Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 104: Rắn săn “mồi”. (2)

Chương 104: Rắn săn “mồi”. (2)


Hải An bất động đứng im tại chỗ, sau đó hệt như liên tưởng tới điều gì mà hai chân đổi hướng, men theo lối hang động lạ hoắc mà đi.

Càng vào sâu, bởi vì không có gió lưu thông mà mùi máu gay mũi bị ứ đọng càng nồng, đi kèm với đó là tiếng hít thở yếu ớt như có thể tùy thời đứt đoạn.

Hải An thả ra vài luồng mana, mặc dù không sáng như đèn điện nhưng hào quang của nó cũng sẽ soi ra được chút ít sự vật ở gần. “Thứ” ở phía xa giống như đã phát hiện thấy, tiếng động sột soạt dừng lại, nhịp thở như có như không cũng trở nên ngưng trọng.

“C-có… Có người sao…?” - Giọng nói khàn đặc vọng tới từ phía trước.

Tuế kinh ngạc: [Uầy… đồ ăn còn sống kìa] - Nó tự đùa rồi cũng tự cười nhạt nhẽo.

Hải An không đáp lại lời của người nọ, cậu đối với Tuế hỏi: [Mana thuộc tố chất Mộc có thể trị thương mà phải không?]

Tuế: [Có thể, sao thế? Ngươi tính cứu người?]

Hải An: [Chắc vậy…? Tao có chút muốn thử] - Thiếu niên gãi cằm đầy vẻ phân vân.

Song, Tuế lại phì cười, lời nói mang theo đôi phần bí hiểm: [Chờ ngươi trị thương xong là tên kia có khi đ·ã c·hết vì đau mất rồi]

Sự hiếu kỳ lại dâng lên, Hải An truy hỏi: [Nói cụ thể xem]

[Ngoài bản thân ra thì ngươi không thể trị thương cho bất cứ ai cả] - Tuế bổ sung - [Không chỉ ngươi mà cả ta cũng thế]

Nó giải thích: [Mana hay “năng lượng sinh học” luân chuyển trong thân xác của các sinh vật vốn bắt nguồn từ “năng lượng vũ trụ” một nguồn năng lượng dồi dào nhưng lại khá tạp nham. Còn ngươi nói riêng hay gia quyến bọn ta nói chung, là những sự tồn tại lấy trực tiếp và sử dụng nguồn năng lượng đã được các Thần tinh lọc, là năng lượng tinh khiết]

[Giống như cà phê vậy, một tách cà phê thì không có hại nhưng caffein nguyên chất thì chắc chắn có. Và việc để caffein thừa ra ở bên trong cơ thể thì không phải là một ý tưởng hay]

Hải An nghe xong liền nhún vai cảm khái: [Vậy người kia hết đường cứu rồi…]

[Cũng không hẳn là không có cách cứu] - Tuế lưỡng lự - [Giống như ta đã nói, tên đó có thể sẽ c·hết vì đau trước khi v·ết t·hương lành. Nhưng lỡ đâu hắn may mắn không c·hết thì sao, ngươi không muốn đánh cược à?]

Thiếu niên nghe tới đánh cược, bất chợt lại thấy nhức nhức cái đầu, cậu hỏi: [Tại sao lại thấy đau?]

[Gỗ mục không chịu được mưa to, thân xác bẩm sinh của con người chỉ có thể thích nghi với năng lượng tạp nham trong vũ trụ. Muốn sử dụng năng lượng tinh khiết thì phải được các Thần cải tạo] - Tuế nói - [Còn nếu không cải tạo mà ép buộc hấp thụ thì giống như việc sử dụng đầu hoả cho động cơ xe máy vậy]

Hải An: [Nỗi đau đó là không thay đổi à? Hay nó có phụ thuộc vào yếu tố nào khác không?]

Tuế “hmm” thật lâu, sau đó mở miệng: [Không biết nữa, ta chỉ mới thử có một lần]

[Là lúc đánh nhau với đám lưu manh?] - Hải An hỏi.

[Ừ, nó đó. Nhưng đám lưu manh vốn đã có thể trạng chịu đau tốt, còn cái tên kia thì ta không biết đâu]

[Lúc đó mày dùng lượng mana như thế nào?]

[Ta không dùng mana, ta dùng máu. Hiệu quả đều như nhau, nhưng sử dụng máu thì bớt việc hơn nhiều] - Tuế vô cùng phối hợp trả lời - [Để xem, lúc đó ta chỉ dùng một chút máu dính trên lưỡi dao thôi. Nếu ngươi muốn thử thì chắc cỡ một hai giọt là đủ rồi]

Hải An không hỏi nữa, cậu từng bước từ tốn đến gần người kia. Hào quang của mana giúp cậu có thể nhìn rõ tình trạng của hắn.

Là một thanh niên khá trẻ, hắn đang bò trường trên nền đá bén nhọn. Hai chân sau b·ị đ·ánh gãy, lòng bàn tay bị cào đến nát bét. Chiếc ghi lê sang trọng bị ma sát đến thảm thương, sơ mi trắng, quần tây đen đều nhem nhuốc đất cát cùng máu bẩn.

Thấy có người bước đến trước mặt, thanh niên vô cùng kích động nhưng vẫn kiên dè dò hỏi: “Là đoàn người thám hiểm hang động sao?”

Hải An chẳng hơi đâu trả lời, cậu ngay lập tức vào việc chính: “Nếu muốn sống tiếp thì xé áo ngậm vào miệng”

Thanh niên “hả” một tiếng.

Hải An tụ một ít mana ở đầu ngón tay, nhàn nhạt nói tiếp: “Tôi không thích tiếng ồn, nếu anh cảm thấy bản thân không thể giữ im lặng thì thôi”

Thanh niên kia vẫn còn chưa rõ Hải An đang nói về cái gì, nhưng hắn biết Hải An là cọng rơm cứu mạng duy nhất của hắn hiện tại. Hắn nhanh chóng xé rách ống tay áo sơ mi, nghi hoặc ngậm vào miệng: “Ôi àm eo ậu ói (Tôi làm theo câu nói)” - Hắn ngọng nghịu trả lời.

Sau đó hắn thấy Hải An bước ngang qua cơ thể tàn tạ của bản thân, đứng kế bên hai chân bị gãy mà làm gì đó.

Chất giọng không có mấy cảm xúc vang lên: “Nhớ cắn cho chặt, anh mà hét lên một tiếng thì cứ ở lại đây một mình”

Trán của hắn toát mồ hôi, hắn có linh cảm xấu về người không rõ lai lịch trước mặt này, thế nhưng hắn không có lựa chọn khác. Sau khi lời nói khó hiểu kia kết thúc, hắn cảm nhận được hai chân căng lên.

Rồi sau đó… sau đó…

Hình như hắn đã đi dạo một vòng trước quỷ môn quan.

Một cảm giác kinh khủng dần sinh sôi như dây leo. Bắt đầu từ hai chân, lan đến đùi rồi toàn cơ thể như đang bị một sức mạnh nào đó xé toạc, đến cả linh hồn cũng gào thét muốn vỡ.

Thân nhiệt đột ngột phừng phừng tăng cao. Trước khi gặp Hải An thì hắn vốn đã lên cơn sốt do bị nhiễm trùng. Vậy nhưng lúc này cơn sốt của hắn hệt như một đám lửa bé tí trong cả khu rừng đang bốc hỏa.

Hắn đau đến mất lý trí, nhưng hai tay vẫn bưng kín miệng. Mỗi một khớp ngón tay, mỗi một dây thần kinh đều đang đồng loạt run rẩy. Nếu không phải vì giọng nói hời hợt trầm ổn kia lâu lâu lại vang đến thì có khi hẳn đã cho rằng mình vừa rớt xuống một tầng nào đó ở địa ngục.

“Ừm, sắp xong rồi”

“Đừng có c·hết đó, tôi không có dọn xác cho anh đâu”

Hắn mê mang nghe những lời động viên chẳng có tí chân thành, thật sự có xúc động muốn oà lên kêu cha gọi mẹ. Những dải mana lượng lờ xung quanh khiến hắn nhìn rõ được hình đáng của người không biết lai lịch đang ngồi xổm trước mặt này.

Tầm nhìn của hắn đã nổi đom đóm đến hoa lên, tròng mắt khô khốc trải đầy tơ máu. Thế nhưng chẳng hiểu sao hắn vẫn thấy rõ được đôi đồng tử u ám tối tăm như dùng mực chấm vào. Nếu không nhờ điện mạo vô hại cùng ngũ quan thanh tú trung hoà, thì chỉ riêng đôi mắt ấy thôi cũng đủ để khiến người ta cảm nhận được sự bất an đầy hoảng loạn.


Hết chương 104.

——————————

Chương 104: Rắn săn “mồi”. (2)