Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 107: Chờ đợi. (2)
Linh thể trắng ngà - Theia thều thào cảm khái: “Ra là thế… Có vẻ như thời gian của thế giới bên ngoài đã trôi qua rất lâu”
Thần hỏi: “Vậy, ngươi có thể giúp ta không?”
Hải An: “Ngài muốn tôi đi tìm mảnh vỡ Bản thể bị thất lạc?”
Theia lắc đầu, cảm xúc mệt mỏi theo giọng nói mà lấp đầy không gian: “Nếu có thể tìm được tất cả thì tốt. Thế nhưng ta biết việc đó chỉ là mò kim đáy bể…”
Ngừng trong vài giây, Thần tiếp tục: “Mặc dù liên hệ giữa các mảnh Bản thể không quá mạnh. Nhưng ta cảm nhận được có hai mảnh lớn vẫn luôn trong trạng thái thức tỉnh. Hy vọng ngươi có thể giúp hai mảnh đó một lần nữa nhìn thấy ánh sáng”
“Tất nhiên ta cũng không phải là nhờ ngươi giúp không công. Sau khi ra ngoài, ta có thể cho ngươi sức mạnh, tiền tài và đất đai. Chỉ cần là thứ nằm trong phạm vi khả năng của ta, ngươi muốn gì… đều có thể”
Hải An nghe mà lặng lẽ nở nụ cười, cậu đối với Tuế hỏi: [Nghe quen không? Bài ca mà mày từng ca đó]
Lần đầu tiên Tuế được trải nghiệm cảm giác bị người khác lôi kéo, nó nhất thời không biết nên bình luận điều gì: [……]
Thiếu niên đem hai chữ “phiền muộn” viết lên mặt, cậu tiếc nuối nói: “Tôi nghĩ là bản thân mình không đủ khả năng để hoàn thành nhiệm vụ mà Ngài giao đâu”
Cậu uyển chuyển từ chối: “Cùng lắm là tôi chỉ có thể thay Ngài treo uỷ thác để cho những người có năng lực cao hơn thực hiện”
Âm điệu của Theia loáng thoáng vẻ thất vọng, vậy nhưng nó cũng xen lẫn một chút nhẹ nhõm: “Trong tất cả những người ta đã gặp, ngươi là kẻ duy nhất không nhận lời…”
Thần nói: “Sự thành thật của ngươi, ta vô cùng tán thưởng nó”
Tuế nghe được thì xém nữa đã tự sặc.
— Thành thật cái con khỉ khô…
— Thứ ngu ngốc này là đang nhát chuyện thì có!
Theia nào hay biết chuyện gì, giọng nói của Thần vẫn vang lên một cách nghiêm túc mà chân thành: “Cuộc gặp gỡ hôm nay cũng coi như là thứ được vận mệnh an bài. Ta sẽ nói cho ngươi một vài tri thức coi như quà gặp mặt…”
Hải An cảnh giác ngẩng đầu lên, khí thế của Theia nháy mắt liền thay đổi. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, uy quyền của Thần bùng lên như triều dâng. Hào quang từ linh thể trắng ngà trở nên thần thánh như bảo thạch. Mỗi một chữ mà Thần cất lên phảng phất như một bài tán ca thiêng liêng, âm tiết gọn gàng mà tráng lệ…
Thần nỉ non.
“Chạm tới ánh sáng…”
“Để ánh sáng hóa lỏng…”
“Để ánh sáng cô đặc…”
“Để ánh sáng hoá bụi…”
“Để ánh sáng bảo hộ…”
Hải An có cảm giác như tinh thần mình vừa nhận được một thứ gì đó vô cùng to lớn. Bên trong tâm trí lập tức bùng nổ, cơ hồ như có các phản vật chất vừa v·a c·hạm vào nhau. Nó khiến khát vọng “muốn được nhiều hơn” lan tràn chẳng khác gì cỏ dại. Sự đòi hỏi mãnh liệt mấp máy rục rịch như tằm ăn lên thân.
Hầu kết của Hải An lăn lộn, vòm cổ trở nên nóng bỏng. Cậu dằng lại trái tim đang nôn nao, nỗ lực khôi phục trạng thái bình lặng thường ngày. Cậu vô cùng muốn nắm lấy sợi tơ mỏng không thể nhìn thấy trước mặt, giống như chỉ cần lơ đãng một giây thì cậu sẽ hối hận cả một đời.
Tuế nuốt nước bọt, nó vô cùng bất đắc dĩ mà cười nhạo một tiếng: [Không cần cố, là tri thức rỗng]
Hải An nhíu mày mờ mịt: […?]
Tuế mở miệng một cách khô khan: [Tri thức rỗng, một cái vỏ rỗng tuếch, không có gì cả. Một trò lừa gạt mà các Thần vô cùng yêu thích]
Nói một cách khác đi thì nó giống như viên kẹo ngọt ngào, mùi thơm thanh mát rù quến những người xung quanh. Thế nhưng bên trong viên kẹo thật ra lại chẳng có kẹo, bản chất của nó chỉ là một cái vỏ xinh đẹp lừa người dối mình thôi.
[Đồ con lừa] - Tuế cong mắt châm biếm.
Con lừa ngốc nghếch không muốn làm việc, vậy nên chủ nhân của con lừa ngốc đã treo một củ cà rốt thơm lừng trước mặt nó. Lừa ta vì để cắn được củ cà rốt kia mà không ngừng nỗ lực tiến lên. Để rồi đến khi c·hết vì kiệt sức thì mùi vị của cà rốt như thế nào lừa ta cũng chẳng rõ…
Sắc mặt của Hải An trở nên âm trầm. Từ đó đến giờ chỉ toàn là cậu đi gạt người ta, chứ chưa từng có ai thành công lừa được cậu đâu. Cậu hỏi Tuế: [Cái tri thức gì đó có đáng giá không?]
Tuế không hiểu ẩn ý trong câu nói của Hải An, nó thành thật trả lời: [Nếu là cái vỏ thì không đáng giá mấy, đem ra để hù dọa người khác thì được] - Chẳng qua - [Chỉ mỗi cái vỏ thôi đã gây ảnh hưởng trực tiếp lên linh hồn, nếu có thể lấy được bản đầy đủ thì thật sự là trúng số độc đắc]
Thiếu niên nghe thế liền xốc lại tinh thần, cậu ngẩng đầu đối với Theia nở một nụ cười vừa vặn mà vô hại.
Tuế: [……]
— Cái điệu cười kia nhìn quen thế nhở?
Nó rùng mình: [Ngươi… đừng nói với ta là ngươi muốn ăn miếng trả miếng đấy nhé…?]
[Ông cố nhỏ ơi—! Trước mặt ngươi là Thần đó!] - giọng nói của nó chợt cao v·út.
Thế nhưng, chắc Hải An sẽ quan tâm, cậu điềm đạm mở lời: “Nếu hai mảnh Bản thể lớn kia thành công ra ngoài, vậy còn Ngài và mảnh bản thể ở đây thì sao?”
Theia hơi sững người: “Ta chắc chắn sẽ đi tìm “ta”…” - Thần nói.
Thiếu niên gật đầu, ánh mắt nhìn lên sạch sẽ mà thành tâm: “Cũng đúng nhỉ, chỉ là tôi thắc mắc, không biết Ngài còn phải “chờ” bao lâu đây”
Tuế ở trong đầu khẽ rùng mình.
— Bắt đầu rồi…
Thấy được sự ngưng trọng của Theia, cuối cùng Hải An cũng đã hiểu. Những dòng chữ cầu cứu xuất hiện chớp nhoáng trên sa bàn, chúng mới thật sự là tâm tư của Thần.
Theia không phải một linh thể nho nhã như vẻ bề ngoài. Thần, là một sự tồn tại đã bị h·ành h·ạ bởi thời gian, bị sự tăm tối bào mòn, lay lắt chờ đợi trong tuyệt vọng, cô độc đếm từng giây thời gian trôi.
Thần là vì bản thân mà phải nhún nhường trước con người, trở nên hèn mọn trong âm thầm lặng lẽ.
Hải An thu hồi ánh mắt, cậu hỏi Tuế: [Mày có thể tìm ra được vị trí của mảnh Bản thể không?]
Tuế đau đầu: [Không thể… Ngươi đang tính làm gì?]
Hải An nhếch khoé môi, châm chọc nói: [Não của mày thật sự rất giống với sao trên trời]
Tuế: […?]
[…Lúc có lúc không] - Cậu đánh giá.
Tuế: [……]
[Biết được gì thì mau nói!!] - Nó nghẹn khuất gào to.
Hải An hạ mí mắt, sự u ám trong đôi đồng tử đen kịt bị che khuất đi: [Mày không thấy kỳ lạ à? Thay vì kêu tao ưu tiên mang mảnh Bản thể ở trong hang động này ra trước, thì Theia lại chỉ cần hai mảnh lớn được tìm thấy thôi]
Cậu nói: [Điều đó có nghĩa là gì? Có nghĩa là đến bản thân Thần hiện tại cũng không thể xác định được vị trí cụ thể của mảnh Bản thể và không có biện pháp để thu hồi nó] - Chỉ với nhiêu đó thôi là đã quá đủ vốn liếng để lật ngược cả bàn cờ.
Tuế mày cao mày thấp nghi hoặc: [Không lẽ ngươi có…?]
Hải An nhún vai: [Hên xui]
Tuế thở dài, nó bỏ cuộc: [Vậy bây giờ mươi muốn biết cái gì?]
Hải An trầm ngâm: [Theia chỉ xuất hiện khi tao bước chân vào khu vực này, nó biểu thị cho việc Thần đang bị ràng buộc với phạm vi. Phạm vi đó là hình cầu à?]
Tuế đã chấp nhận bị cột chung với Hải An, nó tỉ mỉ giải thích: [Phải, theo thông thường thì phạm vi của Bản thể rất lớn, lớn đủ để bao phủ hành tinh mà Thần quản lý. Nhưng bởi vì Bản thể của Theia bị vỡ, cho nên Thần chỉ có thể loanh quanh ở đây]
[Nghe chả khác gì cái nhà tù] - Thiếu niên đánh giá.
Tuế thản nhiên thừa nhận: [Thì sự thật là thế mà, nếu không có Bản thể kìm hãm các Thần thì vũ trụ này đã sớm biến thành chiến trường. Thế nhưng trong vũ trụ vẫn tồn tại một số ít thiên thể có quỹ đạo độc lập như Theia]
[Nói cho ngươi biết, mảnh vỡ Bản thể thất lạc ở trong hang động này có khả năng cao là còn không to bằng cái móng tay] - Muốn tìm nó, thật sự là mò kim đáy bể.
…
Hết chương 107.
——————————