Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 57: Hũ Chấp Ngã. (4)
Cha mẹ của An An hoảng loạn: “Con đừng có nói bừa, An An tối này không có đi xuống lầu. Nhà cô chú cũng không có thứ bò kho gì cả!”
Thiếu nữ bị nạt lại càng rút vào vòng tay của thám tử Hải, hệt như chim non đang sợ gió rét. Thám tử Hải nhíu mày, hắn nhìn An An với vẻ phức tạp. Song, sau cùng cũng quyết định kể lại đầu đuôi mọi chuyện.
Là hắn ta đã nhờ An An mang đồ ăn cho thiếu niên hư hỏng, hắn thật tâm muốn mối quan hệ của cả hai trở nên bớt căng thẳng. Chẳng qua, hắn lại không ngờ tới An An vậy mà có ý nghĩ muốn hại bạn hại bè.
Mọi người được một phen sởn cả gai ốc, mẹ của hư hỏng như bắt được kẻ g·iết con trai mà phát rồ nặng hơn. Vùng vẫy một hồi thì bà ta tìm được sơ hở, tán An An một cái thật mạnh. Cha mẹ An An bùng nổ, đồng loạt xô mạnh bà ta ngã ra sau. Không thể tiếp tục lại gần, bà ta chỉ đành phát tiết bằng cách la mắng, chửi rủa…
Nhưng An An vẫn luôn dùng ánh mắt bình tĩnh nhất để nhìn bà ta, giống như đang nhìn một diễn viên làm trò nhảm nhí trên sân khấu. Bản thân đứng giữa tâm bão nhưng vẫn vô cảm hệt như người không liên quan. Sự bình tĩnh đó khiến lòng người run lên bần bật.
Thiếu nữ nhìn bên má An An đã bắt đầu đỏ bầm sưng phù, hai mắt phủ sương ừng ực nước: “Còn không phải là vì cậu ta đã bắt nạt An An trước sao?”
Cô mếu môi gào lên: “An An muốn trả thù lại thì có gì là sai?”
Thám tử Hải kế bên kinh hồn bạt vía liền dùng bàn tay bịt lại cái miệng ăn nói lung tung của thiếu nữ.
Nhưng, đã chậm rồi.
Không gian rơi vào im lặng đến đáng sợ.
Nguyên nhân c·ái c·hết, món ăn bị hạ độc và giờ là động cơ… Tất cả đều đã được làm sáng tỏ và hết thảy đều có liên quan đến An An. Mẹ của hư hỏng vô lực ngồi bệt xuống sàn: “Nó… nó chỉ giỡn với mày có một chút thôi không phải sao? Mày có mất một ngón tay ngón chân nào sao?”
Bà ta nghẹn khuất gào lên: “Nó chỉ giỡn với mày… Có! Một! Chút! Thôi!! Sao mày có thể tàn nhẫn như thế!?”
Mẹ của hư hỏng lại khóc lóc như vỡ tuyến lệ. Thám tử Hải không quan tâm đến thiếu nữ nữa, hắn ta bước đến chen chân vào giữa gia đình An An và mẹ của hư hỏng, che chắn tầm mắt của hai bên rồi khụy một gối xuống trấn an bà ta.
An An được cha mẹ bảo vệ ở phía sau, tâm trí của cậu chẳng hề hấp thu được việc đang xảy ra nãy giờ. Cậu chỉ nhìn vào cái ót của thám tử Hải, bộ vị yếu nhất của một con người vậy mà lại dễ dàng lộ ra không hề phòng bị.
Thiếu niên nhìn đến ngây ngất. Nó khiến hắn ta rùng mình cảnh giác quay đầu, nhưng An An vẫn không thu hồi ánh mắt dị thường đó, cái nhìn vô cảm hệt như thợ săn đang dò xét tử huyệt của con mồi.
An An rất ghét hắn…
Đó là điều hắn luôn bối rối nhận ra khi đối mặt với cậu, suy nghĩ đó lúc này khiến hắn rùng mình. Thám tử Hải nhanh chóng dìu mẹ của hư hỏng đến một nơi sáng sủa hơn… Tránh đi đường nhìn rợn gáy của thiếu niên phía xa.
…
Sáng hôm sau, mọi người trong chung cư vẫn còn mang theo dáng vẻ khó tin, bọn họ chả nhớ nổi cách mà bản thân đã giải tán rồi đi về nhà. Có cảm giác không chân thật lắm, một mạng người cứ thế mất đi, nhưng hình như cũng không có đến mức ghê gớm như bọn họ nghĩ. Có lẽ là vì sống chung với d·ịch b·ệnh quá lâu, nên lòng người đã bị chai lờn chẳng?
Thám tử Hải sau khi bận rộn một phen đã đến và nói chuyện với gia đình của An An. Làm một bậc cha mẹ, có ai lại không bao che cho con mình? Thám tử Hải cuối cùng cũng bị cha mẹ An An bức cho lùi bước, chỉ có thể âm thầm trông chừng và chờ đợi thêm.
Rầm rầm rầm!
Suy nghĩ của thám tử Hải bị tiếng đập cửa cắt đứt, hắn nhíu mày nhìn, đối phương đang gấp và hoảng đến mức quên cả việc phải bấm chuông.
Cửa hé mở, thiếu nữ lễ phép sắc mặt trắng bệch đang nắm kéo ống tay áo của hắn, giọng nói sợ hãi lắp bắp không rõ ràng: “Dao, dao… mẹ… đến tìm rồi!” - Thiếu nữ hai mắt đỏ hoe, lồng ngực phập phồng thở gấp cứ như đã chạy thục mạng cả mấy tầng lầu.
Thám tử Hải ngay lập tức lao ra ngoài, hắn chạy theo hành lang phóng thẳng đến cầu thang bộ. Trí não còn “ong ong” những câu chữ không rõ ràng của thiếu nữ.
— Mẹ của hư hỏng cầm dao đến tìm An An rồi!
Phụ huynh của An An sáng sớm đã đi ra ngoài, bây giờ chỉ có một mình thiếu niên đang bị giam lỏng. Thám tử Hải sải chân bước ba bậc thang cùng một lúc, lưng áo của hắn nhanh chóng ướt đẫm mồ hôi. Hắn ở tầng ba còn An An thì ở tầng cao nhất, mặc dù chỉ cách ba tầng lầu nhưng để chạy đến đó thì cũng mất khá nhiều thời gian.
Chỉ mới đến đầu cầu thang tầng sáu thôi nhưng tiếng chửi rủa la hét của phụ nữ đã xuyên qua kiến trúc đâm thẳng vào lỗ tai hắn. Thám tử Hải càng khẩn trương hơn, hắn nhắm mắt nhắm mũi chạy ngang qua một hộc tủ đựng phương tiện chữa cháy trống rỗng…
Cánh cửa nhà của An An mở toang, nhưng chờ đến khi hắn xông vào thì mọi âm thanh la hét ồn ào đều đã tắt ngúm.
Mẹ của hư hỏng nằm la liệt trên sàn nhà, máu từ đỉnh đầu rỉ ra nhuộm đỏ một mảng không gian. Bình chữa cháy hình trụ hay đặt trong hộc tủ đầu cầu thang kéo theo những đường máu đỏ au lăn đến dưới chân thám tử Hải.
Thám tử Hải đứng c·hết lặng.
An An từ trong nhà ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đen láy như trời đêm, như hư vô, như cái ổ của những điều tà ác nhất. Thiếu niên cẩn thận bước từng bước, tránh né vũng máu trên sàn, bước đến trước mặt thám tử Hải, tư thái bình tĩnh, sắc mặt vô cảm… Nó khiến cơ thể của thám tử Hải bỗng nhiên căng chặt.
Nhưng chưa đợi hắn kịp phản ứng hay làm ra động tác gì, An An đã cúi người xuống nâng bình chữa cháy lên rồi dựng nó gọn gàng sát bên góc cửa. Thiếu niên nhìn hắn, điềm nhiên nói: “Bình c·ứu h·ỏa không nên sử dụng như thế…”
Thám tử Hải không hiểu.
— Là đang… cảm thán sao?
…
Xe cứu thương òo oe khắp cả khu phố, nhà nhà phẫn nộ, người người đỏ mắt. Tất cả hàng xóm biết chuyện đều không ngừng chỉ trỏ, mắng nhiếc An An.
Phụ huynh của cậu lúc này cũng chẳng thể nhắm mắt làm ngơ, cha cậu vừa về liền sán một bạt tai, gương mặt nhỏ nhắn của thiếu niên đỏ bừng như nở hoa. Về phần mẹ thì bà từ lúc nghe tin đã vùi cả khuôn mặt vào hai tay rồi khóc lóc ỉ ôi.
Cả căn nhà tràn ngập trong thất vọng cùng tuyệt vọng.
Cha của hư hỏng biết chuyện trễ nhất, ông ta vừa trở về từ bệnh viện, nghe tin con mất, vợ cũ hôn mê, dù đã được trấn an nhưng ông ta vẫn đỏ mắt muốn đưa An An ra trước pháp luật t·rừng t·rị. Thám tử Hải phải vắt cạn nước bọt mới có thể ngăn ông ta đi lung tung phá rối.
Chẳng rõ là trôi qua bao lâu, nhưng nghe thấy tin phụ huynh của An An đã trở về nhà, hắn liền sốt sắn đến bàn chuyện. Và hắn đến vô cùng đúng lúc, An An không hiểu sao lại “nổi giận” rồi…
Thám tử Hải ngay lập tức lao vào giằng co, đồ đạc khắp nhà đều bị ném bể. Cũng chẳng rõ hắn đã làm như thế nào, An An bị hắn quật ngã chế ngự dưới gối. Nhưng bao gồm cả hắn và hai vị phụ huynh đều đã b·ị t·hương không hề nhẹ.
Mẹ của An An b·ị đ·ánh ngất, cha của An An mặt mũi chân tay đều bầm dập, bản thân An An cũng rách tét cả trán. Người cha còn giữ được tỉnh táo, ông nhìn về phía hai người đang giằng co mà vô cùng hoảng sợ, b·iểu t·ình như thể thế giới trong mắt đã sụp đổ đảo lộn, không rõ ông ta đang kiên dè đứa con trai của mình hay đang hãi hùng chàng thám tử ngày thường ôn hoà thân thiện.
Thứ duy nhất không bị làm sao trong hoàn cảnh này chỉ có vẻ mặt vô cảm của thiếu niên đang bị đè ép xuống nền…
…
Hết chương 57.
——————————