Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 56: Hũ Chấp Ngã. (3)

Chương 56: Hũ Chấp Ngã. (3)


Cơ thể An An theo cái đẩy đó mà nghiêng hẳn ra ngoài. Nhưng cậu vẫn còn ngồi đó, một xíu lực như thế không thể khiến cậu ngã hoàn toàn.

Thình thịch.

Thiếu nữ như bị ma quỷ câu dẫn, nhịp tim của cô ngày càng đập nảy rõ ràng, âm thanh đó như liều thuốc kích thích truyền thẳng lên đại não. Tiếng trò chuyện trong điện thoại cũng im bặt, bọn họ giống như đang chờ đợi giây phút cao trào trong một bộ phim.

Thấy An An vẫn không phản ứng, thiếu nữ khẽ nuốt nước bọt, được đà làm tới, một ngón tay âm thầm chuyển thành cả bàn tay. Khoảng cách lấy đà lần này cũng xa hơn…

Trong cái nháy mắt, khi bàn tay chuẩn bị đẩy mạnh tới. An An quay đầu, đôi mắt lạnh tanh nhìn thiếu nữ đang căng thẳng, cậu vẫn không nói một lời. Thiếu nữ có tật giật mình vô cùng chột dạ, cô mạnh mẽ rụt tay lại rồi giấu ra sau lưng, cứ như bản thân vừa chạm vào một ngọn lửa nóng đến bỏng.

An An nắm chặt quả trứng xanh lục bằng một tay, tay còn lại vịn vào lan can rồi nhảy xuống. Không phải là nhảy ra bên ngoài, mà là nhảy ngược vào khoảng trống trong sân thượng. Cậu đứng trước mặt thiếu nữ, lạnh lùng nhìn xuống cô.

Thiếu nữ không cao bằng An An, cũng không giỏi bằng An An. Cô nhanh chóng bị khí thế của An An bức lùi lại, nhưng cái miệng thảo mai vẫn không hề chịu thua. Cô đổ mồ hôi nhìn cậu: “An An ban nãy muốn nhảy lầu à?”

Thiếu niên không đáp: “……”

Thiếu nữ: “An An tại sao lúc nãy không nhảy xuống thế?”

“……”

Thiếu nữ: “An An có muốn nhảy tiếp không? Tôi canh cửa cho cậu nhé?” - Cô nở nụ cười vặn vẹo, khóe mắt cong cong, đôi đồng tử dao động mãnh liệt.

Thiếu nữ lúc này trong mắt An An cứ như một sinh vật không não, cậu chậm rãi nói: “Nếu muốn nhảy lầu t·ự t·ử, tôi sẽ chọn những tòa nhà cao mấy chục tầng.”

Thiếu nữ không hiểu bĩu môi: “Cậu không có can đảm nhảy chứ gì? Toàn viện cớ.”

An An lắc đầu: “Mạng sống là thứ quý giá, nhưng nếu có một ngày phải tự tay loại bỏ nó, thì tôi sẽ cố hết sức biến nó thành một buổi diễn, rồi kết thúc nó trong những cái vỗ tay hoành tráng cùng rực rỡ.”

— Chỉ nhảy ở độ cao sáu bảy tầng lầu thì thật là phí phạm.

— Chẳng mấy ai có cơ hội thứ hai để thử lại đâu.

Ánh mắt thiếu niên không hề có một chút cảm xúc, khoé môi mấp máy nói ra những lời vô cùng bất thường. Giống như là đang trả lời thiếu nữ mà cũng giống như là đang tự nói với bản thân. Tự khuyên nhủ để kìm nén lại ham muốn muốn “biến mất” khỏi thế giới này.

Nói rồi An An mặc kệ thiếu nữ đang bĩu môi lảm nhảm, cậu bước vào hành lang cầu thang, trở về nhà.

Thiếu nữ hoàn hồn: “Này!! Tôi cũng đi xuống! Chờ chút!”


Tối đến, thám tử Hải hai tay xách rất nhiều hộp giấy, hắn đứng trước cửa nhà căn hộ 606, là nhà của thiếu niên thiên tài An An.

Tín ton.

Thám tử Hải nhấn chuông và đứng chờ, sau một buổi chiều ngắn ngủi nghỉ ngơi, sắc mặt của hắn đã có sức sống hơn. Không để hắn chờ lâu, cánh cửa hí ra một khoảng trống chỉ đủ để nhìn thấy mặt đối phương rồi nói chuyện.

Thám tử Hải cười sượng, hắn ôn hoà nhìn thiếu niên thiên tài bên trong: “Nay chú rảnh, có bắt chước cô sừng cừu nấu vài món, mà không biết sao lại thành nấu quá tay, nên chú mang chia cho mọi người.”

An An nhìn chằm chằm vào những hộp bò kho giấy, nhíu mày.

Thám tử Hải lại nói: “Vừa nãy chú cũng có đến căn 404 và 405, nhưng hình như không có ai ở nhà cả. Vậy đi, chú đưa con hai phần, có gì một hồi con mang sang đưa cho thằng nhóc kia giúp chú, dù sao cũng là bạn bè cùng trường.”

An An nhìn hai phần bò kho đang chìa ra trước mặt, cậu hiểu “thằng nhóc kia” chính là tên hư hỏng hay làm phiền cậu. An An trầm ngâm suy tư, xong lại hệt như mèo mà giơ vuốt ra giật lấy, không nói một tiếng liền đóng rầm cửa.

Tay của thám tử Hải còn chưa kịp thả xuống, hắn gượng gạo bất lực cười. Hắn chỉ có thể gián tiếp giúp An An đến đó. Hy vọng cuộc sống ở trường sau này của cậu sẽ suông sẻ hơn…


Giữa lúc giờ hợi, khi mà nhà của ai cũng đã tắt đèn chuẩn bị chui vào chăn thì cả tòa chung cư sáu tầng lại được một trận vô cùng xôn xao.

Tất cả những ai còn thức đều bối rối tập trung ở căn 404 của thiếu niên hư hỏng. Thám tử Hải, bạn thân, thiếu nữ lễ phép và chắc chắn An An cùng cha mẹ cũng không thể không đến.

Bên trong gian bếp nhỏ cuối nhà, thiếu niên hư hỏng đang nằm bất động bên chân bàn ăn, tư thế vô cùng quằng quại, cứ như đã chịu một nỗi đau thấu trời trước khi tắt thở. Đôi mắt đằng sau cặp mắt kính trợn ngược, làn da ngả màu tím tái, bờ môi hé ra thâm đen.

Đây là dấu hiệu của việc trúng độc.

Tất cả mọi cư dân đều xôn xao bàn tán về c·ái c·hết của thiếu niên hư hỏng, ngoại trừ An An… Thiếu niên trầm lặng nhìn gương mặt của t·hi t·hể lạnh lẽo trên sàn mà như có đ·iện g·iật, cậu cảm thấy đôi mắt kính kia thật sự rất quen, nhưng manh mối nhỏ bé đó tới nhanh mà đi cũng nhanh, An An chỉ đành khẽ lắc đầu.

Thám tử Hải hít sâu, hắn nhìn bà mẹ tóc đã hoa râm đang điên cuồng khóc nấc lên, bi thương cúi đầu thở dài. Mẹ của hư hỏng ôm lấy cơ thể con trai không còn hơi ấm: “Đây… đây là làm sao!? Rốt cuộc là tại sao!?”

Thám tử Hải ân cần giải thích sơ bộ những suy đoán về nguyên nhân c·ái c·hết cho bà mẹ cùng mọi người. Mẹ của hư hỏng lại càng nghẹn ngào hơn: “Tôi… tôi lúc này mới về nhà.”

Thám tử Hải lật xem đồng hồ trên cổ tay.

— Đã sắp 23 giờ khuya…

Bà ta rơi vào hoảng loạn, giọng nói lắp bắp: “Tôi… cả ngày nay tôi không có nấu gì cả.”

Bầu không khí rơi vào trầm mặc, thám tử Hải đề nghị lục soát xung quanh. Mọi người không có sự cho phép của hắn, không ai dám tuỳ tiện đụng chạm, chẳng may bị đổ oan thì chỉ có khóc than với trời.

Một lúc sau, mẹ của hư hỏng chỉ vào thùng rác nhỏ ở góc bếp, bên trong là một phần bò kho bị người vứt đổ lênh láng: “Đây… thứ này là từ đâu có?”

Thám tử Hải nhìn thứ vừa được tìm ra, mắt mũi tái xanh: “Đây là bò kho tôi nấu… Vì nấu nhiều nên mới đem chia cho mọi người cùng ăn…” - Giọng nói của hắn nhỏ dần cứ như chẳng dám tin vào những gì mình vừa nghĩ tới. Song, hàng xóm xung quanh ngược lại đã đứng ra làm chứng cho hắn.

“Thám tử Hải cũng mang cho nhà tôi.”

“Nhà tôi cũng thế.”

“Chồng tôi có nhận được.”

Nhưng…

“Bọn tôi không bị gì cả.”

Cư dân của chung cư khó hiểu nhìn nhau, rồi nhìn về phía bà mẹ đang phát rồ, b·iểu t·ình ai nấy đều vô cùng thương tiếc.

Thám tử Hải được mọi người làm chứng cũng chẳng thấy vui vẻ hay thoải mái hơn. Nghĩ một hồi, ánh mắt hắn co rút nhìn về phía thiếu niên An An ở một bên, hắn lầm bầm: “Không phải là tôi mang bò kho đến đây…”

An An bị thám tử Hải nhìn lại chẳng có cảm giác gì, cậu cũng xuyên qua đám người, đối diện với hắn nhìn lại. Vô cùng hờ hững, cứ như trước mắt cậu không phải là t·hi t·hể của bạn học mà chỉ là cái xác của một con c·h·ó hoang.

Nghe được lời thám tử Hải tự nhẩm, lại thấy được ánh mắt phức tạp của thám tử Hải nhìn về phía An An, mọi người nào có ngu ngốc đến mức không tự suy ra được chuyện tiếp theo?

Cha mẹ của An An cảm thấy bầu không khí dần trở nên bất ổn, hai người liền đứng chắn trước mặt An An.

Mẹ của hư hỏng gào thét lao tới chỗ thiếu niên, bà ta dùng cả mười móng tay dài nhọn báu vào bắp tay của cậu, dù được người khác khuyên ngăn, dù bị cha mẹ An An chặn lại cũng không buông. Hai mắt bà ta đỏ hoe nhìn An An, bờ môi run run như đang chất vấn cậu.

An An không nhích một ly, vô cảm nhìn xuống, không mở miệng.

Nhưng thiếu nữ lễ phép đứng ở phía sau đoàn người đã da trắng mắt đỏ, âm thanh cô ngã phịch xuống sàn nhà thu hút mọi ánh nhìn. Thiếu nữ dùng cả hai tay che lấy miệng, đôi đồng tử dao động đầy vẻ sợ sệt, cô nhìn An An như đang nhìn một kẻ g·iết người.

Thiếu nữ run rẩy: “Con… con thấy…”

Giọng nói lấp lửng của cô đã khiến mọi người nhận ra được điều bất thường, cả người mẹ khóc đến lôi thôi cũng ngừng lại nhìn sang. Thám tử Hải nhanh chóng bước đến để trấn an thiếu nữ. Cô ngồi trên nền sàn lạnh lẽo, không xa là t·hi t·hể của bạn học, giọng nói mang theo sự giãy giụa: “Con thấy An An cầm bò kho đi xuống tầng…”

Nhà của An An là ở tầng cao nhất - 606.

Nhà của thiếu nữ lễ phép là ở tầng dưới liền kề: 506.

Còn nhà của thiếu niên hư hỏng là ở đâu? 404…

Thiếu nữ thấy An An cầm phần bò kho đi xuống dưới… Từ 506 đi xuống, là đi đâu?


Hết chương 56.

——————————

Chương 56: Hũ Chấp Ngã. (3)