Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 2: Trương Hoàng Lâm. (2)

Chương 2: Trương Hoàng Lâm. (2)


Tại quảng trường này, người tụ tập không thấp hơn năm nghìn, nhiều nhất cũng có thể đạt đến con số ba mươi. Chẳng phân biệt độ tuổi hay giới tính. Mọi sự hiện diện đều đang hoà trộn lại với nhau. Nó biến cảm xúc của một cá nhân thành cảm xúc của cả tập thể. Hoá âm thanh hò hét nhỏ bé của một con người trở thành làn sóng lớn đầy dữ dội.

Những tán cây phượng rung lắc trong không gian, nó như đang lắc đầu, nó cũng như đang mỉm cười. Nó thừa nhận vẻ đẹp sôi động mà dòng người tại nơi này mang đến…

Đứa em trai ba tuổi kia đã muốn hét lên và bỏ về lắm rồi. Nhưng nó lại không nỡ nhìn anh trai đứng đây một mình nên đành cắn răng theo sát hơn. Cứ như con gà con nhỏ đi theo đàn. Chẳng cần quan tâm đến hoàn cảnh xung quanh, trong mắt nó chỉ có dấu chân của anh trai đang tiếp tục được in xuống đất.

Cuối cùng cả hai cũng lê lết lên được vị trí đầu hàng. Gò má của đứa em ba tuổi đã đỏ như màu hoa phượng, tầm mắt phủ sương vẫn mờ mịt chẳng rõ gần xa.

“Bắt đầu rồi…” - Đứa thiếu niên thì thào với em mình, trong đôi mắt cậu như được lắp thêm sự lung linh của những vì sao. Hơi thở dần trở nên vội vã, sự hưng phấn đã chạm tới mức tối đa.

Còn hơn cả lúc được cha mẹ mua cho quà bánh, cậu giống như đang nhìn trực tiếp vào một giấc mơ. Càng giống hơn là đang đối diện với một sự cố chấp, nhìn thẳng vào một khát vọng thật sâu trong tim mình.

Đứa em ba tuổi ngơ ngác nhìn anh trai, rồi nó lại ngẩng đầu nhìn về những màn hình chiếu lớn giữa trung tâm. Thứ mà anh trai yêu thích thì nó cũng sẽ hết lòng bày tỏ sự ngưỡng mộ.

Bên trên chiếc màn hình lớn khủng bố ở quảng trường, một đoạn ghi hình đang được phát trực tiếp cho tất cả người dân. Đây là đoạn ghi hình về một trận chiến đấu.

Quang cảnh bên trong đoạn ghi hình đó cực kỳ lạ lẫm và hoang vu. Thời tiết thì mưa lất phất, bóng tối mờ ảo và ẩm ướt bao trùm lên toàn bộ địa hình. Những cơn gió thổi hỗn tạp với mùi đất mốc meo, mang theo hơi thở của từng giọt nước bị ô nhiễm, lướt trên mỗi ngọn cỏ, luồn lách qua mỗi tán cây, rồi v·út lên cao và tan biến ngay tại bầu trời xám xịt.

Mấy thứ sinh vật hiện ra bên trong đó cũng kì dị không kém. Đôi mắt ẩn giấu trong bóng râm của rừng rậm loé sáng như những đốm lửa đỏ rực giữa trời đêm. Vô số âm thanh quái dị “ki ki” “khạc khạc” cứ như ngón tay nhỏ chọt chọt vào màng nhĩ. Nó không gây đau đớn chút nào nhưng lại khiến tâm tư trở nên căng thẳng và khó chịu cực độ.

Ấy vậy mà những thứ lạ đời đó lại không phải nhân vật nhận được toàn bộ sự chú ý. Chúng dường như chỉ là phông nền làm nổi bật cho một người thanh niên áo đỏ.

Người thanh niên đang bay nhảy trong đoạn ghi hình kia là Trương Hoàng Lâm, một chàng trai chỉ mới hai mươi tuổi. Cậu ta khoác bên ngoài một chiếc sơ mi đỏ ngắn tay; khí thế oai phong sắc bén và ánh mắt linh hoạt. Cậu cứ như là một vị vua dẫn đầu nghìn quân san bằng bóng tối.


Trái Đất, phía đông bắc của Châu Phi (Bắc Phi) thuộc giới hạn thứ VIII.

Tiếng bước chân đạp nước; tiếng mưa tí tách trên từng tán cây; tiếng gió lùa ma sát với quần áo… Xen lẫn trong đó còn có cả tiếng gầm gừ của lũ quái vật hoang dã.

Hoàng Lâm chạy băng ngang rừng, đôi chân cứ như đạp trên đất bằng mà tiến tới. Mặt đất trơn trượt và vô số rễ cây nhấp nhô cũng không thể khiến trọng tâm cơ thể của cậu chao đảo một lần. Chẳng quan tâm tới mấy sinh vật gớm ghiếc một mắt đang đuổi theo sau, đường nhìn của cậu thanh niên cứ hướng về phía trước như nơi đó đang cất giấu hy vọng.

“Đội trưởng! Số lượng đã vượt quá ba mươi.” - Một chàng trai khác phóng lên và báo cáo. Ngay khi thấy cái gật đầu dứt khoát của Hoàng Lâm, anh ta giơ cao tay và ra hiệu cho đồng bọn ở gần.

Mọi người nhận lệnh, bắt đầu thả chậm tốc độ và tạo thành đội hình gọng kìm. Những thành viên trong đội thuần thục kèm chặt đám quái vật một mắt, vòng vây ổn định và dần thu hẹp vào trung tâm. Ánh nhìn của mọi người như thiết bị định vị mà dán cứng lên cơ thể dị hợm của đám quái vật phía sau.

Như một cuộc đi săn của đàn sư tử. Con sư tử mạnh nhất luôn có nhiệm vụ đi đầu và lôi kéo con mồi. Trong khi những con khác sẽ khóa chặt mục tiêu; sẵn sàng đợi lệnh để ngay lập tức lao vào rồi kết liễu nó…

Những thân cây xung quanh đang ngày càng thưa thớt, mặt đất trở nên khô ráo và bằng phẳng hơn. Chỉ còn vài chục mét nữa là tất cả sẽ thoát ra khỏi phạm vi của khu rừng. Mưa sẽ càng trở nên nặng hạt; bầu trời không còn tán cây đã lấy lại được chút thoáng đãng; dưới chân cũng không còn những bụi cỏ ẩm ướt hay những vũng nước đục ngầu.

Tại một khắc rời khỏi đó, sự thật xám xịt của thế giới lần nữa được phơi bày ra…

Nơi từng là thành thị phồn hoa trước kia giờ đây lại bị bao phủ bởi từng mảng từng mảng thực vật xanh sẫm. Nơi từng là đường phố thẳng tắp trước kia giờ đây lại loang lổ trải đầy những cái rễ cây nhấp nhô. Kiến trúc xinh đẹp đã từng là kết tinh của tri thức và nghệ thuật giờ chỉ còn là cái tổ nhỏ cho rong rêu bám trụ.

Lần nữa quay đầu nhìn, thì ra trong mảnh rừng âm u nọ vẫn còn dư lại dấu vết của thành thị khi xưa. Chẳng qua là lúc này chúng đã bị che phủ thành một khu rừng nguyên sinh đầy xa lạ. Nền văn minh trong quá khứ đang từng chút một, từng chút một bị xoá bỏ…

Đó… chính là hiện thực, một hiện thực vừa t·ang t·hương vừa ảm đạm. Song, nó như cũ vẫn là một thứ mà ai ai cũng nguyện trả đủ giá để ngắm nhìn.

Bởi vì nó đã từng là “quê hương”.

Là… Trái Đất.


“Lần này vẫn phải chiến đấu với lũ Cyclops sao?” - Người theo dõi ở quảng trường đang chăm chú đánh giá trận chiến và cả lũ quái vật dị hợm.

*(Cyclops: Quái vật, đười ươi một mắt.)

“Cứ tưởng sẽ thấy được sinh vật nào đó mới mẻ hơn. Ra chỉ là vài con quái vật thuộc danh sách thứ sáu.” - Một người trẻ tuổi đứng không xa khinh khỉnh lên tiếng.

“Không phải danh sách thứ sáu thì là gì? Nơi bọn họ đang đứng là thuộc giới hạn thứ VIII được chưa? Ở Giới hạn thứ VIII mà không muốn thấy danh sách thứ sáu thì anh muốn thấy danh sách thứ ba à?” - Cô gái trẻ kế bên liếc mắt rồi che miệng cười khẽ.

Nam trung niên đứng gần đó cũng ghé đầu sang lên tiếng góp chuyện: “Mặc dù nằm trong danh sách thứ sáu nhưng Cyclops là loài mới được công bố vào cuối năm trước thôi.”

Người trẻ tuổi bị cô gái chế giễu chỉ cau mày nhẹ, anh quay sang đáp lại lời bình luận của nam trung niên: “Chú vậy là chưa hiểu rõ rồi. Điểm yếu và cách thức t·ấn c·ông của nó đều đã bị nghiên cứu triệt để. Phát hiện sớm hay trễ vốn không phải vấn đề cần quan tâm.”

Nam trung niên gật đầu tiếp thu nhưng gã vẫn còn muốn phản đối: “Không thể chỉ nhìn vào hai yếu tố đó rồi đánh giá một con quái vật được.” - Quan sát màn hình chiếu ngay tại trung tâm, nam trung niên tiếp tục nhận xét: “Cyclops là loài được công nhận bởi sự khéo léo và trí thông minh. Chỉ với hai thứ đó thôi thì Cyclops đã đủ khả năng để trở thành một đối thủ khó nhằn.”


Hết chương 2.

——————————

Chương 2: Trương Hoàng Lâm. (2)