Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 105: Rắn săn “mồi”. (3)
Hải An từ ngồi xổm chuyển sang dựa lưng vào vách hang, mặc dù người thanh niên kia đang rất nỗ lực để không kêu gào. Thế nhưng đối với Hải An, nhịp tim đang đập như sắp nổ tung của hắn ta đã biểu thị mọi thứ. Cậu nhìn v·ết t·hương đang nhanh chóng mọc thịt mới, cảm khái nói với Tuế: [Nếu có thể pha loãng rồi đem bán thì chẳng sợ thiếu cái ăn]
Tuế bĩu môi, ngay lập tức phản bác: [Màu chỉ là môi giới thôi, nó không phải thần dược]
Hải An hiếu kỳ lặp lại: [Môi giới?]
[Phải, máu chỉ là vật trung gian giúp cho sinh vật nhận được “ân huệ” và “chúc phúc” của các Thần] - Tuế từ tốn nói - [Bản thân nó chẳng có tác dụng gì cả, quan trọng là năng lượng tinh khiết ẩn chứa bên trong đó]
[Nhưng đôi khi “ân huệ” trao cho sai người sẽ biến thành “trừng phạt” và “chúc phúc” lại chính là “nguyền rủa”]
Hải An cụp mắt khẽ gật gù: [Ân huệ và trừng phạt là nói đến trị liệu cùng đau đớn. Vậy chúc phúc và nguyền rủa nghĩa là gì?]
[Tín ngưỡng] - Tuế dõng dạc nói - [Ngươi nhận được chúc phúc từ Thần, ngươi sẽ phải có niềm tin và tín ngưỡng đối với Thần]
Thiếu niên nhanh chóng thông suốt bổ sung: [Vậy nguyền rủa là chỉ xiềng xích và sự chi phối của Thần?]
[Chính xác, nếu tên đó có thể vượt qua được ngày hôm nay thì hắn ta sẽ hành động theo lời của ngươi nói ở một mức độ nhất định] - Tuế thật lòng tán thưởng.
Hải An đang nghe Tuế nói thì bất chợt lâm vào trầm ngâm, sắc mặt của cậu thoắt cái sa sầm: [Mày nói là bản thân từng làm kiểm tra tổng quát ở bệnh viện?]
Tuế không nghe ra được ẩn ý gì, nó thản thiên thừa nhận.
Âm tiết trong giọng nói của thiếu niên trở nên trầm lắng, còn có chút bất lực đến chán chường: [Mày… biết máu của bản thân có vấn đề mà vẫn mang đi làm xét nghiệm!?]
Tuế chớp chớp mắt, hệt như lúc này nó mới tỉnh ngộ, lắp ba lắp bắp thanh minh: [C-chỉ là xét nghiệm máu thường quy thôi, chứ đâu có phải giám định năng lượng…] - Giọng của nó yếu ớt rồi nhỏ dần.
Hải An thở hắt ra, cậu đưa tay lên vuốt mặt: [Tự cầu may mắn đi] - Câu nói đó, cùng với cái giọng kia, lọt vào tai của Tuế hệt như “sinh chuyện thì tự mày đi giải quyết”.
Tuế bất mãn hừ một tiếng.
— Làm gì xui xẻo tới mức đó!
Đúng vậy, làm sao mà có thể xui xẻo tới mức như thế được… nhỉ?
Từ lúc nhận thức được việc bản thân có lẽ phải chia sẻ cơ thể với Tuế, Hải An đã suy nghĩ rất nhiều. Hầu hết đều là giả lập những cảnh tượng mà sự bất thường của bản thân bị xã hội phát hiện ra.
Hải An biết có “Thần” tồn tại, tất cả mọi sinh vật có trí tuệ đều biết điều đó. Song, có vẻ là vì đã sống ở tầng ngoài cùng của xã hội, cho nên cậu lại không có quá nhiều cảm xúc với cái chữ “Thần” kia. Vậy mà giờ, thân thể của cậu lại trở thành một trong số những “gia quyến của Thần”.
Hải An không rõ việc này là phúc hay hoạ. Nhưng cậu biết rằng nếu để nó lộ ra ngoài thì sẽ không có chuyện gì vui.
Tuế không phải là độc nhất, bên trong xã hội vẫn còn rất nhiều gia quyến khác đang âm thầm sinh hoạt. Thế nhưng cả cộng đồng lại chẳng ai hay. Điều đó nói lên rằng, trở thành gia quyến là một bí mật, hoặc trở thành gia quyến là thứ nguy hiểm.
Hải An không có niềm tin để có thể ngây ngô cược vào cái đầu, chỉ đành cẩn thận dè đặt làm tất cả để phòng ngừa cái sau.
Trong lúc thiếu niên miên man suy tính thì người thanh niên kia cũng đã ngừng run rẩy. Hải An liếc mắt nhìn sang: “C·h·ế·t rồi à?” - Cái ót của thanh niên co giật nhẹ, cơ hô như đang lên tiếng phản bác lại lời nói xui xẻo đó.
Tuế: [Chắc là xong rồi…?]
Hải An nhìn thanh niên trẻ đang thều thào ngồi dậy rồi đánh giá: [Cũng không lâu lắm, tầm cỡ bảy đến mười phút thôi]
[Nếu là ngươi thì nhiêu đó cũng đủ để c·h·ế·t được cả chục lần] - Tuế lại bắt đầu rồi.
Người thanh niên chỉ biết Hải An đang trưng ra khuôn mặt lạnh tanh mà quan sát mình, hắn sẽ chẳng bao giờ biết được trong đầu của thiếu niên lúc này lại đang sôi động ra sao.
Bỗng nhiên “cộp” một tiếng, Hải An giật thót mình trước hành động dập đầu cảm tạ của thanh niên. Đuôi mắt cậu co rút, chỉ có thể cứng ngắc xua tay.
Người thanh niên này tên là Quốc Bảo, hắn đến đây cùng bạn bè để thám hiểm hang động. Nhưng không may lại lạc đoàn và bị té ngã dẫn đến hai chân bị thương. Sau đó thì cố gắng bò trường ra đến được chỗ này.
Hải An híp mắt nhìn Quốc Bảo bằng ánh mắt như đang nhìn đám nít ranh ngốc hết chỗ nói, không biết nên mở miệng bình luận cái gì. Chỉ đành chuyển ánh mắt sang chỗ khác rồi ậm ừ qua loa.
Tuế khúc khích cười: [Múa rìu qua mắt thợ]
Người thanh niên tên Quốc Bảo này hết hai trăm phần trăm là đang nói đối. Còn là nói dối trước mặt Hải An…
Chỉ tính riêng chiếc ghi lê mà hắn ta khoác bên ngoài thôi là đã chẳng liên quan gì tới việc thám hiểm hang động. Không balo, không đèn pin, không đồ bảo hộ,… Lời nói này còn tệ hơn cả việc đi lừa con nít.
Quốc Bảo vẫn còn sụt sịt, hắn hỏi: “Cậu cũng bị lạc đoàn thám hiểm à?”
Hải An tựa cằm lên tay, nhàm chán đáp: “Tôi bị mộng du”
Quốc Bảo: “…?”
Hắn lom lom nhìn cậu với nét mặt lộ ra suy nghĩ “nói lời điên khùng gì vậy?”. Song, bản thân hắn cũng chẳng nói thật, vậy nên chỉ có thể hùa theo đổi chủ đề.
Hải An “đơn giản” vẽ ra một cái bản đồ hang động ở trên đá, rồi đánh dấu mấy điểm quan trọng: “Ba cái ngã rẽ này sẽ có một cái dẫn ra ngoài, anh tự nhớ đi”
Tuế bên trong tâm trí cơ hồ bị đả kích đến mức dại ra, giọng nói của nó cao vút: [Ngươi, ngươi, ngươi… ngươi thật sự là BUG của thế giới à!?]
Khi lựa chọn hang động này làm nơi giăng bẫy, Tuế đã rất chắc chắn rằng đây là khu vực duy nhất nằm ngoài tầm kiểm soát của Hải An. Bởi vì lần đầu vào đây, Hải An luôn ở trong tình trạng thoi thóp. Thế nhưng trái ngược với cậu, Tuế lại có rất nhiều thời gian để đi thăm dò linh tinh.
Vậy mà giờ, đến nó cũng không chắc bản thân sẽ có thể khái quát lại đường đi trong hang động một cách dễ dàng như thế.
Tuế có cảm giác như bấy lâu nay nó đã đăng nhập vào một cái server lậu…
— Vô lý hết sức!?
Hải An tắc lưỡi, cậu chê nó ồn ào: [Im lặng một chút] - Rồi cậu tiếp tục theo trí nhớ khắc thêm vài lối đi.
Quốc Bảo nhìn vào hình vẽ bản đồ đến mê mang, rụt rè đề nghị: “Cậu có thể đi chung với tôi không? Tôi sợ mình nhớ không nổi…”
Thiếu niên nhíu mày, cậu dời ánh mắt xuống cái bản đồ cực kỳ “đơn giản”: “Khó nhớ lắm à?”
Tuế hừ hừ cười vài tiếng như đang nhạo báng.
Cuối cùng, Hải An chỉ đành miễn cưỡng bản thân giúp người thì phải giúp cho trót.
Sau một lúc di chuyển, cả hai đến được một miệng hang khá nhỏ nằm ở một hướng khác. Quốc Bảo cảm nhận được gió của rừng, tiếng của chim. Hai mắt xúc động đến đỏ hoe. Lúc này hắn ta đã không còn cần nương nhờ vào hào quang của mana để nhìn nữa.
Hắn quay đầu lại, Hải An vẫn còn đứng ở trong hang. Thiếu niên ăn mặc đơn giản, bộ quần áo mỏng còn vì mấy lần leo trèo mà trở nên sờn nát. Khuôn mặt lấm lem bụi bẩn và cả vệt máu bầm.
Thế nhưng dù cho bộ dáng của cậu có rách rưới hơn đi chăng nữa, thì Hải An vẫn trông như một vị hoàng tử đang trên đường gặp nạn. Nào giống với kẻ mới chật vật một chút là đánh bay luôn cái khí chất thiếu gia như hắn?
Hải An nghi hoặc nhìn Quốc Bảo cứ đứng trân trân quan sát mãi không đi, cậu thở dài đưa một ngón trỏ lên che miệng.
— Nhớ im lặng…
Quốc Bảo nhận được tín hiệu, bạt mạng gật đầu.
Tuế khó hiểu hỏi: [Ngươi không muốn rời đi à…?]
Hải An dứt khoát quay đầu, cơ thể lần nữa chìm vào bóng tối: [Còn có thứ muốn xem…] - Cậu mơ hồ đáp lời.
…
Hết chương 105.
——————————