Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 25: Ảo giác. (1)
Chính ngọ, anh Nghĩa đã sớm rời khỏi quán bar, tất nhiên là cũng mang theo cả chiếc điện thoại xấu số của anh Lê.
Hải An không hề chần chừ mà cầm theo túi canvas đen bước ra khỏi quán. Dù thời gian có chạy sớm hơn so với dự kiến nhưng cậu cũng không cảm thấy đây là vấn đề.
Bước ra khỏi cửa, ánh nắng gay gắt rọi thẳng vào mặt khiến mí mắt của thiếu niên không thể không nhíu chặt. Nhưng tất cả cũng chỉ có thế thôi.
[Lãnh Địa Mùa Hạ] dù là một vệ tinh có nền nhiệt độ trung bình năm khá cao. Nhưng Hải An từ khi sinh ra lại chưa hề một lần phải chịu đựng cảm giác hầm bức đó.
Các kiến trúc trong đô thị dù ít hay nhiều đều luôn lắp đặt máy điều hoà rất đầy đủ. Đối với hộ gia đình thì tệ nhất cũng phải sắm được một chiếc quạt bàn. Nhưng về phần Hải An thì sinh hoạt thường ngày của cậu chưa bao giờ xuất hiện hai thứ đó.
Nguyên nhân cho hiện tượng bất thường đó không phải là vì cơ thể Hải An mất cảm giác với nhiệt độ, cậu vẫn sẽ thấy nóng rát khi bị bỏng, vẫn sẽ thấy tê lạnh khi chạm vào đá. Song, chẳng rõ vì sao, bầu không khí xung quanh một cánh tay bao bọc cậu sẽ luôn toả ra sự mát lạnh như khí trời đầu đông.
Có nói cậu là một cái máy điều hoà di động hình người cũng chẳng sai.
Nhờ thế mà Tuế, thứ đang ở gần cậu nhất lúc này đã được hưởng ké sự dị thường khó hiểu kia.
“Quay về hả?” - Giọng nói của Tuế từ trong túi canvas đen vang lên cẩn trọng đầy nghi hoặc. Hải An chẳng buồn liếc mắt xuống nhìn, cậu nhàn nhạt đáp: “Sao mày lại tích cực muốn về nhà thế? Không phải ban nãy còn đòi thả đi à?”
“Ngươi sẽ thả ta đi…?” - Đôi mắt xanh táo không chớp lấy một cái, nó nhìn chòng chọc vào gương mặt hờ hững của thiếu niên như muốn xuyên qua lớp da dày để nhìn thấu âm mưu cậu đang ấp ủ.
Hải An: “Không tin à?”
Tuế: “……”
Hải An nở nụ cười với dáng vẻ cực kỳ đáng tin, uy tín nhất thế giới: “Tao chưa từng lừa ai bao giờ…”
…
Nửa tiếng sau đó, Trung tâm nghiên cứu động vật chi nhánh Quận Hai.
Tuế: “……”
— Đúng là có bị bại não mới đi tin ngươi.
Bên trong hộp, Tuế đang nhắm tịt mắt và giả vờ bất động như một món đồ chơi. Đối diện với nó là một nghiên cứu viên ở độ hai chín, ba mươi tuổi. Anh ta mang một cặp kính có viền thật dày. Bàn tay không ngừng xoa cằm vừa quan sát vừa suy tư.
Hải An an ổn ngồi đối diện không hề lên tiếng thúc d·ụ·c.
Nam nghiên cứu viên kia chính xác là người đã tư vấn cho cậu vào ban sáng. Thủ tục yêu cầu giám định cậu còn chưa có chuẩn bị đâu vào đâu, nhưng cũng may gặp được người dễ tính, anh ta đã đề nghị sẽ “giám định bằng mắt” trước, nếu thật sự phát hiện yếu tố biến dị thì cậu có thể bổ sung thủ tục để yêu cầu giám định chính thức sau.
Vài phút trôi qua, nam nghiên cứu viên cẩn thận mở hộp rồi nắm lấy cơ thể của Tuế. Giống như Hải An đã từng làm, anh ta hết vạch đầu này rồi lại soi chỗ kia, xoa xoa nắn nắn một hồi thì cả gương mặt mơ hồ lâm vào trạng thái trầm mặc.
Nghiên cứu viên liếc nhìn Hải An, giọng nói chậm rãi nhưng vẫn nghe ra được chút lúng túng: “Em tìm thấy thứ này là vào chập tối hôm qua à?”
Hải An gật đầu khẳng định. Bởi vì mang căn bệnh đãng trí nhẹ trong người, nên cậu luôn có xu hướng hành động mau chóng. Hiệu suất làm việc rất cao, bởi nếu cứ chần chờ trì hoãn thì e là cậu sẽ sớm mất luôn cả cơ hội đi thực hiện công việc.
“Mấy thứ em kể qua điện thoại, có thể mô tả kỹ hơn thêm một lần không?” - Nam nghiên cứu viên tiếp tục hỏi.
“Nó tự giới thiệu bản thân tên là Tuế. Phát triển ngôn ngữ và đã học tập văn hoá từ xã hội con người. Chỉ số IQ khá cao, mức độ cụ thể thì em không rõ nhưng chắc chắn không thua kém một đứa bé ba tuổi. Tính cảnh giác của nó rất lớn, không thể ghi hình hay ghi âm…” - Cứ như đã được chuẩn bị sẵn rồi học thuộc, Hải An trả lời mà không hề vấp một từ.
Nam nghiên cứu viên: “Hiểu rồi… ừm… một câu nữa. Gần đây em có ăn gì lạ không?”
Hải An khẽ nhíu mày, mặc dù nghi hoặc nhưng cậu vẫn hợp tác trả lời: “Em không nghĩ ra được có gì lạ. Cụ thể như…?”
“Mm… như nấm, rau củ lạ, có thể là hoa, cỏ hoặc một loại nho mọc dại?”
Hải An chớp mắt cạn lời: “Anh cho là em bị ảo giác?”
Nghiên cứu viên bị vạch trần chốc chốc bối rối ra mặt, anh ta lúng túng gãi đầu: “Haha… cũng không hẳn.”
Hải An: “Thứ này không phải sinh vật biến dị sao?”
“Nói ra thì… anh còn không phát hiện được đặc điểm nào để có thể gọi nó là “sinh vật”.” - Đừng nói đến chuyện có biến dị hay không, Tuế thật sự trông chẳng khác gì một món đồ chơi bình thường. Hải An hiểu, bởi vì chính cậu cũng đã từng trải nghiệm qua.
Sau khi phủ định lời nói của thiếu niên, nam nghiên cứu viên nhìn thẳng vào Hải An. Ánh mắt cẩn trọng quan sát và dò xét phản ứng của cậu.
Trước đây, trung tâm đã từng tiếp đón rất nhiều trường hợp như thế này. Nhưng ngay khi nghe được lời phủ định thẳng thừng từ người giám định thì phần lớn khách hàng luôn có hành vi đứng bật dậy rồi vỗ bàn đá ghế. Phần còn lại thì cáu kỉnh chê bai trình độ của cả trung tâm…
Mỗi một lần như thế thì tâm trí của mọi người trong trung tâm lại bị phủ lên thêm một tầng bóng ma lớn. Vẻ trầm ổn điềm tĩnh của Hải An bây giờ so ra càng lấy được nhiều thiện cảm hơn.
Nam nghiên cứu viên nghĩ nghĩ rồi khẽ cười, anh ta nhìn Hải An lại càng thêm thuận mắt: “Em hiểu “sinh vật biến dị” là gì không?”
…
Hết chương 25.
——————————