Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 65: Hố sụt. (3)
Bây giờ trước mặt họ xuất hiện hai lối rẽ dẫn đến hai hang động khác nhau, sau khi sừng cừu và nam mắt kính oẳn tù tì thì sừng cừu thắng, cả nhóm nghe cô đi vào lối hang động bên trái.
Đi được tầm một trăm mét hơn, cả bọn nhìn thấy ánh sáng rọi xuống từ trên đầu. Là một cái hố sụt loại nhỏ. Thực vật đều tụ tập ở dưới cột sáng này. Dừng chân chơi đùa ít phút, sau đó lại đi tiếp lối hang động còn lại bên phải.
Lần mò vào gần bốn trăm mét, trần hang dần thấp xuống, đá tai mèo ở ngay sát trên đỉnh đầu. Chỉ cần lơ ngơ một chút là rách da tét trán. Quang Hải cảm thấy không thể đi tiếp liền thúc d·ụ·c cả nhóm quay lại. Lần đi về này mọi người không còn bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp của hang động nữa, bắt đầu to nhỏ cười đùa nói chuyện.
Hải An đôi lúc cũng sẽ cười ra tiếng.
Cho đến khi…
Toàn thân của Hải An như bị người rót nitơ lỏng, lần đầu tiên trong đời, Hải An cảm nhận được cái rét buốt lạnh thấu xương mà xã hội hay nói. Mọi động tác đều ngừng lại, bàn chân vừa giơ lên cũng không dám đạp xuống nữa.
Liệu Hải An đã bao giờ nghiêm túc xem xét về những hiện tượng kỳ lạ xuất hiện trên cơ thể của bản thân?
Câu trả lời là tất nhiên.
Trong đó, thứ khiến cậu khó lòng nắm bắt nhất chính là “trực giác”.
Trực giác, nó được cho là một liên kết giữa bản năng và lý trí, là một bộ phận của giác quan thứ sáu, trong đó còn bao gồm cả hoạt động xuyên thời gian như tiên tri và hậu tri.
Hải An cho rằng việc các giác quan của cậu không rõ nguyên nhân được cường hóa cũng đã ảnh hưởng tới xác suất tồn tại của giác quan thứ sáu, từ đó linh tính của cậu được mở ra và phát triển vượt quá tiêu chuẩn của cộng đồng.
Nhưng trực giác không phải toàn năng, nó chỉ có thể giúp Hải An đưa ra dự đoán trong một tương lai gần, cụ thể là từ vài chục giây đến cao nhất là vài phút. Điều kiện tiên quyết là sự việc sắp xảy ra phải ảnh hưởng xấu đến bản thân Hải An. Mức độ ảnh hưởng sẽ được thể hiện thông qua việc tụt nhiệt độ của cơ thể.
Giống như lúc này, cơ thể của Hải An hệt như đã hoá thành khối băng, nếu như cái lạnh của hang động đang bào mòn cơ thể từ bên ngoài thì chính những dự đoán chẳng lành sắp xảy ra lại đang cào rỗng Hải An từ bên trong.
Sắc mặt của cậu bằng mắt thường nhìn thấy đang càng ngày càng đen, đồng tử dao động mãnh liệt, tất cả múi cơ trên mặt giống như đã đình chỉ. Máu lưu thông toàn cơ thể cũng không còn lưu loát, Hải An thở gấp, giọng nói kêu gọi mang theo sự kinh hãi cùng cực: “Đừng… đừng di chuyển nữa! Hố sụt! Dưới chân có hố sụt!”
Hải An là người đi cuối cùng của nhóm, sự bất thường của cậu không ai để ý thấy. Khi lời cảnh báo vang lên, với tâm tình đang thoải mái, cả đám phải mất đến tận mấy giây mới hoàn toàn xử lý được. Những bước chân vẫn đạp xuống nền hang, sự cộng hưởng chuyển động đó ngay lập tức phá vỡ tia chống đỡ cuối cùng của mọi thứ.
Âm thanh sụp đổ khiến lòng người hoảng sợ nháy mắt truyền đến từ những tảng đất đá dưới chân. Mọi người còn chưa kịp chất vấn Hải An thì mặt đất bắt đầu trở nên rời rạc, cơ thể của mỗi người đều lung lay, đại não chưa thể chấp nhận được hiện thực.
Ầm ầm.
Nam mắt kính: “Cái…!!!”
Sừng cừu: “Aa…”
Hải An lạnh người, cậu là thành viên đi cuối cùng, khi bước chân đầu tiên dẫm xuống phạm vi của hố sụt, trực giác đã điên cuồng mách bảo. Nếu đã như vậy thì có phải khu vực phía sau lưng cậu chính là vùng an toàn? Là vùng không bị s·ụt l·ún?
Đúng vậy, đó quả thực là khu vực an toàn.
Nhưng…
Đáng tiếc, nó chỉ an toàn đến trước khi Hải An quyết đoán bật nhảy. Với sự tác động từ trọng lượng và hành vi lao người đến của Hải An, đất đá của khu vực đó đã không chịu được liền nhanh chóng s·ạt l·ở.
Ầm ầm.
Đồng tử khuếch đại, Hải An không rõ cảm xúc lúc này của bản thân là gì nữa.
Hoảng sợ? Tuyệt vọng? Có lẽ là trống rỗng.
Ầm ầm.
Thế giới trong mắt cả nhóm bắt đầu chao đảo và lênh đênh. Đôi chân của Hải An cũng không còn cảm giác được đạp trên mặt đất cứng cáp và bằng phẳng. Những bước chân cứ đạp hụt vào hư vô. Ánh sáng từ sáu chiếc đèn pin soi rọi tán loạn. Và tầm mắt của mọi người bắt đầu thấp dần…
Có thứ gì đó đã bị che lấp, có âm thanh nào đó đã bị tiếng gầm thét của đất trời lấn át đi.
Cơn chấn động được đà mà vây quét tứ phía. Khói bụi bao phủ như một tấm màn che dấu bi thương. Những âm thanh như sét nổ rầm rầm vang vọng rồi dần tiêu biến vào hố đen tĩnh mịch. Dư âm lộc cộc vang lên như tiếng thế giới khẽ rên rỉ.
Ở rìa xa nhất của hố sụt, tóc xoăn nâu đã may mắn kịp bám víu được vào một tảng đá nhô ra, anh khốn đốn gồng cả cơ thể để leo lên.
Mũi chân liên tục đạp vào vách đá để lấy điểm tựa, đất cát theo mỗi cái đạp đều rơi rớt một ít, âm thanh sột soạt khiến hành động của tóc xoăn nâu càng thêm khẩn trương. Lòng bàn tay đã bị đá tai mèo bén nhọn đâm đến rách nát, nhưng khi tâm thần lâm vào căng thẳng, con người ta sẽ không còn cảm nhận được cơn đau.
Trong lúc lòng ngực đang không ngừng phập phồng, tóc xoăn nâu quay đầu nhìn về khung cảnh sau lưng, b·iểu t·ình anh ta tái nhợt còn hơn mặt giấy. Khuôn miệng của anh méo mó, vẻ mặt vô cùng vặn vẹo.
— Không còn ai cả…
Sau lưng của tóc xoăn nâu lúc này chỉ có một cái miệng hố rộng vô cùng. Giống như vòm họng của một con quái thú, cắn nuốt tất cả ánh sáng cùng âm thanh.
Rõ ràng vài giây trước mọi người vẫn còn đang đi chung với nhau nói cười vui vẻ. Tóc xoăn nâu đứng đó c·hết lặng, tình huống này thật sự không có chút chân thực nào…
…
Hết chương 65.
——————————