Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 100: Lời thề của Tuế. (2)

Chương 100: Lời thề của Tuế. (2)


Lần nữa tỉnh lại, Hải An nhận ra bản thân đang ở một nơi vô cùng quen thuộc. Thế nhưng không phải là căn nhà quen thuộc mà là dưới cái hố sụt quen thuộc.

Hải An há hốc mồm nhìn bầu trời đêm có hình tròn ở trên đầu, nhìn những mảng thực vật đang đu bám trên vách đá dựng đứng. Đại não của cậu lúc này hệt như bị mọi sự vật xuất hiện ở xung quanh luân phiên đánh mạnh, khiến cho bộ vi xử lý tạm thời c·hết máy.

Bất chợt trong ký ức, câu nói cuối cùng mà cậu đã thốt lên; nó như lời niệm chú mà cứ vọng đi vọng lại…

[…muốn thì tự ra mà đi]

[…tự ra mà đi]

[…ra mà đi]

[…mà đi]

Hải An: “……”

Thiếu niên bất lực vùi cả khuôn mặt vào hai cánh tay: “Tuế—!!!!”

Tiếng động lớn khiến chim chóc trong những cánh rừng gần đó hoảng sợ vỗ cánh. Tuế núp trong tâm trí hắc hắc cười, được nhìn b·iểu t·ình đau khổ của cậu là nó lại cười đến mãn nguyện: [Không cần cảm ơn]

Hải An chẳng rõ lần này bản thân đã ngủ bao lâu, nhưng để Tuế di chuyển từ trong đô thị ra tới cái nơi khỉ ho cò gáy này, thì ít nhất cũng phải hết mười hai tiếng.

Thiếu niên nằm giang tay trên nền đá, một bộ dáng thẫn thờ tựa người đ·ã c·hết. Bóng tối bủa vây từ tứ phía chẳng thể khiến cậu lung lay, ánh sao tờ mờ rải rác trên cao cũng chẳng thể khiến cậu dâng lên lòng tán thưởng.

Hải An đang trầm ngâm.

Suy đoán “linh hồn phân chia chính phụ” vào ban sáng của cậu chẳng lẽ sai rồi…?

Nếu nó đúng thì lý nào lại có một linh hồn phụ ngang ngược tác oai tác oái đến mức này?

Hải An cụp mắt cười khổ: [Nói, mày rốt cuộc muốn cái gì?]

[Sau này ngươi không được làm trái ý ta nữa] - Giọng điệu của Tuế từ tốn bình tĩnh, thế nhưng bên trong lại bí mật mang theo chút hưng phấn vui sướng.

Hải An lắc đầu: [Không cần phải vòng vo, vào vấn đề chính]

Tuế im lặng, nó giống như đang cân nhắc độ chân thật trong lời nói của Hải An. Cuối cùng thì mở miệng: [Ta muốn đến Vĩnh Hằng Tinh…]

Lời của nó còn chưa có nói xong, Hải An đã bật thẳng người dậy: [Không đi]

[Ta còn chưa nói đến đó để làm gì!] - Tuế xù lông nhảy dựng lên.

Hải An: [Cho dù ở đó có mỏ vàng đang tìm chủ thì tao cũng không đi]

[Thế ban đầu ngươi hỏi để làm gì!?]

Thiếu niên híp mắt cười nhạo: [Tất nhiên là để biết đường mà còn né rồi]

Tuế hít vào một hơi sâu, cố gắng tỉnh táo mở miệng: [Ngươi chẳng có quyền lựa chọn. Cũng giống như hôm nay thôi, ngươi không muốn đi cũng phải đi!]

Nghe được lời đe dọa của Tuế, đôi mắt Hải An xẹt ngang qua một tia gian xảo, khóe miệng khẽ nhếch lên mang theo ý cười: [Ha… mày thật sự cho là tao nhìn không ra?]

Biển im lặng đột ngột ập tới, Tuế không biết Hải An lại muốn giở trò gì, nhưng sự khẩn trương vẫn đang dâng cao.

Hải An ngả lưng, hai cánh tay đan vào nhau kê sau gáy, cậu ung dung nhìn lên bầu trời đêm: [Nếu mày có năng lực để ngang nhiên c·ướp đoạt quyền điều khiển thân xác thì mày đã chẳng mang tao tới đây]

Nếu Tuế thật sự đang nắm giữ nút công tắc thay đổi linh hồn của thân xác theo ý nó, thì hẳn là nó nên đến Đài Sinh Tử để thực hiện lời hứa với Cá Chép.

Việc đưa Hải An đến đây để ra oai phủ đầu là biểu thị cho việc nó không còn nhiều cơ hội như thế này trong tương lai. Và nó cần phải hành động thật mạnh tay để thu phục Hải An ngay bây giờ. Dù sao thì khiến Hải An ngoan ngoãn nghe lời vẫn quan trọng hơn là đi đánh nhau ở Đài Sinh Tử.

Ngừng vài giây, thiếu niên tiếp tục nói: [Liên kết linh hồn của tao xem ra là vẫn còn đang b·ị t·hương nhỉ? Nó chẳng qua là vừa hồi phục tới mức độ đủ để tranh giành quyền khống chế thân thể với mày thôi. Theo thời gian, mày sẽ chẳng còn cơ hội để làm chủ nữa]

Ý cười trong mắt Hải An càng đậm: [Giờ thì mày có ba phút để xin lỗi và năn nỉ tao, tận dụng cho tốt]

Tuế thật sự là hối hận rồi, nó hối hận muốn c·hết. Tại sao nó lại đi nhìn trúng cái thứ hai chân gian xảo còn hơn mấy lão cáo già chứ? Sau này nếu có gặp những người khác, Tuế chắc chắn sẽ liều mạng để khuyên bảo bọn họ nên lựa chọn kiểu ngu ngốc một xíu, như thế sẽ bớt chuyện biết bao nhiêu!

Nó thề là trong cuộc đời của nó; từ khi nó mở mắt ra; nó chưa bao giờ phải chịu ấm ức như lúc này: [Xin lỗi…] - Tuế lí nhí.

Khoé môi của Hải An bất giác vén cao: [Xin lỗi cái gì mới được?]

[Xin lỗi vì đã mang ngươi tới đây…]

Hải An sắp cười thành tiếng rồi: [Ai xin lỗi?]

[Ta xin lỗi…]

Hải An: [Xin lỗi cái gì?]

Tuế: [……] - Còn chưa ấm ức được bao lâu, nó lại thấy hơi ngứa răng rồi.

Hải An: [Phải nói cho đàng hoàng chứ? Không thì cứ tưởng là tao đang bắt nạt mày]

— Chẳng lẽ không phải???

Nó nghiến răng nghiến lợi: [Ta! Xin lỗi!! Vì đã mang ngươi tới đây!!!] - Được chưa!!

Hải An “ồ” lên một tiếng ngắn ngủi, tặc lưỡi không hài lòng: [Xin lỗi bằng lời đơn giản thế thôi à?]

Tuế bây giờ đã hiểu rồi, thì ra đỉnh cao của việc tức giận chính là không biết phải nói gì. Hải An lờ mờ cảm nhận được vài tia cảm xúc đỏ hoe của Tuế, cậu bật cười thành tiếng. Tiếng động trong không gian yên tĩnh vọng xa có chút rợn người lạnh tóc gáy.

Cậu nói: [Chỉ tao cách sử dụng mana, sau đó tao sẽ miễn cưỡng bỏ qua vụ hôm nay]

— À… thì ra đây mới là mục đích chính của thứ khốn kiếp này.

[Thế thì tại sao ngươi không nói ra ngay từ đầu, hả!!!?] - Tuế nuốt hơi gào to.

Hải An thờ ờ ngoáy lỗ tai: [Bây giờ nói thì mana cũng có chạy đi mất đâu?]

Tuế: [……] - Cái thân này khổ quá mà…

[Nhưng ta có nói là mình biết cách sử dụng mana à?]

Hải An: [Chính mày sáng nay đã tự khai ra đấy thôi]

Tuế hoang mang: [???]

Thiếu niên hồi tưởng, nhàn nhạt nhắc một câu: [Vụ bùng nổ mana ở Đài Sinh Tử. Chắc đây là chuyện mà một người bình thường có thể nhận ra?]

Tuế, tối nay lập lời thề, sau này nó chắc chắn sẽ không nói nhiều nữa!!


Hết chương 100.

——————————

Chương 100: Lời thề của Tuế. (2)