Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 99: Lời thề của Tuế. (1)
Hải An là kiểu người không có quá nhiều hỉ nộ ái ố, Tuế biết. Phương diện cảm xúc của Hải An rất nông, và nó còn giống như lòng biển xanh bị phủ lên thêm một lớp dầu đặc quánh, ngăn cách hết thảy với ánh sáng bên ngoài.
Nhìn mặt đoán ý là một thứ hoàn toàn vô dụng đối với cậu.
Thế nhưng từ lúc cả hai phải miễn cưỡng chen chúc với nhau trong cùng một cơ thể, thì Tuế hệt như đã có thể nhắm mắt bỏ qua được tầng ngăn cách kia mà thẩm thấu sâu vào lòng biển.
Nó rất hay bị Hải An chọc giận, bị cậu trêu tức tới mức muốn hộc máu. Bị hù dọa tới độ nghi ngờ nhân sinh. Song, nó lại chưa từng có một lần nào chạm được tới giới hạn chịu đựng của cậu.
Có lẽ đây là lần đầu tiên…
Ngay khi câu hỏi của nó kết thúc, nó cảm nhận được sự uy h·i·ế·p vô cùng mãnh liệt. Giống như một phàm nhân vì trót vạ miệng mà phải quỳ gối trước ánh mắt của Thượng đế. Lại giống như một con mồi nhỏ yếu vì lỡ chân xâm phạm vào khu vực của Thú vương mà không ngừng bất an.
Dẫu cho sắc mặt của Hải An lúc này vẫn như thường, vậy nhưng Tuế lại thấy hơi rén rồi. Âm thanh của Hải An vang lên trong tâm trí nghe tràn đầy âm u: [Mày nhìn trộm ký ức của tao?]
[Ta không có nhìn trộm ký ức của ngươi!] - Tuế đang bạt mạng lắc đầu.
Vẻ mặt của Hải An vẫn là lạnh nhạt không có biểu tình: [Không phải nhìn trộm thì là quang minh chính đại nhìn à?]
[Là vận mệnh! Ta chỉ đọc vận mệnh của ngươi thôi. Ký ức là thứ gắn liền với linh hồn, đến cả các Thần nếu muốn xem thì còn phải trả cái giá đắt!] - Nó vội vã thanh minh.
Song, Hải An lại chẳng tin: [Vận mệnh cũng là một dạng khác của ký ức]
Tuế có chút cứng họng: [Không phải! Nó… nó giống như là đọc một cuốn truyện vậy. Quan sát vận mệnh là độc giả, sở hữu ký ức là nhân vật. Độc giả và nhân vật không hề giống nhau mà, phải không?]
Vẻ mặt của Hải An trở nên đăm chiêu, Tuế tiếp tục: [Đọc vận mệnh của ngươi là một quy trình bắt buộc] - Chứ chắc ta thèm!?
Nó nuốt ngược nửa câu phía sau, lại nói: [Nhưng vận mệnh của ngươi cũng chẳng có được bao nhiêu dòng. Tới khi ngươi năm tuổi là đã hết rồi]
[Ngươi hiểu ý nghĩa của việc vận mệnh chấm dứt là gì chứ?]
Thấy Hải An không phản ứng, Tuế lặp lại câu hỏi đầu tiên: [Tại sao, ngươi vẫn còn sống?]
Thiếu niên cụp mắt thở dài, tâm trạng nháy mắt được thả lỏng. Tuế thật sự rất ngưỡng mộ.
— Cảm xúc của “thứ ngu ngốc” này co giãn còn tốt hơn cả dây chun…
Hải An im lặng như đang suy nghĩ, nhưng cuối cùng lại thốt lên ba chữ “chẳng rõ nữa”.
[Mày cũng biết là khi đó tao mới năm tuổi còn gì, làm sao tao nhớ nổi?] - Cậu thản nhiên đáp.
Tuế im lặng, rồi nó xoay sang một chủ đề hoàn toàn khác, lấp lửng hỏi: [Lúc còn ở dưới hố sụt, ngươi có cảm giác như thế nào?]
[Ý mày là cảm giác sắp c·h·ế·t?] - Thiếu niên nhướng mày.
Tuế: [Không phải, là cái lúc mà ta và ngươi dung hợp ấy]
[Không có cảm giác gì cả, nếu phải nói thì chắc là… buồn ngủ?] - cậu đáp - [Mày đột nhiên hỏi cái này để làm gì?]
Trong tâm trí bất chợt lâm vào một mảnh yên tĩnh. Hải An chẳng thúc d·ụ·c, cậu tiếp tục bận rộn với công việc dọn phòng. Mãi lâu sau thì mới lên tiếng: [Mày muốn chơi một trò chơi không?]
Tuế nghi hoặc: […?]
[Trò chơi đó là xem tao sẽ tìm ra được điều mày muốn giấu trước, hay mày sẽ tự động để lộ trước]
Tuế: [……] - Được rồi… tất cả đều là lỗi của nó khi đã nhìn trúng thứ hai chân gian xảo này.
Nó thở dài: [Người nghĩ, linh hồn và thể xác được kết nối với nhau bởi điều gì?]
Hải An ngừng lại công việc đang làm, cậu không quá chắc chắn: [Là cảm xúc…?]
Cảm xúc là thứ duy nhất vừa liên quan đến sự vận hành của thân xác, vừa liên quan đến sự phát triển của linh hồn. Ban đầu cậu còn nghĩ là “bộ não” nhưng ngay khi nhớ tới loài sứa biển hay thuỷ tức thì lại thôi.
Tuế không trả lời là đúng hay sai, lại hỏi: [Vậy người nghĩ, thứ gì sẽ có thể đánh gãy mối liên kết đó?]
Mặc dù việc thân xác và linh hồn bị tách ra sẽ đồng nghĩa với cái c·h·ế·t, thế nhưng lúc này Tuế lại không hề sử dụng từ “c·h·ế·t” để giải thích. Nó đang nhấn mạnh vào sự liên kết giữa cả hai.
Hải An nghĩ nghĩ, rồi cậu thoáng nhíu mày: [Là nỗi đau…?]
[Là nỗi đau dẫn đến cảm xúc “không muốn sống nữa”] - Tuế bổ sung.
Giờ thì Hải An đã có thể đoán được phần còn lại của điều mà Tuế muốn giấu rồi. Lý do mà Hải An và Tuế lại tồn tại song song, là bởi vì Hải An khi đó không hề có suy nghĩ “muốn c·h·ế·t”. Ngược lại, cậu còn có ý định muốn lợi dụng Tuế để tiếp tục sống. Dù cho cuộc sống của cậu không quá thú vị, nhưng cậu vẫn muốn sống như một điều hiển nhiên.
Chẳng qua, nếu suy nghĩ kỹ hơn thì mọi thứ dường như không chỉ dừng lại ở đó. Điều kiện để Tuế cướp đoạt thân xác của con người là sự “tự nguyện”. Vậy nên mới có màn lôi kéo, mê hoặc bằng sức mạnh, tiền tài, địa vị cùng cái danh hiệu [Anh Hùng].
Nhưng để có thể cắt đứt liên kết của linh hồn chủ và thân xác thì cần đến nỗi đau và suy nghĩ “không muốn sống tiếp”. Hai điều kiện này có phải là quá mâu thuẫn rồi không? Điều kiện thứ nhất thành công thì điều kiện thứ hai sẽ không thể hoàn thành. Làm gì có ai đã trông chờ vào tương lai lại muốn đi c·h·ế·t?
Vậy nên mấu chốt quan trọng nhất là nằm ở khoảnh khắc Tuế bắt đầu xâm nhập: [Quá trình dung hợp sẽ mang đến đau đớn à?] - Không chỉ là tạo ra đau đớn bình thường mà còn là đau đến độ không muốn sống nữa.
Tuế gật gù: [Đúng rồi, nhưng chả biết là làm sai ở bước nào… Mà ngươi lại chẳng cảm thấy gì, thành ra vẫn còn sống nhăn răng]
Hải An còn điều không hiểu: [Tại sao tao lại ngủ suốt bốn tháng?]
[Ngươi quên là bản thân đã rớt từ hố sụt cao hai trăm mét à!? Dù không đủ để cắt đứt liên kết của thân xác và linh hồn, nhưng trận đau đớn đó cũng khiến liên kết bị tổn hại và yếu đi!]
Ánh mắt của Hải An bỗng lóe lên ánh sáng tỏ tưởng, cậu “ồ” một tiếng thích thú: [Nói như thế, có nghĩa là linh hồn cũng phân chính phụ…?]
Tuế lúc này có cảm xúc muốn quay ngược về vài giây trước để tát vào cái miệng của mình!
Đã sớm biết cái thứ yêu nghiệt này sở hữu một sự nhạy bén và tinh ý khó lường, vậy mà nó lúc nào cũng vạ miệng, ăn nói không hề kiêng kỵ. Còn để cho đối phương tuỳ ý dẫn dắt tư duy đi khắp nơi!
Giống như con nít tìm ra được mảnh ghép cuối cùng của bức tranh mà vui vẻ ra mặt, Hải An khúc khích cười: [Bởi vì có phân chính phụ, cho nên ngay khi mối liên kết của tao hồi phục thì mày liền bị thân xác này đá về lại ô dự bị?]
Rõ ràng là có thể nói năn một cách bình thường, nhưng Hải An vẫn cứ thích mỉa mai, chọc cho Tuế tức nổ phổi.
Tuế dỗi rồi, nó không thèm nói nữa.
Hải An hừ hừ cười, cậu ung dung rời khỏi phòng để nấu một ly mì lót dạ. Thế nhưng ngay khi mở cánh cửa tủ lạnh ra thì Hải An lại chợt nhớ tới một thứ vô cùng quan trọng.
Tuế đang im lặng, bỗng nhiên nhìn thấy vài que kem rớt ra khỏi tủ lạnh, nó chột dạ đến lắp bắp: [Cái… cái này là kem mà Cá Chép đã mua] - Nó lại bắt đầu thi triển đổ thừa chi thuật.
Sắc mặt của Hải An thoắt cái đen như đít nồi: [Tiền công của tao đâu?] - Mặc dù đã phần nào đoán ra được cái kết của đống tiền, nhưng cậu vẫn không kiềm được lòng mình mà lên tiếng chất vấn.
Nó thỏ thẻ: [Đóng tiền học phí hết rồi…]
Hải An chẳng quan tâm đóng học phí của cái gì, cậu lại hỏi: [Tiền mà mày thắng được nhờ đánh nhau đâu?]
Tuế im lặng, làm sao nó có thể nói là nó đã dùng toàn bộ tiền để mua một cái ghế massage đời mới nhất với giá chính hãng? Cá Chép khi biết chuyện đã muốn lôi nó ra đập cho một trận, vậy nên nó chẳng dám nghĩ tới tương lai khi Hải An biết chuyện đâu…
Nó nhìn vào ly mì mà Hải An vừa khui nắp, trắng trợn đánh trống lảng: [Ngươi cứ ăn mì thì làm sao có dinh dưỡng?]
Hải An mắt nhắm mắt mở hừ một tiếng: [Không đói c·h·ế·t là được]
Tuế: [Nhưng tối nay có trận đấu, ngươi chỉ ăn mỗi mì thì làm sao mà đánh?]
Thiếu niên hơi sững người: [Mày còn muốn tao thay mày đi đánh nhau!? Mơ đẹp quá nhỉ?]
[Nhưng trận đấu tối nay quan trọng lắm, ta đã hứa với Cá Chép là sẽ tới rồi]
[Đó là mày hứa, muốn thì tự ra mà đi]
Cuộc đối thoại trong đầu theo sự phũ phàng của Hải An mà nhanh chóng chấm dứt, Tuế không nói nữa, cậu lại càng chẳng quan tâm. Vậy nhưng có ai ngờ đâu, đó lại là những thước ký ức cuối cùng trong ngày của cậu.
…
Hết chương 99.
——————————