Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 64: Hố sụt. (2)

Chương 64: Hố sụt. (2)


Một người có thể sẽ không cần phải ăn khớp mười phần với tiêu chí phân loại tố chất chung của cộng đồng, dù sao con người là loài đa dạng đa sắc, có cá nhân sẽ bớt một chút ở phần này, nhưng cũng có cá nhân lại nhấn mạnh ở phần khác.

Chỉ là người chung chung như Hải An thì thật sự rất hiếm.

Mặc dù bọn họ không thể hiện ra, nhưng với kinh nghiệm và trải nghiệm tiếp xúc mấy năm trong giới thì nghề Du Hành Gia không hề đề cao những người như thế.

Để có thể mượn được sức mạnh của các nguyên tố khởi nguyên thì con người cần phải phát huy khí chất của mình và được các nguyên tố khởi nguyên đồng chất tồn tại khắp mọi ngóc ngách trên thế giới yêu thích.

Giống như một thần tượng đứng trên sân khấu vì người hâm mộ mà ca hát nhảy múa.

Con người cũng thế, để trở thành một sự tồn tại mạnh mẽ, con người cần được những nguyên tố khởi nguyên nguyên thuỷ nhất của thế giới ủng hộ. Ủng hộ rồi tiếp sức. Có được tiếp sức dồi dào sẽ càng phát huy tốt hơn, lại càng kéo thêm được nhiều sự ủng hộ. Hình thành một vòng tròn khép kín.

Người mạnh sẽ càng mạnh và người yếu không đủ tài nguyên chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.

Hải An trong định nghĩa của những Du Hành Gia chính là loại người cái gì cũng biết, hạn mục nào cũng tham gia, nhưng sự thật thì lại chẳng giỏi việc gì.

Người như thế từ khi sinh ra đã được ấn định sẽ trở thành bàn đạp để tôn vinh những kẻ đặc biệt. Trở thành phông cảnh để làm nổi bật khí chất ưu tú cho người đứng trên đỉnh cao.

Nhưng, một quả trứng rồng dù có xấu xí tới đâu thì cuối cùng nó vẫn sẽ chỉ nở ra con rồng… Rồng, dù có là rồng con hay rồng gầy thì nó vĩnh viễn là rồng, là sự tồn tại có thể kiêu ngạo dẫm đạp vạn vật.

Hải An không quá hoang mang bởi những điều mọi người vừa nói, vì cậu biết, nếu phương pháp “nhìn khí chất đoán tố chất” kia thật sự chính xác thì trang thiết bị đo đạc chuyên dụng đã chẳng được sản xuất ra.

Cậu chỉ xem nó như vài lời tám nhảm giữa người với người.


Sừng cừu chỉ mới là Du Hành Gia thực tập bậc III, cô vẫn chưa đủ không gian để phát triển lôi kéo phần lớn sự ủng hộ của nguyên tố Mộc. Kỹ năng trị liệu chỉ bập bẹ đến đó, thời gian kéo dài hơn bốn mươi lăm phút cho một cái chân gãy. Nhưng chẳng ai phàn nàn cả, tóc xoăn nâu còn đang ngưỡng mộ cô không hết.

Voọc mẹ vẫn đang canh gác trên cây, khi thấy Nhật Bảo nắm bụng của voọc con leo lên thì liền hoảng sợ bỏ chạy. Mọi người cũng đành bất đắc dĩ đuổi theo.

Dù voọc con không còn la hét như trước nữa nhưng nó vẫn vô cùng kháng cự khi được loài “hai chân” ôm. Tiếng gào thét của nó đôi khi khiến động tác bỏ chạy của voọc mẹ dừng lại, nhưng đồng thời nó cũng không cho ai lại gần.

Nhật Bảo chỉ nhìn vào voọc mẹ đang đu bám trên cây dây leo, xém nữa là đã đạp hụt vào một khoảng không của miệng hang lớn. Vẫn là Hải An tinh mắt cảnh báo từ xa.

Nhật Bảo thở mạnh: “Cứ chạy như thế này tới bao giờ?”

Cả bọn đều không có kinh nghiệm trong chuyện này, không ai biết liệu bỏ voọc con ở lại giữa đường thì nó có biết chạy theo mẹ không.

Nhưng bọn họ đúng là đang suy nghĩ quá nhiều rồi.

Ngay khi voọc con được thả xuống, nó thoắt một cái biến mất dạng, nháy mắt đã liền xuất hiện ở trên cây. Giống như nó cảm thấy đứng ở độ cao đó thì loài “hai chân” dưới đất sẽ không làm gì được, voọc con bất động nhìn cả nhóm. Cuối cùng theo tiếng gọi của voọc mẹ mà chạy đi.

Mọi người: “……” - Cảm giác như những nỗ lực theo đuổi nãy giờ của bản thân thật vô nghĩa.

Sau khi voọc con rời đi, sự chú ý của mọi người dừng lại trên miệng hang động vô cùng lớn trước mặt. Cái hang có hình dáng cong vòng như con mắt xéo. Bởi vì dương xỉ mọc um tùm và cây dây leo rủ xuống che kín nên đứng từ xa rất khó để phát hiện được.

Bên trong hang là một màu đen nhìn không thấy đích, đất cùng đá xung quanh sạt xuống tạo thành một lối đi dốc vô cùng rộng. Cỏ cây bám rễ đâm ra, vô tình chồng chéo lên nhau như những bậc thang.

“Núi Lâm Tĩnh có hệ thống hang động à?” - Sừng cừu quay đầu nhìn hai người dân bản địa duy nhất trong nhóm.

Tóc xoăn nâu há miệng mê mang, dường như anh ta không nhớ ra được tin tức nào có liên quan. Ngược lại, Hải An đang trầm ngâm như hồi tưởng, cậu không rõ những năm gần đây thông tin được cập nhật như thế nào. Nhưng nếu là tính theo tạp chí địa lý cậu đọc từ lúc chín mười tuổi thì hẳn là không có…

Mọi người không cần mở miệng cũng đã ngầm thống nhất sẽ đi xuống xem một vòng. Những Du Hành Gia không ai là không khoẻ cả, bọn họ trực tiếp nhảy xuống. Hải An và tóc xoăn nâu chỉ có thể lấy rễ cây xung quanh làm điểm mượn lực rồi chậm chạp theo sau.

Sừng cừu lôi trong balo ra sáu cái đèn pin, đây là đạo cụ được chuẩn bị cho trò chơi ban tối, vốn là mang theo balo để đựng dây thừng, nhưng đèn pin không nặng, sừng cừu cũng lười lấy ra. Không ngờ nó lại được dùng trong tình huống này.

Mỗi người cầm một cái đèn pin, sáu cột sáng thay phiên nhau lần lượt quét qua không gian rộng lớn trong hang động.

Không khí trong rừng rất mát mẻ, nhưng miệng hang không gió lại càng lạnh lẽo hơn. Trần hang có rất nhiều nơi đang dột nước, dưới ánh nắng hình thành một lớp sương mù mỏng.

Thảm thực vật và rong rêu chỉ bám trụ ở những nơi ánh sáng chiếu đến, càng đi vào sâu, dưới chân nhanh chóng biến thành vô số tảng đá gập ghềnh, rong rêu cũng không còn một loài nào sống được.

Đá tai mèo nhọn hoắt nhô ra ở mọi nơi, thật sự giống như vừa đặt chân vào hai thế giới, một thế giới toàn cây cối hoa cỏ, còn một thế giới thì ngoài đá chỉ có đá. Trần hang dưới ánh đèn, nhấp nháy những đường kẻ lấp lánh bụi vàng bụi bạc.

“Em từng phải làm một bài kiểm tra trong khoang giả lập, môi trường hang động, cứ nghĩ công nghệ của học viện đã rất chân thật, nhưng thì ra rốt cuộc vẫn không bằng…” - Sừng cừu không thể rời mắt, cô thỏ thẻ.

Nam mắt kính tán đồng gật đầu: “Ở Trái Đất hẳn là còn nhiều hệ thống hang động hùng vĩ hơn.”

Nhật Bảo: “Nhưng đồng thời cũng sẽ nguy hiểm hơn, đội của bọn anh có từng đi vào vài hang động ở giới hạn thứ VI, nhưng cảm xúc lúc đó thật sự không thể thả lỏng nổi để ngắm cảnh.”

“Đợt này nghỉ khá ít, lần sau đi, bọn anh tìm một hệ thống hang động đã khai phá, lại xin gia đình hai đứa cho đi cùng.” - Quang Hải nuông chiều lên tiếng khích lệ.

Sừng cừu: “Sợ là phải chờ tới đợt nghỉ sang năm luôn. Lần này hai anh đến Trái Đất, tháng chín là bọn em vào học kỳ mới rồi.”

Nhật Bảo: “Vậy hè năm sau đi cũng không muộn mà.”

“Chờ bọn em đến năm thứ năm sẽ nộp đơn thực tập vào đội của hai anh. Không cần hai người về, bọn em sẽ lên Trái Đất tìm cả hai đi chơi!” - Nam mắt kính kích động, khua tay múa chân.

Giọng nói vui vẻ của mọi người vang vọng trong không gian kín đáo…


Hết chương 64.

——————————

Chương 64: Hố sụt. (2)