Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 59: Hũ Chấp Ngã. (6)
Mọi người không hiểu An An lại đang bày trò gì, nhưng không ai lên tiếng chất vấn cả, bằng tất cả kinh nghiệm sống, bọn họ nhận ra trong chuyện này có uẩn khuất, An An đang cố gắng vạch trần từng cái một.
Thiếu niên thu hồi ánh mắt, mân mê quả trứng xanh lục trong tay, lại lên tiếng: “Vào buổi chiều của một ngày trước khi đô thị phong tỏa, chú và trợ lý đã cãi nhau một trận lớn, sau đó cô ấy không ra ngoài nữa.”
Ngày hôm đó, An An ngồi trên sân thượng, từ vị trí của cậu có thể nhìn thấy được toàn cảnh con đường đi lại giữa văn phòng thám tử và chung cư.
Thám tử Hải cùng trợ lý sừng cừu đang cãi nhau, mâu thuẫn có vẻ như ngày càng nặng nề. Trợ lý muốn nhân lúc chưa nhiễm bệnh mà cùng nhau rời khỏi đô thị, nhưng thám tử Hải lại kịch liệt từ chối. Cuối cùng, trợ lý sừng cừu không còn bước chân ra khỏi cửa một lần nào nữa.
Ngày hôm sau, An An đến thư viện như mong muốn của cha mẹ, nhưng ngay khi đi ngang qua miệng cống hở, mùi hôi tanh của máu tươi như vũ bão đã tấn công vào khứu giác của cậu.
Thám tử Hải nhíu chặt mày, hắn cảm thấy “bệnh tình” của An An đã biến nặng, nặng đến mức xuất hiện ảo giác, nhưng hắn chưa kịp thanh minh, thiếu niên đã tranh lời trước: “Đô thị cách ly, thực phẩm tươi sống theo thời gian ngày càng khan hiếm, giá cả được đẩy cao lên như giá vàng. Nhưng trong nhà chú lại trữ rất nhiều thịt, thay vì ăn uống tiết kiệm thì chú còn hào phóng chia sẻ cho mọi người.”
— Là sợ thịt bị hư? Hay là sợ “thịt” bị phát hiện?
Nghe đến đây, khuôn mặt của mọi người trong chung cư đều đồng loạt biến sắc. Bởi vì như An An đã nói, tay nghề của thám tử Hải không tốt, “mùi hôi” của thịt xử lý lại không kỹ…
“Chồng tôi cứ nghĩ là thám tử Hải đã mua nhầm thịt trâu…”
“B-bọn trẻ nhà tôi bảo bò kho không ngon… Tôi còn tưởng là chúng đang chê tay nghề của thám tử Hải.”
“Mọi người nói gì vậy? Làm sao có thể?”
“Nhưng đúng là thịt có mùi rất kỳ…”
Một vài người không nhịn được bắt đầu bịt miệng nôn khan.
Thiếu niên lại nói: “Gốc cây thứ ba ở bên trái tiểu viện, hai phần bò kho chú đưa tôi đã được chôn ở chỗ đó. Mặc dù bị cắt nát vụn, nhưng thi thể người đã c·h·ế·t thì vẫn nên được chôn cất tử tế mà… phải không?”
Thiếu nữ lễ phép nhìn thấy An An đi xuống tầng, nhưng chính cô cũng không xác định được An An là đang đi đâu. Bây giờ xem ra, An An không hề có ý định sẽ mang thức ăn đến cho thiếu niên hư hỏng. Nếu hai phần thức ăn mà thám tử Hải đưa tới đã được An An “chôn cất” vậy phần thức ăn trong nhà của thiếu niên hư hỏng là từ đâu ra?
Những nhân viên trị an nhìn nhau, một người ngay lập tức chạy đi tìm gốc cây để chứng thực lời nói của thiếu niên.
Không lâu sau, người đó quay về, trong tay là một túi nilon lớn, hai hộp giấy đựng thức ăn nhem nhuốc bùn đất đang lẳng lặng nằm ở bên trong.
Nắng vẫn đang chiếu xuống từng tất đất, nhưng bầu không khí lúc này thật lạnh lẽo. Mọi người thay phiên nhau chép môi, song cổ họng của ai nấy đều vẫn còn khô khốc. Chờ đợi trong căng thẳng, bọn họ biết chuyện mà An An muốn nói không chỉ có bấy nhiêu.
An An nhìn trời, giọng nói đều đều như một chiếc máy phát ra những lời nói sớm được ghi âm: “Về mẹ của hư hỏng, bà ấy vẫn còn hôn mê vì bị vật cứng đập vào sau sọ. Hung khí được xác nhận là bình cứu hoả…” - Cha của hư hỏng khẩn trương, hô hấp từ lúc nào đã trở nên dồn dập, tất cả nơron thần kinh đều tập trung cao độ vào từng chữ thiếu niên nói.
Buổi sáng hôm đó, mẹ của hư hỏng đúng là đã cầm dao đến tìm An An gây chuyện. Nhưng bà ta chỉ gào mồm trách mắng, tay cầm dao vô lực run run.
Chiều cao của An An không tồi, nhưng nếu để mô phỏng tình huống cậu ôm bình chữa cháy đập vào đầu của bà ta thì lại quá gượng ép rồi. An An là đối tượng mà mẹ của hư hỏng đang chú ý, nếu cậu có động tác khác thường, không lẽ bà ta vẫn sẽ đứng trơ ra đó?
Bình cứu hoả cũng là cái được lấy ngay đầu cầu thang, so với An An bị vây trong nhà thì thám tử Hải xuất hiện lúc sau lại càng có điều kiện hành động thích hợp hơn.
Cha của hư hỏng lao đến nắm lấy cổ áo của thám tử Hải, ông ta không cao bằng hắn nên tư thế này nhìn vào lại có chút buồn cười.
Ông ta gào lên: “Là mày!”
Nhân viên trị an ngay lập tức thực hiện nghiệp vụ của mình, cả hai người bị tách ra một khoảng cách xa. So với cha của hư hỏng đang giận dữ đỏ mặt, thì thám tử Hải lại đứng c·h·ế·t chân như kẻ khờ, đáy mắt hắn mờ mịt, cảm giác nôn nao cấp bách lại mạnh mẽ hơn.
Bản năng của hắn muốn tiến đến để chặn miệng thiếu niên, nhưng đầu óc của hắn lại bị những điều cậu ta vừa nói mê hoặc, hắn có cảm giác như bản thân sắp xua tan được một ít sương mù trong tâm trí. Hai trạng thái giằng co với nhau, cuối cùng hắn tiến lên thêm một bước nhưng lại không làm gì cả.
An An nhìn cha mẹ đang lo lắng ở không xa, hai người nhìn con trai mình mà vô cùng áy náy cùng hối lỗi.
Mẹ của An An lại chực chờ muốn khóc, chỉ có cha cậu là tỉnh táo hơn, ông che chắn vợ mình ở sau lưng, không ngừng bước lùi lại, đứng về phía nhân viên trị an của khu phố. Ánh mắt nhìn về thám tử Hải cảnh giác cùng phẫn nộ.
Thám tử Hải mê mang nhìn bọn họ.
Cứ như đang rạch ròi phân chia ranh giới, cha của An An vạch trần: “Ngày hôm đó là An An giúp hai vợ chồng tôi thoát khỏi cái c·h·ế·t… Bọn tôi có chút hồ đồ nên đã la mắng An An trong nhà, nhưng sau đó thám tử Hải tới, nhân lúc tôi và mẹ nó không có phòng bị thì áp sát tấn công.”
Ông nói: “Hai vợ chồng tôi không c·h·ế·t, nhưng bị thám tử Hải làm như không có chuyện gì mà giữ bên mình, hoàn toàn không thể liên lạc với An An hay người khác…”
Vì cả nhà ông đã nhìn ra được bộ mặt thật của thám tử Hải, con trai lại bị tách riêng ở một nơi khác, ông và vợ vô cùng sợ hãi con trai sẽ bị làm hại cho nên vẫn luôn nghe theo sự sắp xếp của thám tử Hải, ở lại trong nhà hắn ta cho đến ngày hôm nay.
…
Hết chương 59.
——————————