Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 98: Tại sao, ngươi vẫn còn sống? (2)
Hải An hả hê nhắm mắt nằm trên giường, khuôn miệng vẫn còn nhiễm sự vui vẻ, cậu bất chợt mở miệng: “Nếu mày còn không muốn lên tiếng thì sau này cũng im luôn nhé?”
Tuế bị điểm danh hừ lạnh: [Làm gián đoạn cơn điên của người khác là một hành vi tồi]
Giọng nói của Tuế truyền thẳng vào tâm trí của Hải An, giống như cậu đang đeo tai nghe mà cũng không giống như cậu đang nghe thông qua tai. Trải nghiệm này khiến Hải An cảm thấy có chút mới lạ, tò mò thử một chút: [Tao ngủ bao lâu rồi?]
Không chỉ mỗi giọng của Tuế, bây giờ cậu còn có thể nghe được cả giọng của mình. Tính chân thật vượt xa gấp mấy lần giọng nói độc thoại nội tâm.
Tuế hờ hững: [Bốn tháng rưỡi]
Hải An có chút không dám tin, cậu thốt lên bằng giọng thật của mình: “Bao lâu cơ!?”
[Một trăm lẻ tám ngày] - Nó cợt nhã đáp lại.
Miệng lưỡi cậu thoáng chốc trở nên khô khan: [Mày… không có làm gì kỳ lạ chứ?]
Tuế bĩu môi: [Ta không làm gì kỳ lạ cả, nhưng người khác có thấy kỳ lạ hay không thì hên xui] - Chỉ là một câu nói thôi mà Tuế đã hoàn toàn rủ bỏ sạch sẽ mọi trách nhiệm.
Hải An thở ra một hơi chán chường, chỉ vừa mới tỉnh ngủ chưa lâu mà sao cậu lại thấy hơi nhức đầu rồi…
…
Đứng trước bồn rửa tay, Hải An đang cởi trần và dùng chiếc khăn lông cẩn thận lau mặt. Mặc dù chỉ có hơn bốn tháng, nhưng nhìn vào sự thay đổi rõ rệt của bản thân, cứ ngỡ như cậu đã ngủ quên tận bốn năm trời.
Các đường nét nam tính trên mặt đã hiện ra rõ ràng hơn, cơ bắp toàn thân nổi khối giống như một bức hoạ đang ở giai đoạn phác thảo.
Và không thể phớt lờ nhất là đôi đồng tử đen thuần. Dù cùng bị ảnh hưởng bởi năng lực thôi miên bẩm sinh của Tuế. Vậy nhưng nó không hề có được vẻ rù quến huyền ảo như đá quý kia, mà lại trông không khác gì một dầm nước c·h·ế·t, thứ khiến mọi sinh vật sống phải rùng mình theo bản năng.
Hải An lắc đầu, rủ bỏ đi những suy nghĩ kỳ lạ về tạo hình của bản thân hiện tại, cậu hỏi Tuế: [Mày đã làm cái gì trong bốn tháng này?]
Tuế qua quýt đáp: [Chỉ rèn luyện thể lực thôi]
Chắc Hải An sẽ tin, thiếu niên lại hỏi: [Rèn luyện kiểu gì?]
Tuế: [Đi đánh nhau]
Hải An nghe mà lại thở dài, nhiều lúc cậu thật lòng rất muốn nhẹ nhàng trò chuyện. Vậy nhưng ai đó cứ phải bị doạ nạt một phen thì mới nghiêm túc đáp lời: [Nói chi tiết, hoặc là mày muốn một ngày nào đó cả hai đứa sẽ được ném vào trong viên nghiên cứu ngồi uống trà]
Tuế: [……]
Giọng nói của nó mang theo vô vàng sự miễn cưỡng, nó kể lại chi tiết mọi thứ từ lúc tỉnh dậy ở trong bệnh viện cho đến lúc lâm vào tình trạng lỗi giác vừa sáng nay.
Hải An lục tủ quần áo, hai đầu lông mày khẽ nhíu lại: [Khám sức khỏe tổng quát?] - Nghĩ đến tình trạng bất thường của bản thân, cậu cảm thấy có chút bất an không rõ.
Tuế ậm ừ, rồi nó lại tiếp tục kể về cách mà nó đã dạy dỗ dám lưu manh. Sau đó thì thuận lợi tìm đến được Đài Sinh Tử, nó nghi hoặc hỏi: [Ngươi có biết ai tên là Cá Chép không?]
Hải An: [Cá Chép Còi? Có biết, nhưng chưa bao giờ nói chuyện]
[Tại sao?] - Trong suốt bốn tháng được Cá Chép huấn luyện, Tuế cảm thấy Cá Chép thật sự là một người rất đáng để kết giao. Cho nên nó mới không hiểu.
Thiếu niên thờ ơ nhún vai: [Cuộc sống không có điểm giao nhau] - Tức là Hải An và Cá Chép không hề có một điểm chung nào cả.
Nghĩ lại thì đúng là như thế thật, Cá Chép từng giây từng phút đều luôn tranh đấu để được tồn tại. Còn Hải An thì một bộ dáng nhàn tản thờ ơ sống cho đủ số ngày để đi đầu thai.
[Lúc ở Đài Sinh Tử, mày không có bị người quen bắt gặp chứ?] - Thiếu niên hỏi.
Tuế: [Có gặp hai người anh em gì đó của Cá Chép]
[Là anh Táo và anh Cam, nếu là hai người đó thì có thể yên tâm] - chẳng qua - [Anh Nghĩa chưa từng xuất hiện à?]
[Chưa từng] - Có lẽ là bởi vì cả hai bằng một cách nào đó đã được kết nối với nhau, cho nên Hải An có thể cảm nhận được rằng Tuế không hề nói dối. Thế nhưng việc Tuế không phát hiện không có nghĩa là nó chưa từng xảy ra.
Giọng điệu của cậu trở nên trầm trọng: [Kể chi tiết khoảng thời gian mày ở đó xem]
Tuế hồi tưởng: [Thật sự không có gì bất thường cả. Ngoại trừ có một đoạn thời gian, khu vực Đài Sinh Tử bị cuốn vào trận bùng nổ mana. Sau đó thì đám tuyển thủ vì lo sợ thứ gì đó mà đều cuốn gói đi hết]
[Làm sao mày biết các tuyển thủ khác rời đi?] - Hải An giống như đã bắt được điểm mấu chốt.
Tuế thản nhiên trả lời: [Bởi vì sau cái lần bùng nổ mana thì đối thủ đánh nhau trở nên yếu hẳn. Cho nên ta nghĩ đám dân chuyên nghiệp hơn đều đã chạy đi hết rồi]
[Mày…] - Thiếu niên đưa tay lên vuốt mặt - [Mày thật sự không nhìn ra điều gì à?]
Sau hơn bốn tháng vui vẻ tự do thì Tuế cuối cùng lại được trải nghiệm cái tâm trạng bức bối mỗi khi nói chuyện với Hải An: [Sao!? Ngươi biết được gì thì nói ra xem nào!] - Giọng nói của nó chợt cao vút.
Hải An cụp mắt lắc đầu: [Trận bùng nổ mana gì đó mà mày cảm nhận được, hết tám chín phần là tác phẩm của anh Nghĩa. Việc đối thủ của mày ngày càng yếu đi không phải là vì đám mạnh mẽ đã chạy mất, mà là vì có người cố tình sắp xếp tốt thí để mày chơi đùa, hiểu chưa?]
Những người đã khai mở mana ở trong thành thì nhiều vô số kể. Vậy nhưng dưới sức nặng của xã hội hài hoà vẫn còn đề cao luật pháp thì chẳng mấy ai đám phô trương thanh thế một cách không sợ trời không sợ đất như kia. Chỉ có mỗi anh Nghĩa là một trong những ngoại lệ thôi…
Ngừng một lát, cậu lại bổ sung: [Anh Nghĩa không trực tiếp xuất hiện gặp mày là vì anh ta đang chờ mày chơi chán rồi tự quay về. Anh Nghĩa là Giám đốc chi nhánh Hiệp hội, nếu thật sự muốn mạnh tay bắt mày đi thì mày nghĩ bản thân có bao nhiêu phần trăm là né được?]
Giọng nói của Tuế trong đầu trở nên im bặt, Hải An chẳng bận tâm lắm. Cậu bước đến cạnh giường để dọn gọn lại chăn gối. Ngay lúc đang loay hoay thì lại bất cẩn vấp chân một cái. Hải An nhìn một góc nhỏ của chiếc rương gỗ nằm lộ ra khỏi gầm giường, sắc mặt trở nên sa sầm.
Cậu hỏi: [Mày lôi mấy cái rương dưới gầm giường ra à?]
Tuế đang mê mang thì tức khắc bừng tỉnh, nó nhanh nhảu nói: [Đúng rồi! Tại sao ngươi lại đi giữ một đống thứ nguy hiểm như thế ở trong nhà?]
— Nguy hiểm…?
Thiếu niên tích tắc nhíu mày, ngay lập tức khuỵu gối, mở từng rương một ra kiểm tra: [Mày làm hư hạc giấy?] - Âm điệu của cậu lạnh nhạt còn có chút trách móc.
Tuế không hiểu: [S-sao thế?]
[Mày làm hư bao nhiêu con?] - Hải An gằn giọng.
Tuế: [Ta chỉ gỡ có một con ra xem thôi, sau đó thì xếp lại như cũ rồi] - Thấy được sắc mặt của Hải An giãn ra, nó an tâm tiếp tục hỏi: [Mấy con hạc xấu xí này là gì vậy?]
Đuôi mắt của Hải An khó lòng mà không co giật trước hai chữ “xấu xí”: [Biết kẹp sách là gì không?] - Cậu hỏi.
Tuế nghi hoặc: [Kẹp sách? Thứ được dùng để đánh dấu trang sách…?]
Hải An nhàn nhạt “ừ” một tiếng, cậu không giấu diếm liền giải thích: [Mấy con hạc này cũng giống như thế, là kẹp đánh dấu ký ức]
Đây là một khả năng khác mà cậu đã phát hiện ra chung với việc giác quan bất thường. Đồng thời nó cũng là nguyên nhân sinh ra căn bệnh đãng trí nhẹ của cậu.
Chỉ cần là những sự vật sự việc, cảm xúc suy nghĩ mà cậu tiếp thu và sản sinh trong lúc gấp giấy; thì hạc còn, cậu sẽ không bao giờ quên.
Tuế nén xuống sự kinh ngạc: [Nhưng khi nó hư thì não bộ của ngươi cũng sẽ bị thương] - Dù nhận được khả năng siêu nhiên nhưng não bộ thì vẫn sẽ chỉ là não bộ. Nó sẽ không có cách nào biến thành một đầu USB, có thể nhập và xuất mọi dữ liệu mà không gây tổn thất.
Hải An xoa xoa gáy: [Ừ, vậy nên mày liệu mà bảo vệ nó cho kĩ. Một rương mà biến mất thì mày sẽ thành thiểu năng]
[Đ-đừng có mà đẩy hết trách nhiệm cho ta!] - Tuế bĩu môi, tiếp tục nói: [Nhắc đến ký ức thì ta lại nhớ…]
Giọng của nó tức khắc đã nghiêm túc hơn: [Tại sao, ngươi vẫn còn sống?]
…
Hết chương 98.
——————————