Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 60: Hũ Chấp Ngã. (7)

Chương 60: Hũ Chấp Ngã. (7)


Lồng ngực thám tử Hải phập phồng, cơn đau đầu và suy yếu quen thuộc bỗng nhiên ập đến, nhưng hắn cố gồng lại tâm trí: “Nói nhảm… tôi không làm những chuyện đó. Là tôi muốn bảo vệ các người!”

An An nhìn thẳng vào thám tử Hải, vẻ chán ghét không che giấu được lại tràn ra. Cậu rất ghét thám tử Hải, là sự chán ghét bắt nguồn từ ghen tị.

Thám tử Hải có thứ cậu không có, không chỉ có, mà còn nhiều gấp đôi.

Thiếu niên lạnh nhạt: “Chú là một người chạy theo công lý, tất nhiên mọi chuyện không phải chú làm…”

Mọi người bất ngờ, lời nói lúc này của An An có khác gì là đang gạt bỏ hết thảy những thứ cậu vừa nói? Nhưng lời nói tiếp theo lại vạch trần một bí mật khiến ai nấy đều hít vào một hơi lạnh.

An An: “Làm ra những tội ác này, là “một chú khác”…”

— Một nhân cách thứ hai…

Đối với một “con rối” thì con người bình thường có hỷ nộ ái ố của riêng bản thân đều rất đáng ngưỡng mộ. Nhưng nếu gặp phải người có tận hai nhân cách, hai lối sống khác nhau, hai tâm tính, hai khí chất… Thì cảm thấy ghen tị đến độ chán ghét cũng là điều hiển nhiên.

An An như đang cầm một con dao, không ngừng rạch nát lớp phòng tuyến cuối cùng của hắn. Thì ra… thì ra hắn vẫn còn một nhân cách khác. Nếu là thế thì mọi việc bỗng nhiên thông suốt đầu đuôi.

Hắn cho là trợ lý sừng cừu, bạn gái mình đã nhân lúc hắn ngủ rồi trốn đi. Nhưng khi thấy một tủ đầy ắp thịt và đồ ăn, hắn cảm thấy bạn gái chỉ đang bất đắc dĩ. Sau khi dịch tan rồi sẽ trở về.

Hắn cho là bản thân nhớ lộn khẩu phần bò kho, một phần bỗng nhiên không cánh mà bay. Nhưng thì ra không phải hắn nhớ nhầm, mà phần đồ ăn đó đã bị động tay động chân.

Hắn cho là An An đánh ngất mẹ của hư hỏng, cảm giác tê rần ở hai cánh tay và chân là vì lâu ngày không hoạt động mạnh. Nhưng thì ra bình c·ứu h·ỏa nặng hơn mười cân là do hắn mang đến.

Hắn cho là An An làm ra hành vi b·ạo l·ực với chính cha mẹ, còn hắn chỉ vừa kịp lúc xuất hiện giằng co rồi ngăn cản. Nhưng thì ra tình huống lúc đó lại trái ngược. Là hắn t·ấn c·ông cha mẹ An An; là cậu lao vào ngăn cản hắn hành động.

Cũng đúng, một đứa trẻ nghe lời cha mẹ như “con rối” có bùng nổ cũng sẽ không tổn thương người đã nuôi lớn mình.

Thám tử Hải loạng choạng, đầu của hắn đau như búa bổ, có một thứ gì đó muốn xông ra, cảm xúc muốn lao đến đẩy ngã An An ra khỏi lan can vô cùng mạnh mẽ. Nhưng cả đời hắn luôn chạy theo pháp luật, chạy theo công lý. Sao hắn có thể làm ra hành vi hại người hại dân như thế?

Thám tử Hải đỏ mắt, cơ thể run lên bần bật, tâm trí tự đánh nhau đau đớn vô cùng. Hắn tông vào những người xung quanh, rên rỉ ôm đầu lao xuống cầu thang.

Người dân xung quanh vẫn còn đang bị dọa đến phát khờ. Chỉ có bảo vệ và trị an hô hào vây quét: “Mau… mau bắt hắn ta lại!”

Rất nhiều người lao ra, nhưng cũng hơn một nửa còn ở lại, vì An An chưa xuống khỏi lan can. Sự thật được phơi bày, cảm giác áy náy của mọi cư dân lại càng sâu. Bọn họ lúc này thực lòng lo lắng cho thiếu niên đang ngồi trên ranh giới của sinh và tử.

Bạn thân - chủ phòng khám Bảo, sắc mặt gã tái nhợt như tờ giấy, hai tay giấu trong túi áo blouse trắng run rẩy. Nhưng vẻ mặt của gã dường như không có quá nhiều bất ngờ. Bị An An dòm ngó, ngón tay gã vô thức siết chặt, gã cương quyết đối mặt nhìn lại cậu.

Chuyện của thám tử Hải có thể suy luận ra từ những chi tiết nhỏ, vì thám tử Hải gây án trong lúc không tỉnh táo, hành vi trước sau mâu thuẫn. Tâm trí cũng không quá sáng suốt để suy tính đường lui cho tương lai.

Ngược lại với thám tử Hải, chủ phòng khám Bảo rất tự tin.

An An không biết những gì gã ta đang suy diễn, cậu chỉ lạnh nhạt hỏi: “Chú Bảo không chạy ra xem tình hình của bạn mình à?”

Chủ phòng khám Bảo nghe An An điểm tên mình thì giật thót, vầng trán rộng đã rịn ra một tầng mồ hôi lạnh. Sự tự tin vừa nãy bắt đầu lung lay. Gã ta nghiến răng, ép bản thân không được hoảng loạn.

Chủ phòng khám Bảo biết bản thân lúc này không thể giữ im lặng, hắn ta gượng cười, chuẩn bị đáp lời. Nhưng câu chữ còn chưa kịp hình thành thì An An đã nói tiếp: “Dù sao việc chú Hải xuất hiện nhân cách thứ hai cũng là chuyện tốt chú làm mà.”

Chủ phòng khám Bảo: “!!!”

Biểu tình của gã nháy mắt sụp đổ, gã nhìn thiếu niên lãnh đạm như đang nhìn thấy ma quỷ đến để đòi mạng người. Hệt như bản thân đang bị nhốt trong một cái chuông đồng, lời nói của An An biến thành cái dùi chuông đập choang choang vào tâm trí.

Chủ phòng khám Bảo cảm thấy đầu váng mắt hoa, giống như người bị tụt huyết áp, đại não trống rỗng, sự kh·iếp sợ đã lan ra đến trên từng tế bào.

— Nó biết…

— Nó biết!!!

— Không, không thể đứng ở đây nữa!

Chủ phòng khám Bảo khốn đốn xoay người bỏ chạy, mọi người còn lại chưa rõ chuyện gì, bọn họ vẫn đang tưởng chủ phòng khám Bảo là nôn nóng chạy đi xem xét bạn mình. Nhưng An An lại lần nữa đập vỡ ảo tưởng đó: “Không ai đuổi theo à? Cơ hội được nhìn thấy “cha đẻ” của “Bụi” không phải dễ kiếm đâu.”

Mọi người còn đang ngóng nhìn theo hướng chủ phòng khám Bảo chạy liền quay ngoắt đầu trợn đứng tròng nhìn An An, vô số cặp mắt bằng tốc độ không tưởng đỏ bừng lên. Bọn họ như đang chờ An An lần nữa xác nhận những gì cậu vừa nói.

Nhưng An An chẳng bận tâm.

Nhân viên trị an hít một hơi sâu: “Không cần biết là giả hay thật. Bắt người!!”


Hết chương 60.

——————————

Chương 60: Hũ Chấp Ngã. (7)