Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 24: Bốc! (3)

Chương 24: Bốc! (3)


Tiếng động quen thuộc hệt như bóng nổ nhưng đã được phóng đại vô số lần. Làn sóng bắt nguồn từ vị trí gã con út càn quét khắp sân vườn. Sương máu nổ tung lơ lửng thay cho cát bụi. Đến khi làn sương đầy tử khí đó tan đi thì hình dáng gã con út cũng biến mất trên màn hình.

Lớp người đứng gần nhất bị đẩy ngã lộn nhào ra sau. Quần áo và làn da mặt lộ ra ngoài bị thứ gì đó trắng cứng văng trúng, xé toạc thành những rãnh máu sâu. Hệt như vừa có một viên đ·ạ·n ghém rời nòng. Khách dự tiệc ở phạm vi gần hầu như đã b·ị t·hương đến b·ất t·ỉnh.

*(Đ·ạ·n ghém: Loại đ·ạ·n dùng cho s·ú·n·g shotgun, s·ú·n·g hoa cải,…)

Tiếng la hét bén nhọn như tia sét đánh ầm ầm xuống sân vườn. Người thì nằm la liệt trên cỏ, người thì mặt mày tái mét lê lết ra sau, người ở xa thì c·hết chân tại chỗ.

Vị trí mà gã con út vốn đang đứng giờ chỉ còn một vũng máu đỏ bầm nóng hổi. Trong vũng máu đó có thể nhận ra vài khúc xương cùng vụn n·ộ·i· ·t·ạ·n·g trắng hồng.

Tròng mắt còn nối với dây thần kinh thị giác văng lên chiếc đầm dài của người mẹ, nó theo độ rủ của vải mà lăn tròn trượt xuống tới dưới mũi giày, hình ảnh đó khiến bà ta ngất đi ngay tại chỗ.

Tất cả khách dự tiệc trong sân vườn ít nhiều cũng đều bị dính lên quần áo, lên làn da thứ thịt băm đỏ lòm và nhầy nhụa. Hiện trường lúc này nồng nặc mùi máu tanh khiến dạ dày từng giây từng phút không ngừng quặn lại và cuộn trào.

So với một con chuột c·hết bẹp giữa đường thì còn thê thảm hơn gấp bội.

Thảm cỏ xanh mướt giờ chỉ độc một màu đỏ rùng rợn. Những nụ hoa máu thi nhau khoe sắc trong ánh mắt rung động của từng người.

Máu bắn lên những tảng đá phong thuỷ, không khí trong lành nháy mắt tụt dốc. Giờ nó u ám và tanh tưởi như những mẩu âm trạch có từ xa xưa.

*(Âm trạch: Đất chôn n·gười c·hết, hay còn gọi là mồ mả.)

Cả đài phun nước dần dà bị nhuộm đen. Gương mặt của nữ thần khúc trắng khúc đỏ như vừa hé mở mắt. Nụ cười dịu dàng như có như không, giờ được điểm xuyết thêm vô số vệt máu loang đã trở nên đầy yêu tà và ma mị.

Nữ thần say ngủ hình như vừa thức giấc, nàng nhìn thế gian đỏ thắm ánh tím ánh đen và mỉm cười…

Nàng…

Có đang cảm thấy hài lòng không?


Đoạn ghi hình đến đó là kết thúc. Anh Nho nhìn về phía anh Lê với ánh mắt khâm phục: “Đoạn ghi hình như thế mà mày cũng dám giữ trong điện thoại? Tính bật xem mỗi khi ăn cơm à?”

“Sao? Mày không cho?” - Bộ dáng huênh hoang như không có vấn đề của anh Lê khiến biểu cảm trên gương mặt mọi người nhất thời trở nên cực kỳ đa dạng.

Anh Nghĩa chống một tay nâng cằm, đáy mắt không dâng lên một tia cảm xúc, lạnh băng nhìn rồi nói: “Đưa điện thoại.”

Anh Lê: “……”

Anh ta nghe thấy giọng điệu nghiêm túc đó mà nhẹ rùng mình. Sắc mặt anh Nghĩa vẫn không trắng không đỏ, bị ánh mắt bình tĩnh đó nhìn trực điện khiến anh Lê vô thức nuốt nước bọt. Yết hầu rục rịch như vẫn còn muốn thanh minh thêm. Song, chần chừ ít giây, anh Lê cuối cùng chỉ đành ngoan ngoãn ấm ức giao nộp điện thoại.

Anh Nghĩa: “Tạm thời tịch thu. Để mày giữ thứ này kiểu gì cũng kéo hoạ xuống đầu. Vụ án giải quyết xong tao trả lại, không xoá.”

Anh Lê vài phút trước còn đang hào hứng thì giờ lại ỉu xìu như mấy cọng bún thiu. May mắn hai chữ cuối “không xóa” cũng khiến anh cảm thấy được an ủi ít nhiều.

Lúc này, tất cả mọi người mới chợt nhớ tới ở nơi đây vẫn còn một đứa nhóc mười ba, mười bốn tuổi… Trừ anh Lê, bốn ánh mắt khác đều quay sang nhìn Hải An dò xét. Nhưng cậu thiếu niên vẫn là một bộ dáng thư thả, trầm ổn lại có phần lười nhác.

“Không sợ à An?” - Anh Táo tò mò mở miệng hỏi, đến cả anh, một thằng đàn ông ba mươi bốn tuổi khi xem đoạn ghi hình đó mà còn nổi hết cả da gà.

Hải An hơi cụp mắt lắc đầu: “Góc nhìn của em thấy không rõ, chỉ nghe được âm thanh thôi.”

Đúng như cậu nói.

Vị trí đứng của cậu là ở trong quầy, còn tivi thì được treo bên góc tường và hơi chếch ra phía ngoài. Cộng thêm bây giờ trời vẫn còn sáng, ánh nắng chiếu vào từ cửa sẽ khiến màn hình tivi bị chói loá hơn nửa. Nếu không phải là trực diện theo dõi thì với thị lực của người bình thường căn bản không thể nhìn hết được toàn cảnh.

Song, thị lực của Hải An lại không thể được xếp vào hàng bình thường…

Những người khác nghe tới đó thì một chút cũng chẳng để ý nữa, chỉ riêng anh Nghĩa là nhìn cậu lâu hơn vài giây.

“Cái này có khác gì nuốt phải bom đâu?” - Anh Táo mở đầu chủ đề. Ba người kia không có ai phản bác nhưng rõ ràng bọn họ cũng không thật sự tin.

Anh Nho: “Nếu chỉ là nuốt bom thì vụ án cũng chẳng treo tới tận bây giờ. Sinh nhật gã con trai út là vào đầu tháng hai, tính đến giờ thì cũng đã trôi qua hai mươi ngày.”

Anh Lê thoát ra được khỏi trạng thái mất hồn, lên tiếng hỏi: “Nghi phạm thì sao? Thẩm vấn đến giờ cũng nên có kết quả.”

“Không thu được thông tin gì có ích cả, lời khai hỗn loạn nhưng xác nhận được có nhiều điểm chung.” - anh Nghĩa đáp - “Ban chuyên án còn mời cả giáo sư chuyên ngành tâm lý học t·ội p·hạm về để phân tích, nhưng kết quả cuối cùng, mọi lời khai đều không có vấn đề, tâm lý và biểu hiện của người liên quan đều rất tự nhiên. Không nhìn ra được hành vi giả dối hay giả lời khai.”

Dừng lại một lát, anh Nghĩa hơi híp mắt như đang khó chịu: “Giờ vụ này chuyển thành uỷ thác dưới tên Hiệp hội, thời gian phá án còn phải kéo dài lâu hơn. Phần lớn đám Du Hành Gia từ nơi khác đổ về chỉ biết làm màu, giang tay giúp đỡ thì không, giơ chân cản đường thì giỏi.”

“Kết quả là toàn thể nhân viên ở Hiệp hội đều phải tăng ca…” - Hai từ cuối cùng như nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Nghĩ đến tương lai đột nhiên lại phải tăng ca ngày đêm đến bục mặt, b·iểu t·ình của anh Nghĩa lại càng thêm đen, áp suất bao quanh anh ta nhanh chóng giảm xuống. Trong vô thức, một lớp áp lực mang theo sự áp bách vô cùng mãnh liệt ầm ầm đánh vào không gian trong quán: “Khiến bao nhiêu người phải (tăng ca) vất vả thế này, đứa gây ra chuyện… tốt nhất nên t·ự s·át trước khi b·ị b·ắt.”

Nghe thì giống như anh đang tức giận nói nhảm, nhưng đó lại là điều có khả năng cao sẽ xảy ra.

Ám sát con trai Thống đốc. Cái kết cuối cùng chắc chắn sẽ chỉ có t·ử v·ong. Giả sử tội lỗi của h·ung t·hủ chưa tới mức c·hết, thì gia đình nội, ngoại của gã con trai út hay cụ thể là ngài Thống đốc cũng sẽ không ngồi im mà thuận theo, những người đó dư sức dán đè lên thêm vài bản án cho h·ung t·hủ “đạt” đủ chỉ tiêu, nhận được một vé đi thăm tổ tiên không khứ hồi.

C·hết sớm hay c·hết muộn thì vẫn nên cố gắng c·hết sớm cho thanh thản…

Dù có là người ít quan tâm thì tới bây giờ cũng đã nhìn ra được vấn đề mấu chốt. Đây là hành vi phạm tội có tổ chức. Nếu h·ung t·hủ còn sống, tức là phải tiếp tục (tăng ca) lần theo dấu vết để truy ra ngọn nguồn. Nhưng nếu h·ung t·hủ t·ự s·át để chặt đứt nguy cơ bị lộ, thì khả năng cao vụ án sẽ bị chuyển ngược lại cho Cơ quan cảnh sát điều tra của Bộ công an để trông coi. Hiệp hội lúc đó sẽ có thể phủi tay nhận tiền rồi rút chân khỏi vũng bùn (tăng ca) này.

Anh Nghĩa nhìn nghiêm túc phong độ thế thôi chứ bản thân anh vẫn là một nhân viên nhỏ bé (?) một lao động biên chế bị buộc chặt với con đường làm công ăn lương… Mà đã là nhân viên công chức hưởng lương và phụ cấp từ ngân sách của chính phủ địa phương thì làm gì có ai là yêu thích “được” tăng ca bao giờ?

“Huy động nhiều lực lượng và nhân tài như thế, h·ung t·hủ sẽ sớm bị tìm ra.” - Hải An hơi tái mặt đứng sau quầy bình tĩnh cười cười, cậu lại rót thêm một ly nước lạnh rồi đẩy nó tới trước mặt anh Nghĩa. Anh Nghĩa thuận tay cầm lấy ly nước rồi chậm rãi thu lại tâm tình đang bốc hỏa của mình. Theo đó, lớp áp lực bí bách vô hình kia cũng dần tan đi.

Hải An xém nữa là cũng bị anh làm cho nghẹt thở. Cậu âm thầm hít vào rồi hà ra một hơi dài đầy bất lực. Mặt mày của bốn người còn lại cũng chẳng khá hơn xíu nào. Anh Táo lén lút giơ ngón cái nhìn cậu nháy mắt tán thưởng không thôi.

“Thực lực” của anh Nghĩa rất “mạnh” “mạnh” tới mức mà những con người bình thường như cậu và thành viên hội cũng không đủ kiến thức để miêu tả đến. Giống như vừa rồi, chỉ mới có tâm trạng của anh tụt dốc thôi mà đã khiến cả đám như đang ngồi trên đống lửa, dưỡng khí chốc chốc bị rút sạch ra khỏi phổi chẳng nương tình để lại một hơi.

Tất cả mọi người ăn ý với nhau cùng kết thúc chủ đề, tránh cho việc tự nhiên lại vướng vào cảnh giận cá chém thớt.


Hết chương 24.

——————————

Chương 24: Bốc! (3)