Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 28: Là bệnh tật hay khả năng siêu nhiên? (1)

Chương 28: Là bệnh tật hay khả năng siêu nhiên? (1)


Từ quảng trường chính của đô thị nhìn sang là có thể thấy được tòa bưu điện mang theo nét cổ kính cách nơi đó vài chục mét.

Hải An hơi nhướng mày: “Mày thật sự muốn giải quyết như thế?”

Trong khoảng thời gian di chuyển tới đây, Tuế đã nói cho cậu nghe một số cách, nhưng quanh đi quẩn lại thì cũng chỉ có ba thứ: Liên hệ người thân; dùng tiền; tự chuộc.

Về phần Hải An thì đơn giản hơn nhiều, cậu chỉ muốn hỏi nó “mấy” vấn đề thôi. Vì dù sao, so với tiền bạc thì cậu lại càng xem trọng nguồn gốc và trí tuệ của nó hơn. Chẳng qua, Tuế lại không chịu phối hợp trả lời. Hải An tuy thất vọng nhưng cậu cũng không phải kiểu người cố chấp, cứ thuận theo nó rồi tìm thú vui mới sau vậy.

Đôi mắt xanh táo lườm Hải An một cái thật sâu: “Sao?? Ta không thể đóng tiền tự chuộc bản thân mình à??”

Hải An nhíu mày tặc lưỡi thể hiện sự không hài lòng: “Đừng có đem tao biến thành người xấu.”

Tuế hậm hực lầm bầm: “Xem ngươi là “người xấu” chính là đánh giá cao ngươi đó.”

— Cái mặt của ngươi đến người xấu còn phải sợ!

Hải An dường như có thể đọc ra được suy nghĩ trong đầu của Tuế, cậu lạnh nhạt nhìn nó: “Vậy tao đi Hiệp hội nhé? Đến đó giao mày cho “người tốt” “người tốt” hẳn là sẽ giúp mày về nhà đó.”

Tuế: “……”

— Ngươi chắc chắn sẽ bị trời đánhhhh!!!

Từng sợi lông trên cơ thể của Tuế đều bị làm cho tức giận phồng lên như cá nóc, nhưng ngoài việc kiềm chế lại thì nó chẳng thể làm gì, cuối cùng chỉ đành bật ra câu trả lời yếu ớt: “…Đi vào.” - Thấy biểu hiện ngoan ngoãn của Tuế, Hải An cười khẩy vài tiếng rồi mới thoả mãn bước vào bưu điện.


Ngay tại sảnh chính, Hải An tìm đến một vị trí còn trống và ngồi xuống làm thủ tục. Thông tin người gửi phần lớn đều là điền bừa, vì dù sao thì cũng chẳng có ai dò xét tỉ mỉ.

Hải An: “Thông tin người nhận…?”

“Lý Văn Sư, 026777**** số 333 đường 12 giờ, Quận Trăng Tối, Thành Moonbow, khu vực Dạ Nguyệt, [Vĩnh Hằng Tinh].” - Tuế miễn cưỡng trả lời.

Hải An cúi mặt cặm cụi ghi, trong đầu cũng thầm nhẩm lại mấy lần để phân tích độ thật giả của địa chỉ. Đầu “026” là [Vĩnh Hằng Tinh]. Dạ Nguyệt cũng là một trong ba khu vực của [Vĩnh Hằng Tinh].

Thiếu niên thả lỏng cơ mặt, nhìn Tuế tiếp tục hỏi: “Được rồi, vậy bây giờ gửi cái gì đây? Lông của mày à?”

Tuế đỏ mắt trừng, giọng nói vô cùng ấm ức : “Ghi tên của ta vào là được rồi. Gửi thêm cả cái hộp nhựa này luôn thì càng tốt.”

Hải An: “Tại sao lại phải gửi cả cái hộp nhựa?”

“T-trong đó có lông của ta!”

“Mày sẽ rụng lông? Hình như không có đâu.” - Hải An liếc nhìn hộp nhựa rồi lại quay qua nhìn Tuế cười cười: “Ở nhà tao vẫn còn mấy cái hộp như thế nữa, gửi cái này thì vẫn còn cái khác để làm tổ cho mày.”

Tuế: “……”

— Loài người ai cũng khốn kiếp như thế này à?

Nó dựng cả người dậy, xù lông gấp gáp nói: “Ta sẽ không bỏ trốn! Dù sao cũng đã yêu cầu gửi tiền rồi còn gì! Ta không phải tên lừa đảo như ngươi!”

Hải An khinh thường nhìn nó, cậu cười rộ lên: “Lừa đảo gì chứ… Tao là một công dân gương mẫu đó. Nếu có thể đi học thì có khi sẽ liên tục được nhận Giấy khen năm điều tốt từ nhà trường.”

“Haa… Đến cả phường lừa đảo như ngươi còn có thể gọi mình là công dân gương mẫu, thế giới này tiêu tùng chắc rồi.” - Tuế méo miệng lẩm bẩm thầm oán mấy câu. Mới có hai ngày thôi mà số lần nó bị Hải An chọc tức còn nhiều hơn cả một năm nó đi lang thang khắp nơi cộng lại…

Cuối cùng, Hải An vẫn mang cái hộp nhựa gửi đi như lời Tuế nói. Bên trong hộp nhựa cậu để một mảnh giấy nhỏ ghi ba ký tự hợp lại thành một cái tên “Tuế”.

Không hề ghi yêu cầu, cũng chẳng đề cập đến hoàn cảnh hay tình huống. Hải An rất tò mò, liệu người nhận được bưu kiện này trong tương lai sẽ có suy đoán như thế nào?


Lại đấu khẩu với Tuế thêm vài ba câu, Hải An thuận lợi rời khỏi Bưu điện.

Ra tới cổng, cảm nhận cái ánh nắng c·h·ế·t người bên ngoài, bước chân của Hải An có phần chững lại. Tuế đang lí nhí lảm nhảm cũng nhận ra được sự thay đổi đột ngột đó: “Sao thế?”

Hải An không đáp, cậu nhìn chăm chú vào một chiếc huyền phù đen đang đỗ sát bên lề, vẻ mặt thiếu niên không hề có biến hoá, bước chân nhanh chóng quay lại tốc độ ban đầu. Thay vì tiếp tục tìm vạch trắng để băng qua đường, Hải An không biết suy nghĩ gì mà chuyển hướng bước nhanh tới kế bên chiếc huyền phù đen.

Cậu hơi khom lưng gõ nhẹ vài cái lên mặt kính cạnh lái chính. Người ngồi trong xe dường như cũng nhận ra cậu, kính xe chậm rãi hạ xuống: “Xong rồi?”

Hải An nhìn anh Nghĩa với biểu tình phong trần mệt mỏi, gương mặt tươi cười xán lạn gật đầu.

Anh Nghĩa: “Lên đi, anh chở mày về.”

Cậu thiếu niên như ngựa quen đường cũ, chẳng khách khí mà ngay lập tức leo lên xe an ổn ngồi. Mặc dù không cảm thấy nóng, nhưng bị ánh nắng rọi thẳng mặt cũng sẽ khó chịu. Hải An lúc này vô cùng vui vẻ chấp nhận sự xuất hiện một cách bất bình thường của anh Nghĩa.

Xe khởi động, sự yên tĩnh ngột ngạt bao phủ không gian nhỏ bé bên trong: “Vào đó làm gì thế?” - Anh Nghĩa đánh vô lăng, không mặn không nhạt lên tiếng hỏi.

“Có người gửi bưu kiện nhưng ghi nhầm số điện thoại, kêu em đến xác nhận.” - Hải An trả lời ngay lập tức, gương mặt vẫn bình thản cứ như đang nói một chuyện vô cùng hiển nhiên.

Anh Nghĩa không đáp lại liền, anh thông qua gương quan sát sắc mặt đứa em nhỏ: “Tới mỗi bưu điện thôi à?”

Chỉ cần là người có tai và có đủ kỹ năng nghe hiểu thì ai cũng sẽ nghe ra được sự bất thường trong câu hỏi đó. Nhưng hai cái con người này lại ăn ý với nhau tới mức kỳ lạ, một người hỏi chả quan tâm bị nghi ngờ, một người nghe chẳng dâng lên sự nghi ngờ…

“Mấy chuyện tào lao này lần sau gọi anh xử lý là được, không cần đi lung tung.” - Anh Nghĩa nhàn nhạt nói, ý tứ câu văn chẳng mang một xíu khí tức của lời đề nghị. Nó lại càng giống như một câu dạy bảo không được phép từ chối.


Hết chương 28.

——————————

Chương 28: Là bệnh tật hay khả năng siêu nhiên? (1)