Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 103: Rắn săn “mồi”. (1)

Chương 103: Rắn săn “mồi”. (1)


Chẳng biết là qua bao lâu, ý thức mong manh của Hải An dần khôi phục chút ít. Cậu nặng nề trở mình, toàn thân một chút khí lực cũng không có.

Hải An ôm đầu, đại não vẫn còn “ong ong” và linh hồn hệt như chưa kịp chạy về tới thể xác. Mạch máu trên thái dương đập thình thịch không ngừng nghỉ, khắp khuôn mặt cậu toàn là máu và máu. Hai lỗ tai lùng bùng, dạ dày cuộn trào như dời sông lấp biển. Thật sự vô cùng giống với di chứng của việc tiêm thuốc an thần quá liều.

Tiếng nói của Tuế như một giai điệu lộn xộn, từng câu từng chữ xô đẩy rồi chen chúc với nhau bên trong tâm trí: [Ồ… Thiên tài độc nhất vô nhị trong vũ trụ đã tỉnh rồi]

Nó bắt đầu châm biếm: [Trở thành người tiên phong thử nghiệm ý tưởng mà không ai dám làm là cảm giác như thế nào? Có muốn phát biểu một hai câu cảm nhận không?]

Phản ứng của Hải An lúc này vẫn rất trì độn, tư duy còn đang nghẽn lại ở đâu đó mà theo không kịp những lời Tuế nói. Cậu chỉ ậm ừ theo bản năng. Trái ngược với biểu hiện của thiếu niên thì Tuế lại thấy hả hê cực kỳ. Trong cảm nhận của nó, bộ dạng thiểu năng lúc này của cậu mới thuận mắt làm sao.

Hải An giơ tay vỗ trán, muốn vỗ ra một chút tỉnh táo trong người. Máu trên mặt và trong lòng bàn tay chưa kịp khô. Cảm nhận được sự dính nhớp khó chịu trên làn da, Hải An biết bản thân hẳn là không ngất đi trong thời gian quá dài.

Cậu mò mẫm vớ lấy chai nước suối, uống một ngụm làm ướt cổ họng rồi trút hết phần còn lại lên đầu lên cổ. Bởi vì không có gương, Hải An cũng chỉ có thể quờ quệt lau đi những v·ết m·áu trên mặt theo cảm tính.

Sử dụng mana quá nhiều khiến cả cơ thể lâm vào trạng thái thoát lực, chiếc bụng rỗng bên dưới cũng nhanh chóng b·iểu t·ình. Hải An chống gối đứng dậy, thất tha thất thểu đi sâu vào hang.

Tuế ngâm nga một giai điệu khó tả, hí hửng hỏi: [Đi tìm thức ăn à? Không có gì muốn hỏi ta sao?]

Hải An uể oải lắc đầu: [Mày giấu nhiều đồ ăn như thế, tao không tin là mình sẽ xui xẻo tới mức tìm không ra một cái] - Giọng nói của cậu mang theo sự tiều tuỵ, thế nhưng vẫn có đủ vẻ điềm tĩnh thường ngày. Khiến Tuế không thể nhìn ra được một điểm bất hợp lý nào.

Hình dáng của thiếu niên dần bị bóng tối lạnh lẽo nuốt chửng. Đôi con ngươi đen như hai giọt mực giãn ra, giúp cho việc đi lại trong hắc ám đặc quánh trở nên dễ dàng hơn hẳn.

Tuế vẫn cứ lè nhè luyên thuyên trong đầu, chủ yếu đều là trêu tức và châm chọc hành động mò kim đáy bể của Hải An. Cho đến khi thiếu niên bước đến trước một khúc rẽ chữ v, rồi thuận lợi tìm được một bịch bánh mì ngọt đóng gói.

Tuế: [……]

Biểu cảm của nó hơi thay đổi, trong giọng nói miễn cưỡng lộ ra ý khen ngợi: [Vận may… không tồi]

Hải An cắn chiếc bánh mì mềm trong tay, khúc khích cười: [Phải không?] - Nói rồi cậu vừa thưởng thức “bữa sáng” vừa thong thả tiếp tục đi.

Lại đến một đoạn ngã ba, Hải An chẳng chần chừ liền rẽ phải. Cuối cùng thì tìm được một ít bánh quy bơ ở cuối ngõ cụt, cậu cường điệu đánh giá: [Vận may đúng là không tồi, hy vọng trong vài phút tới sẽ kiếm được một chai nước]

Ngừng một chút như đang suy tư, Hải An lên tiếng hỏi: [Mày nghĩ bánh này ăn chung với nước có ga hay nước suốt thì đỡ ngán hơn?]

Tuế đang có chút nghi ngờ nhân sinh, cộc lốc đáp: [Nước có ga!]

[Được, vậy thì đi tìm nước có ga] - Hải An cong mắt, thấp giọng cười.

Sau đó thì cậu thật sự đã tìm được nước có ga.

Tuế: [???]

[Quả là một ngày may mắn, mày thấy đúng không?] - Thiêu niên tự vỗ tay khen thưởng, rồi vô cùng tự nhiên nhặt chai nước lên uống.

[Hình như cả năm nay vẫn chưa ăn cá, hy vọng là tao sẽ tìm được một phần cá hộp cho bữa trưa] - cậu nói.

Cỡ chừng một tiếng sau, trong vòng tay của Hải An đang ôm là cả đống đồ ăn đóng hộp. Cá ngừ hộp, pate hộp, thịt hầm hộp, các loại rau ngâm đóng hộp,… Sandwich, xúc xích, nước suối,… Thật sự có cảm giác như cậu đang chơi rắn săn mồi, chơi đến là vui vẻ.

Tuế không dám tin, cổ họng nó nghẹn ứ nhưng vẫn cố mở lời. Trong giọng nói ngập tràn vẻ hoài nghi đối với thế giới: [T-ta… Ngươi, ngươi đã làm cách nào!?]

Hải An xốc đống đồ hộp trong tay, nhún vai một cái: [Chỉ là chút vận may thôi, không cần ngạc nhiên]

Thật ra gọi nó là vận may cũng không quá sai biệt. Đến bản thân Hải An cũng chẳng rõ lúc ấy mình làm thế nào mà được. Toàn bộ bản đồ của hang động như tạc ghi vào trong đại não, đi kèm với nó cũng có cả vị trí thức ăn mà Tuế đã rải rác lung tung ở dọc đường.

Cũng nhờ ơn cái tính tuỳ tiện của nó, chứ nếu mà để Hải An ra tay thì cậu chắc chắn sẽ chỉ chọn mấy vị trí độc địa như khe hở góc hẹp để giấu - nơi mà chẳng thể nhìn thẳng trực tiếp bằng mắt thường.

Dạ dày được bổ sung vật tư, thể lực cùng tinh thần của Hải An lấy lại được sự phấn chấn. Cậu tiếp tục lang thang ở khắp nơi, cho đến khi đi ngang ra một ngã ba chữ T thì khuôn mặt có hơi biến sắc. Bởi vì cái ngã ba này, Hải An không hề có ấn tượng gì cả.

Là do cậu nhớ sai ư?

Hải An cảm thấy khả năng đó không cao, mặc dù trạng thái mơ hồ, nhưng tinh thần của cậu lúc đó cực kỳ minh mẫn.

Vậy nếu đã không phải là nhớ sai…

— Thì tức là chưa từng ghi nhớ.

Kỹ năng mới này của Hải An có giới hạn phạm vi. Và cái ngã ba này vốn nằm ngoài phạm vi đó.

Hải An lắc đầu, cậu không muốn đánh liều tự lấy thân đi thăm dò. Thế nhưng ngay lúc cậu vừa xoay người bước đi, âm thanh cào đá khẽ khàng lọt vào lỗ tai.

Tuế lập tức có phản ứng: [Ở trong hang động không gió…]

Sắc mặt của Hải An bị bóng tối che khuất, chỉ có thể nghe ra được chút bình tĩnh từ trong giọng nói của cậu: [Thần hồn nát thần tính] - Nói rồi thiếu niên quay lưng chuẩn bị rời đi, nhưng chân còn chưa kịp bước thì tiếng cào đất lại vọng đến và có vẻ như nó đang tới gần hơn.

Tuế trong tâm trí thấp giọng nhắc nhở: [Ngửi được không?]

Hải An gật đầu.

— Là mùi máu.


Hết chương 103.

——————————

Chương 103: Rắn săn “mồi”. (1)