Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 27: Ảo giác. (3)
Nói chuyện vài câu thôi mà thời gian đã trôi hơn được cả tiếng. Mặt trời giữa trưa gắt đến cực điểm. Từng tia nắng rọi xuống như đang đấm thẳng vào mặt người đi đường.
Hải An không muốn phải phơi mắt dưới ánh nắng chói loá đó, như bao người, cậu ép mình trong những cái bóng râm của kiến trúc hai bên. Thiếu niên lục lọi túi áo khoác, thành thục lấy ra một đôi tai nghe không dây màu trắng.
Đôi tai nghe này, thật ra chỉ là cái vỏ rỗng.
Hải An không phải người có sở thích tương tác hay nói chuyện phiếm qua lại. Tất nhiên cậu sẽ luôn lễ phép trả lời mọi câu hỏi, nhưng tới khi cảm thấy quá phiền thì cậu sẽ không chần chừ mà đeo lên tai nghe, tránh né những cuộc trò chuyện vô bổ đó.
Lúc này, chỉnh sửa tai nghe hai bên cho thật khít, Hải An không nhanh không chậm cất tiếng nói: “Ảo giác là sự giải thích sai của các giác quan. Khiến con người cảm nhận, nhìn thấy, nghe thấy, sờ, nếm hoặc ngửi thấy thứ gì đó không thật sự tồn tại.” - Với ngũ giác phát triển nhạy bén của mình, Hải An cũng không đủ tự tin để vỗ ngực khẳng định bản thân sẽ không bao giờ gặp ảo giác.
Ngừng lại một lát, cậu tiếp tục: “Nhưng mà ảo giác sinh ra chỉ có hai trường hợp. Một là nó tạo nên những khung cảnh hoàn toàn trái ngược với niềm tin, mâu thuẫn với thực tế. Hai là nó sẽ tạo ra những thứ dựa trên tri thức và kinh nghiệm, dựa trên tâm trí của người bị ảo giác.”
Giọng nói của Hải An không lớn, nhưng nó vẫn đủ để thu hút một vài người đi xung quanh quay mặt liếc nhìn. Ánh mắt tò mò của những người đó quét trọn từ đầu đến chân rồi dừng lại trên đôi tai nghe màu trắng mà cậu đang mang. Cuối cùng, ánh mắt đó dời đi mà không hề để lại đánh giá nào kỳ quái.
Hải An vẫn điềm tĩnh vờ như không nhận ra ánh mắt của mọi người, cậu tiếp tục nói chuyện: “Việc tồn tại tri thức khách quan được sinh ra từ trong ảo giác là chuyện không thể.”
Tức là nói việc Hải An vô tình biết được từ “fəʊliɪdʒ” trong lúc bị ảo giác là điều phi lý. Nếu nó không thể tra ra nghĩa thì thôi. Nhưng rõ ràng, “fəʊliɪdʒ” lại là một từ có nghĩa.
Hải An chớp mắt nghiêng đầu, thuận theo tự nhiên liếc xuống chiếc túi canvas đen, cậu chạm mắt với một đôi con ngươi mang màu xanh táo huyền ảo: “Mày nghĩ sao? Fəʊliɪdʒ của Treikioufait?” - Hải An lặp lại câu giới thiệu của Tuế. Dù chữ thứ hai cậu vẫn chưa hiểu nghĩa nhưng việc ghi nhớ nó trong thời gian ngắn là không thành vấn đề.
Tuế không trả lời lại. Sự im lặng của nó như đang đổ thêm dầu vào lửa. Nó không muốn Hải An bước chân ra khỏi ranh giới của hư và thực.
Hải An tất nhiên đã nhận ra ý định của nó, cậu cười khẩy: “Nhưng mà trên thế giới này vốn không có gì là tuyệt đối cả. Sự thật không phải lúc nào cũng là điều hiển nhiên. Và giả dối không phải lúc nào cũng không tồn tại.”
Giọng nói chậm rãi truyền ra: “Có thể tao thật sự đang bị ảo giác, một trường hợp ảo giác hiếm gặp chẳng hạn, kiểu như hội chứng ký ức giả hoặc là vô tình kết nối hay chia sẻ ý thức này nọ? Hoặc có thể tao đã từng nghe qua những chữ kia rồi nhưng sau đó lại quên mất?”
Hải An bước đều chân rẽ vào một con hẻm nhỏ và vắng, cậu dừng lại dựa lưng vào bức tường chưa được trám vôi sần sùi. Hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt đen thuần nhàn nhạt nhìn về phía bên ngoài con hẻm đầy ánh nắng.
“Ngay cả thế, tao vẫn có thể chắc chắn một chuyện rằng. Ảo giác không tự nhiên xuất hiện.” - cậu kết luận - “Mày nghĩ nếu tao đem vứt mày vào một đống lửa nào đó, nhìn mày cháy rụi chỉ còn bột than, thì chứng ảo giác này có kết thúc không?”
Hải An thu hồi ánh mắt, cậu cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt xanh táo của Tuế, mí mắt cong lại, hai khóe miệng vén lên thật cao, chiếc răng nanh ngày thường bị cậu giấu kĩ cũng lộ ra theo nụ cười.
Nếu mọi người xung quanh đều quen với nụ cười vừa vặn, lễ phép và khéo léo của Hải An thì chắc chắn điệu cười như lũ lưu manh gian trá lúc này của cậu sẽ khiến bọn họ sởn gai ốc tới mức nghi ngờ nhân sinh.
Làm gì có ai sống chung với lửa mà chưa từng bị bỏng bao giờ? Nói một đứa trẻ lang thang trong khu tệ nạn xã hội mười năm mà vẫn giữ được cái tâm sáng?
Như thế là mơ đẹp quá rồi.
Chẳng có đứa trẻ nào bảo trì nổi cái tâm sáng cả, chỉ có Hải An biết cách che giấu quá sâu thôi.
Hải An chớp mắt nhìn Tuế đang hơi dao động, nhưng nó vẫn giữ kín miệng như vỏ sò.
— Không s·ợ c·hết?
Ngừng một lúc, nụ cười trên môi lại càng xán lạn: “Hoặc là tao có thể thử đưa mày tới Hiệp hội thêm một chuyến. Tao có quen biết vài người ở bên đó, chắc chắn mọi người sẽ rất vui lòng giúp tao thực hiện giám định ngay tại chỗ.”
Tuế: “……”
— Không s·ợ c·hết, nhưng lại sợ mất tự do…
Chỉ với vài tia bồn chồn xẹt ngang ánh mắt, Tuế đã bị Hải An thành công dò ra tử huyệt: “Được rồi, quyết định tới Hiệp hội đi, từ Quận Hai sang Quận Một cũng không xa. Biết đâu gặp được người quen, còn có thể đi xe huyền phù về nhà.”
*(Huyền phù: nghĩa là nổi hay lơ lửng, xe huyền phù là loại phương tiện đi lại trên trời hoặc chạy trong những đường hầm trên không.)
Đôi mắt xanh táo của Tuế lúc này đã khép lại đầy bất lực. Hải An gần như có thể nghe thấy tiếng thở dài ảo não của nó: “Đi… bưu điện.”
…
Hết chương 27.
——————————