Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 77: “Hoạ” cũng sẽ luôn từ trên trời rơi xuống. (5)

Chương 77: “Hoạ” cũng sẽ luôn từ trên trời rơi xuống. (5)


Hải An biết vị trí của lưỡi dao có lẽ đã đâm thủng ruột già và còn xuyên qua tới ruột non. Máu ấm áp nhanh chóng theo miệng v·ết t·hương thấm ra ngoài. Nhưng vì quần áo là một màu đen nên v·ết m·áu hiện lên cũng không mấy rõ ràng.

Thiếu niên ngước đầu nhìn tên gầy gò đang “hựa hựa” cười đến bệnh hoạn. Tay cầm cán dao kích động run run, chọc ngoáy một lúc lâu cũng không chịu rút khỏi.

Hải An nhàm chắn lắc đầu, cậu từ tốn cất ống kim tiêm thật cẩn thận vào túi quần. Rồi xoay người, mặc kệ lưỡi dao còn đang ở trong cơ thể, v·ết t·hương càng bị kéo ra rộng hơn.

Tên gầy gò nhận ra phản ứng của Hải An không đúng, trong đôi mắt xanh táo kia không hề tồn tại một tia sợ hãi. Nhưng cả đời của gã chưa từng chứng kiến những chuyện “phi thường” thành ra đã không lường trước được kết quả xấu nhất.

Bàn tay thon dài của Hải An không biết từ lúc nào đã nắm gọn cái vòm cổ vô cùng yếu ớt của con người. Cậu ghé sát đầu lại, giọng nói nỉ non: “Muốn á·m s·át kẻ mạnh hơn mình trong một dao thì cắt động mạch cổ là dễ dàng nhất…” - Thân thể của tên gầy gò trong vài nhịp tim đã sinh ra phản ứng căng thẳng kịch liệt, gần như theo bản năng muốn đâm đầu chạy trốn.

Những ngón tay với khớp xương rõ ràng của Hải An chậm rãi siết lại, tên gầy gò bắt đầu môi trắng mặt đỏ ho khan, việc thiếu oxy khiến đầu óc gã choáng vàng. Hai bàn tay đã sớm buông ra khỏi cán dao, chúng không ngừng bấu víu, muốn gỡ những đốt ngón tay cứng cáp như còng thép trên vòm cổ của mình ra.

“Hức… ức” - Tên gầy gò vùng vẫy như một con rắn b·ị b·ắt thóp đầu. Tiếng xương cổ kêu khùng khục dưới lực siết mạnh, gã điên cuồng lắc đầu như đang xin tha thứ. Nhưng đáng tiếc, Hải An lại không hiểu được lời cầu xin mà gã cố truyền đạt.

Hải An vòng tay còn lại ra sau lưng của gã, tư thế này nhìn giống như cậu đang ôm một người bạn lâu năm. Những ngón tay thon dài cách một lớp quần áo, cẩn thận lần mò đến vị trí bên dưới của lồng xương sườn, phía trên bên trái của bụng.

Thiếu niên cong mắt nhìn tên gầy gò, gương mặt tươi cười của cậu phản chiếu trong đôi đồng tư đang không ngừng sợ hãi khuếch trương. Giống hệt như một bóng ma sẽ ám ảnh tâm thần trong những phút cuối đời.

— Chậc.

— Phải công nhận, gương mặt này trời sinh là để đi hù dọa gây chuyện.

Nghĩ đến đó, khoé môi của Hải An càng kéo cao hơn, để lộ ra hàm răng trắng phau và chiếc răng nanh nho nhỏ. Kết hợp với đôi đồng tử không hề thuộc về con người, dáng vẻ của cậu đã thành công khiến nhịp tim của tên gầy gò chững lại.

Mana đỏ như máu không hề thông báo trước lần nữa cuộn trào, đầu ngón tay tụ mana trở nên sắc bén như lưỡi dao, thiếu niên chậm chạp thì thầm cho hết câu: “Còn… nếu muốn đối thủ c·hết nhanh nhất thì nên… phá, huỷ, lá, lách”

Vừa kết thúc câu nói, sau lưng liền mở ra một miệng v·ết t·hương lớn. Cơ thể gã “ư ư” run lên như bị động kinh. Vài nhịp tim lại trôi qua, máu từ v·ết t·hương sau lưng của gã ồ ạt phun trào như thác.

Trong lòng bàn tay của Hải An lúc này lại có một “cục thịt” đỏ au.

Đó là lá lách.

Nếu tại vòm cổ có động mạch thì ở lá lách lại có kho máu. Nhưng khác với tim, lá lách không được xương sườn bảo vệ. Trong mọi trường hợp, phá hủy kho máu tất nhiên là sẽ khiến c·ái c·hết đến nhanh hơn là cắt đứt đường vận chuyển dưỡng khí lên não rồi.

Chưa tới nửa phút, cơ thể của tên gầy gò lạnh dần rồi mất đi sự sống. Bị b·óp c·ổ khiến gã không thể gào thét lên một từ. Hai khoé mi đỏ hoe ừng ực nước mắt.

Có lẽ gã ta chưa từng nghĩ tới, c·ái c·hết của bản thân vậy mà lại đến thật lặng lẽ…

Hải An buông tay, t·hi t·hể của tên gầy gò như con rối mềm nhũn rớt xuống nền đất. Lá lách nắm trong tay không rõ từ lúc nào đã bị bóp nát. Vết bầm tím đỏ hồng hằn trên cổ của gã lúc này trông mới bắt mắt làm sao. Giống như một cái vòng cổ dành cho c·h·ó, vĩnh viễn không thể gỡ.

Tên gầy gò đã ngừng thở, nhưng máu vẫn còn ồ ạt trào ra. Trước khi dòng máu tanh hôi kia kịp lan đến dưới chân, Hải An đã ghét bỏ mà đi sang chỗ khác. Máu trên tay lại bị cậu tuỳ tiện chùi lên quần áo.

Thiếu niên đến trước vị trí mà thằng ba đang nằm oằn oại, thẳng tay rút lưỡi dao từ trong cơ thể ra. Cảm giác da thịt mạnh mẽ bị cắt đứt khiến cậu nhíu một bên mắt. Tốc độ máu rỉ ra cũng tăng nhanh hơn vài phần.

Nếu trong trường hợp chưa có cách cầm máu thì hành vi rút dao ra chẳng khác nào đang tự hại mình.

Nhưng rất nhanh sau đó, xuyên qua vết cắt dài hẹp của lớp áo mỏng, hào quang của mana tụ lại nơi miệng v·ết t·hương ngày càng dày. Một giây, ba giây, năm giây… v·ết t·hương ngừng chảy máu. Chín giây, mười lăm giây… lớp thịt mới đỏ au mọc lên. Hai mươi mốt giây… da non trắng lạnh đã nối liền lại.

Nửa phút… v·ết t·hương biến mất như chưa từng tồn tại.

Hải An xoa xoa vị trí trước đó b·ị đ·âm, hài lòng gật đầu.

— Tố chất Mộc, chủ sinh mệnh.

Cậu lại ngồi xổm xuống trước mặt của thằng Ba, lưỡi dao lạnh lẽo còn dính nhớp máu vỗ nhịp nhàng trên gò má của hắn. Trí óc của thằng Ba vẫn chưa lâm vào hôn mê, máu mũi rỉ ra theo từng hơi thở. Đôi mắt của hắn như sắp tan rã, tầm nhìn mờ nhạt đã nhoè không còn rõ ai là ai. Cẳng tay hắn bị đạp nát hoàn toàn mất đi khả năng cử động. Xương ngón tay run rẩy mở rộng, để lại vài vết cào trên mặt đất xi măng xám.

Hải An buồn chán nhìn hắn, không nhanh không chậm thốt ra câu hỏi điển hình của vai phản diện: “Ngươi muốn sống đau đớn hay c·hết lành lặn?”

Con ngươi đờ đẫn của thằng Ba mở to, hô hấp vô cùng khó khăn, hắn cười ra vài tiếng không rõ ràng: “Câm mẹ mồm vào, muốn g·iết thì cứ g·iết, hỏi hỏi cái cứt c·h·ó”

Hải An chẳng bận tâm đến những lời chửi thô bỉ, lại lôi ống kim tiêm từ trong túi ra: “Thứ này là gì thế?”

Thắng Ba nhắm mắt, âm thầm đấu tranh trong tuyệt vọng, vẫn nhất quyết câm như hến.

Có một điều Hải An đã đoán đúng, thằng Ba thật sự từng trải qua huấn luyện võ thuật, dù không học đến nơi đến chốn, nhưng hắn vẫn đủ kiến thức lông da để đánh giá tình trạng hiện tại.

Cột sống thắt lưng gặp c·hấn t·hương, quá một nửa là tàn tật. Một tay bị gãy nát, đối với Quyền Anh thì thế này có khác gì bị “phế võ công”? Thằng Ba lúc này đã chẳng còn tha thiết gì với việc sống tiếp. Hắn chỉ muốn chọc cho Hải An tức đến xanh mặt để có thể nhắm mắt hả hê.

Muốn biết dung dịch màu tím kia là gì à?

— Ông nội mày! Kêu thằng cha mày lên đây mà hỏi!

Thằng Ba hừ hừ cười, cơ mặt co giật đau đớn đến điên dại, nhưng hắn vẫn muốn cười cợt nào mặt thằng oắt con không biết trời cao đất dày. Ở một phương diện khác, thằng Ba lại có chút mong chờ c·ái c·hết của mình. Một khi hắn c·hết, “anh Cả” chắc chắn sẽ lật tung từng ô đất của Quận Mười để trả thù!

Lúc này hắn c·hết không hề uổng.

Hải An vô tội nhìn thằng Ba, cậu chẳng biết những suy nghĩ hiện tại của hắn. Chẳng qua đó giờ, điều cậu ghét nhất là bị người sai khiến.

Sắc mặt thiếu niên không nhìn ra nửa điểm vui buồn. Con dao bấm đang khiêu vũ xuyên qua những đốt ngón tay liền bật ra lưỡi dao sắc nhọn còn ướt màu.

Lưỡi dao lóe ánh sáng bạc rồi được vung qua khỏi đầu.

Phập!

“Ực!!” - Lưỡi dao dính ni đã cắm thẳng vào mu bàn tay của thằng Ba. Uy lực mạnh đến mức ghim chặt phần m·ũi d·ao xuống nền đường.

Máu đỏ khẽ khàng rỉ ra, cảm giác b·ị đ·âm rất đau, nhưng nhiêu đó không phải là không thể chịu đựng. Ánh mắt thằng Ba như muốn thét ra lửa, hắn gồng khoé môi nhếch cao cười khan. Nhưng, hắn cười không vượt quá được ba tiếng.

Thình thịch!

Thằng Ba trợn mắt, khí tức bắt đầu hỗn loạn. Tơ máu trong mắt trương phình lên như có thứ gì đó đang rót vào từ mọi hướng, đồng tử co giãn theo nhịp tim đập nảy. Hầu kết của hắn ta lăn lên lăn xuống, âm thanh rên rỉ nghẹn ngào bật ra từ trong cổ họng.

Bắt đầu từ mu bàn tay đã bị dao d·â·m thủng, mạch máu như sống dậy, nối đuôi nhau lúc nhúc trồi lên, chằng chịt lan tràn từ cẳng tay sang đến toàn thân hệt như dây leo. Cơ bắp theo phản xạ mà siết chặt lại, hình đáng mạch máu dị dạng càng thêm rõ ràng. Nó khiến người liên tưởng đến hàng vạn con ấu trùng đang thi nhau điên cuồng gặm nhấm.

Cơn đau cứ ngày càng nặng nề, ánh mắt thâm độc oán hận dần bốc hơi như hạt sương.

“Aa-a… ư. G·i·ế·t… g-g·iết tao!” - Thằng Ba cảm thấy cơ thể như bị xé toạc. Không, không phải “như” mà là chính xác đang bị xé toạc. Lục phủ ngũ tạng truyền đến cơn đau tựa vỡ tung. Trái tim treo trong lòng ngực như bị một bàn tay quỷ siết lấy. Dạ dày cuồn cuộn đang không ngừng phản chủ mà cắn ngược từ trong ra ngoài.

Cổ họng liên tục gầm gừ, hành động quằn quại đã làm chút sức lực ít ỏi còn lại của hắn mất hết. Thẳng Ba nghe được tiếng linh hồn mình bị bóp vụng, hai chữ đau đớn là quả sơ sài để có thể miêu tả hết.

Không gian trong đầu lúc này là một vũng sình lầy, Thằng ba đau đến mức ngất xỉu, rồi sau đó lại bị cưỡng ép thống khổ mở mắt. Trong quá trình này không hề có một giây giải lao, hết thảy cứ tịnh tiến về tầng địa ngục sâu hơn.

“Aaa-a…”

Trời đêm yên tĩnh chỉ còn vang lên những tiếng kêu rên đòi mạng.

Hải An chẳng thèm nhấc lên mí mắt, giống như bản thân chỉ là một người qua đường, sẽ không vì bất cứ chi tiết nào mà dừng lại rải rắc sự thương hại hay đồng cảm. Cậu nhàn nhã bước đến kế bên một tên đàn em không rõ là bị hạ gục thứ mấy. Thiếu niên dùng chân đá đá, giọng điệu lười biếng: “Còn không đứng dậy? Chờ người đến cúng cơm hả?”

Vừa dứt lời, tên đàn em liền bật thẳng người. Thân thể hắn tàn tạ như vừa lết ra từ gầm xe ô tô. Hắn đứng đối diện với Hải An, tâm thần như dây đàn bị tiếng gầm gừ rên rỉ của thằng Ba gảy mạnh đến run rẩy. Gương mặt sợ sệt tái xanh nhưng vẫn cố duy trì nụ cười vô hại trong dáng vẻ hèn mọn.

Hải An ngáp một cái, nhàn nhạt nói: “Lụm tiền, thiếu một tờ… c·hết một lần”


Hết chương 77.

——————————

Chương 77: “Hoạ” cũng sẽ luôn từ trên trời rơi xuống. (5)