Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 101: Level up—! Siêu Tri Giác! (1)

Chương 101: Level up—! Siêu Tri Giác! (1)


Vũ trụ vật chất thật sự không được cấu tạo từ bất cứ yếu tố vật chất nào. Thành tố cơ bản của nó là một loại lực được xã hội gọi là “năng lượng vũ trụ” - gọi tắt là năng lượng.

Năng lượng có mặt ở khắp mọi nơi và tồn tại ở những dạng khác nhau. Vật chất chỉ là một hình thái tồn tại ở dạng vật lý đậm đặc. Đặc điểm của vật chất là tồn tại ở trong không gian ba chiều và được cảm nhận bằng các giác quan thông thường.

Năng lượng là một nguồn lực sống còn, nguồn lực này kích thích sự phát triển của tế bào và duy trì sự sống dưới mọi hình thức. Khi năng lượng hoạt động và luân chuyển trong thân xác của sinh vật, chúng được gọi là “năng lượng sinh học” - gọi tắt là mana. Cơ thể sẽ sử dụng nguồn mana để có thể phát triển cả về mặt thể chất và tinh thần.

Dưới trạng thái hoà hợp giữa linh hồn, trí tuệ cùng thể xác; tâm thức của mỗi người là một “trạm năng lượng” có khả năng thu và phóng mana. Đi kèm với đó là ý chí có thể làm thay đổi dạng năng lượng, chuyển hoá mana thành vật chất trong khoảng thời gian ngắn ngủi.

Mana càng nhẹ, càng tinh tế thì sẽ càng dễ chuyển hoá và ngược lại.

[Thế nhưng tại sao mất cả đêm rồi mà ngươi vẫn làm không được?] - Giọng điệu của Tuế bên trong tâm trí mỉa mai đến tột độ.

Dưới hang động không gió, bầu không khí vẫn luôn mát lạnh. Vậy mà cả người của Hải An lúc này đều đang nhễ nhại mồ hôi. Hai mắt cậu nhắm nghiền, đầu lông mày khẽ chau lại. Động tác hít thở vô cùng chậm rãi.

Tất cả mọi sự tập trung đều đang dồn vào quả cầu mana đỏ sẫm giữa hai lòng bàn tay. Quả cầu đó tồn tại ở hình thức vô cùng ổn định, hệt như một quả bóng được dòng nước mài dũa đến nhẵn mịn.

Hải An học rất nhanh, Tuế chỉ hướng dẫn một hai câu là cậu đã có thể tự khai mở mana lần đầu. Thế nhưng đến khi bước sang bài chuyển hoá mana thành vật chất thì Hải An thực hành cả đêm vẫn không có kết quả.

Thiếu niên thở ra một làn hơi đục, chậm rãi mở mắt. Tiếng hướng dẫn của Tuế cũng đồng thời vang lên: [Ngươi chỉ cần tưởng tượng đến một mầm cây non thôi, có gì khó khăn à?]

Hải An trầm ngâm, cậu tự động phớt lờ sự cợt nhả của Tuế: [Mày có chắc là tao thuộc tố chất Mộc? Bản thân tao cảm thấy không giống lắm]

Tuế hừ lạnh: [Phí lời, không cần biết trước đây ngươi là tố chất gì. Nhưng ngay khi dung hợp với ta thì thân thể này chỉ có thể mang tố chất Mộc]

Hải An nhíu mày: [Lý do?]

[Bởi vì vị Thần của ta là Paudha - Thần nắm giữ sức mạnh của nguyên tố khởi nguyên Mộc. Ta là gia quyến của Thần, ngươi thấy ta có khả năng thuộc tố chất Hoả hay Kim không?] - Tuế vểnh mặt lên, tự hào nói.

Hải An vẫn cảm thấy không đúng: [Nhưng đó là mày, đâu phải tao?]

Tuế: [Ngươi chỉ là một cái BUG nhỏ không may xuất hiện trong lúc ta dung hợp với cơ thể này thôi. Ngươi cho là bản thân có thể chống lại ý chí của Thần?]

BUG nhỏ - Hải An nhất thời cứng họng: [……]

Cậu thở dài: [Vậy mày đi ra đây làm mẫu xem na…] - Lời nói còn chưa kịp dứt ra hết khỏi miệng, hai mắt Hải An đã tối thui như tắt đèn. Mọi tri giác đều bị phong toả, vậy nhưng Hải An vẫn cảm nhận được mình còn tỉnh táo. Phảng phất như cậu chỉ đang tự che mắt chứ chưa hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Cậu nghi hoặc khẽ gọi: [Tuế…?]

[Mở mắt] - Tuế ngắn gọn nói.

Theo hai chữ đó mà Hải An dần cảm nhận lại được thân thể của mình. Giác quan được khai thông; thứ đầu tiên cảm nhận là khứu giác. Cậu ngửi được mùi hoa cỏ tươi mới. Giống như cơ thể vừa từ đô thị ô nhiễm bước vào khu rừng đầy hoa.

Hải An mở mắt, đồng tử đen như mực co lại. Khuôn mặt hiếm khi lộ ra vẻ ngạc nhiên. Hải An vẫn còn đang ở dưới cái hố sụt đó, trên đầu là bầu trời vàng ấm đang hửng sáng. Vị trí của cậu cũng không bị di chuyển. Nhưng tảng đá cậu ngồi lại bị bao phủ hoàn toàn trong cỏ và hoa.

Quả cầu mana không còn, hai lòng bàn tay của cậu đang trực tiếp áp lên mặt đá, luồng mana đỏ như máu đang không ngừng khuếch tán ra xung quanh. Mặt đá cứng ngắt cằn cỗi giờ trông mềm mại nhu hoà hẳn.

Hải An không dám di động, vậy nhưng theo cái mở mắt của cậu; khung cảnh xung quanh hệt như giọt sương gặp nắng. Ngay tức khắc tan biến thành những làn bụi mịn. Thiếu niên có chút bối rối, chủ động phóng ra nhiều mana hơn. Thế nhưng trái ngược với điều cậu muốn, tốc độ tan biến của mọi thứ lại nhanh hơn vài phần.

Cuối cùng nó biến mất như một giấc mơ đẹp.

Chưa chờ Hải An mở miệng hỏi thì giọng điệu thông suốt của Tuế đã truyền đến: [Ta hiểu rồi…]

Nó thì thào: [Các nguyên tố từ chối hỗ trợ ngươi…]

Hải An không quá hiểu rõ, nhưng cậu nghe ra được điềm báo chẳng hay trong câu nói đó.

Tuế giải thích: [Ngươi đã từng nghe nói về phương pháp “nhìn khí chất đoán tố chất” mà, phải không?]

Thiếu niên gật đầu.

Tuế tiếp tục: [Khí chất của ngươi sẽ thu hút những nguyên tố khởi nguyên tương ứng, từ đó sẽ có thêm xúc tác để làm cho quá trình chuyển hoá mana thành vật chất diễn ra nhanh hơn]

Vẻ mặt của Hải An có chút uể oải, sự thất vọng thoáng hiện lên trong giây lát: [Vậy là do tao không được nguyên tố Mộc ủng hộ…]

Tuế gật gù, nó nghiêm túc bổ sung: [Nguyên tố Mộc từ chối hỗ trợ ngươi… Còn nguyên tố ủng hộ ngươi trước đó thì đã không còn phù hợp với tố chất mana của cơ thể này nữa]

Nói cách khác là Hải An đã mất cả chì lẫn chài.

Hải An thở dài rồi ngả lưng xuống nền đá: [Uổng mất cả một buổi tối không ngủ…] - Tuế ở trong tâm trí, nó biết Hải An không phải đang giả vờ lạc quan. Cậu thật sự không hề để tâm đến những vấn đề đó.

Song, Hải An chẳng bận tâm thì không có nghĩa là Tuế cũng sẽ như thế. So với Hải An chỉ vừa mới tiếp xúc với mana, bản thân của Tuế lại càng hiểu rõ tầm quan trọng của việc chuyển hoá năng lượng thành vật chất. Không thể chuyển hoá đồng nghĩa với việc ánh sáng trên con đường thành Thần của cậu đã tắt mất.

Tương lai, có vẻ như lại ít đi một lựa chọn…


Ùng… ục.

Hải An xoa xoa chiếc bụng rỗng, cậu đã ở dưới miệng hố sụt này gần mười tiếng, miệng lưỡi lúc này đều khát đến khô. Tuế như chỉ chờ mỗi khoảnh khắc đó, nó cao hứng nói: [Quay đầu lại, cái chỗ có bụi lá cây với vách đá nhô ra, có thấy không?]

Hải An theo phản xạ nhìn lên, ngoài cây và lá ra thì không thấy được gì khác. Thế nhưng cậu mơ hồ cảm nhận được điểm chẳng lành. Tuế khúc khích cười: [Ở trên đó có chai nước suối, nếu khát thì cứ leo lên mà lấy. Không cần cảm ơn]

Hải An: [Mày… chắc là sẽ không mang theo mỗi chai nước suối thôi đâu nhỉ?] - Cậu phát ra tiếng than thở tràn đầy chán chường.

[Còn có bánh, lương khô, thức ăn đóng hộp,… Ta mua nhiều lắm đó, nhưng tìm được bao nhiêu thì phải xem bản thân của ngươi rồi] - Giọng nói của nó ngập tràn vẻ vui sướng khó bề giấu nổi.

Thiếu niên vẫn nằm bất động như c·hết: [Đây là một cách t·ra t·ấn kiểu mới à]

[Cũng không kém bao nhiêu]

Tuế đã có pha lội ngược dòng đầy bất ngờ, bây giờ quyền chủ động đã nằm trong tay của nó. Vị trí mà nó giấu thức ăn vô cùng ngẫu nhiên và cách xa nhau. Nếu Hải An không năn nỉ, thì cứ ôm cái bụng đói rồi đi ngủ thôi. Dù sao người chịu đói lúc này cũng không phải nó.

Hải An xoa nắn ấn đường, thật sự là không thể không tạm thời chịu thua, cậu thở dài, thăm dò hỏi: [Làm sao mà tao leo lên đó được?]

[Thế ngươi nghĩ ta bỏ đồ lên đó kiểu gì?] - Tuế cợt nhả đáp.

[Được, được. Mày là nhất, có cách gì thì mau nói]

Tiếng nói của Tuế trở nên hí hửng: [Dùng mana cường hoá cơ bắp]

Nó giải thích: [Ngươi đã có thể phóng mana ra bên ngoài rồi còn gì. Bây giờ thì chỉ cần kiểm soát để nó bao bọc lấy cơ thể là ổn thôi]

Nói là làm, Hải An ngồi thẳng lưng dậy rồi bắt đầu phát động mana.

Lý thuyết gọn gàng và dễ hiểu. Vậy nhưng khâu thực hành lại chẳng đơn giản được như thế.


Hết chương 101.

——————————

Chương 101: Level up—! Siêu Tri Giác! (1)