công bố định kỳ hằng năm thì: Vệ tinh mang số hiệu [431.81] hay còn được gọi là [Lãnh Địa Mùa Hạ]; nó là một trong số ít những vệ tinh tự nhiên được đánh giá khá cao ở mọi mặt.

*(Hệ Trái Đất: Tên gọi của hệ hành tinh có Trái Đất là trung tâm)

Đây là một vệ tinh rất yên bình. Trong cảm nhận của một số người thì nó có phần an toàn đến mức tẻ nhạt. Nhưng so với việc phải sống chật vật ngày qua ngày thì không phải sự tẻ nhạt vẫn tốt hơn sao?

[Lãnh Địa Mùa Hạ] chỉ có một đô thị duy nhất là Thành Phượng Vĩ. Cũng nhờ thế mà tất cả tài nguyên đều tập trung vào và phát triển ở cùng một nơi. Thành Phượng Vĩ không lớn, cũng chẳng nguy nga đồ sộ. Tuy vẻ ngoài có phần nhạt nhoà nhưng đây vẫn là một nơi tràn đầy sức sống.

Đặc biệt là vào ngày hôm nay, mọi thứ như được tiếp thêm gấp đôi sức lực lại càng trở nên sôi động hơn nữa. Hôm nay là một ngày nắng nóng đỉnh điểm. Ánh nắng gay gắt còn những làn gió thì khô rát như mang theo cả biển cát rồi thổi qua da.

Song, nhiệt độ của thiên nhiên lúc này là không thể so sánh với sự náo nhiệt của đoàn người.


“Ch-cho… cho con đi qua với!”

“Nàooo! Không biết xếp hàng à?”

“Đừng có đẩyyy!!”

Lúc này, tại quảng trường chính của Thành Phượng Vĩ, dòng người chen chúc, lấn lướt nhau là một trong những nguyên nhân khiến nhiệt độ của nơi đây như muốn bùng nổ.

“Anh! Đừng chen nữa!” - Một đứa trẻ ba tuổi đang dùng hết sức lực của cái cổ họng nhỏ xíu và cất tiếng gọi, nó gần như sắp c·hết ngạt trong dòng người. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nó đã đỏ bừng, đôi mắt trong veo còn đang ươn ướt nước. Tầm nhìn của nó lúc này đều hoa lên. Chỉ có bàn tay đang nắm chặt thân ảnh phía trước là không hề buông lỏng.

Nếu như là ngày thường thì sẽ chẳng có ai có thể ngó lơ một đứa bé đang chật vật như thế. Khuôn mặt non nớt trong sáng kia là đủ để thu hút một đám người vây đến bảo vệ.

Nhưng biết sao được, hôm nay là ngày đặc biệt mà, thời điểm này là không thích hợp để mọi người lùi một bước nhường nhịn nhau.

“Đừng có buông tay ra đó!” - Đứa thiếu niên đi phía trước khó nhọc lên tiếng. Dù không quay lại nhìn nhưng cậu có thể khẳng định em trai nhỏ của mình ở phía sau đã gật đầu ngoan ngoãn.

Chỉ thông qua những cử chỉ nhỏ bé như thế thôi là đã biết rõ sự thân thiết của cả hai anh em nhà này. Hai đứa trẻ này không biết có phải đã lén đi tới đây không mà lại chẳng thấy người bảo hộ nào đi theo sau cùng.


Hết chương 1.

——————————

Mọi người đoán MC là người anh hay đứa em? (ㆆᴗㆆ)

Chương 1: Trương Hoàng Lâm. (1)