Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 76: “Hoạ” cũng sẽ luôn từ trên trời rơi xuống. (4)

Chương 76: “Hoạ” cũng sẽ luôn từ trên trời rơi xuống. (4)


Hải An nhìn vẻ mặt ngơ ngác khó tin của thằng Ba đang ra sức đá vào lớp mana phòng ngự mà nhếch khóe môi. Mặc dù cậu luôn né tránh mọi đòn t·ấn c·ông của đối phương, nhưng như thế không có nghĩa là do cậu ngại việc lấy cứng đối cứng.

Chẳng qua là vì lần đầu sở hữu ngũ giác nhạy bén hơn người, Hải An như một đứa trẻ hiếu kỳ, muốn tận dụng hết khả năng để kiểm tra giới hạn.

Từ cách di chuyển, thủ thế, đòn đấm của thằng Ba, Hải An mơ hồ đọc được và nhận ra đây là võ thuật Quyền Anh. Nếu đối thủ của thằng Ba là Hải An trong quá khứ, thì hẳn một cú đấm của hắn đã có thể hạ do ván từ ba đến năm “Hải An” trong một lần.

Mặt khác, Hải An nãy giờ chỉ phản đòn và t·ấn c·ông loạn xạ theo bản năng. So với một người được đào tạo võ thuật chính thống thì chênh lệch thực lực vẫn là quá lớn.

Tuy nhiên hoàn cảnh lúc này lại không thể đánh giá thông qua mức độ thông thạo võ thuật. Bởi vì so với thằng Ba - một người bình thường, thì Hải An bây giờ là sự tồn tại đã khai mở hệ thống tuần hoàn năng lượng.

Giống như một người cầm s·ú·n·g và người còn lại thì cầm dao. Trong trường hợp đó, thì thắng bại đã không còn được phân định dựa trên thực lực nữa.

Thằng Ba mặt mày âm trầm liên tục t·ấn c·ông như vũ bão. Nhưng đòn t·ấn c·ông của hắn lại không đủ để phá vỡ lớp mana phòng ngự. Hải An như mèo vờn chuột hết lách sang trái rồi lại lách sang phải. Cậu đã hoàn toàn xem thằng Ba thành thiết bị luyện tập phản xạ của mình.

Nhìn thằng Ba hết đấm ngang rồi lại đấm thẳng, Hải An bỗng nhiên ngứa ngáy cũng muốn thử vung tay một lần. Cú đấm vụng về được mana cường hoá lao tới với tốc độ đáng kinh ngạc. Uy lực mà nó ẩn chứa cũng khổng lồ không kém.

Thằng Ba dù đã đưa cả hai tay lên chặn đòn cũng không thể tránh khỏi việc bị hất văng. Hai cẳng tay che trước mặt như muốn rụng ra khỏi thân thể, trong tích tắc đã bầm tím thành một mảng lớn. Hắn ta gồng cơ bắp ngay lập tức cảnh giác bật người dậy. Nhưng Hải An lại không còn ở trước mặt nữa.

Hải An có thể không biết đấm đá như thế nào để hạ gục đối thủ. Nhưng cậu biết đấm đá vào bộ vị nào để khiến đối thủ không còn khả năng đứng lên.

Thằng Ba cảm nhận được cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng tới khi hắn ta kịp quay đầu lại thì hết thảy đã quá trễ rồi. Cú đấm không hề có một chút kỹ thuật nào của Hải An đã chuẩn xác t·ấn c·ông vào cột sống đoạn thắt lưng.

Oành!

Không kịp vặn mình thủ thế, thằng Ba ăn trọn cú đấm đã được cường hóa bởi mana. Hắn ta ngay lập tức b·ị đ·ánh bay, thân thể vạm vỡ lăn mấy vòng lớn trên nền đất xi măng nhám.

Người ngợm hắn ma sát với mặt đất bong tróc ra từng mảng thịt đỏ lòm. Đầu óc bị v·a c·hạm liền choáng váng không ngừng rỉ máu. Lục phủ ngũ tạng như muốn lệch ra khỏi vị trí ban đầu. Cả cơ thể mềm nhũn nằm oằn oại, lần này, hắn ta sẽ không còn có thể đứng lên được nữa.

Chấn thương thắt lưng, hai chân bị ảnh hưởng sẽ mất đi khả năng vận động.

Mặt mũi thằng Ba trầy trụa như cái giẻ rách, đôi mắt đã nhiễm đỏ, tơ máu phẫn nộ giăng kín như không cam tâm. Hắn ta nghiến răng tới mức bật máu, nhìn Hải An đang ung dung lười biếng phủi bụi trên quần áo của mình.

Thân thể thằng Ba giãy giụa vài lần trên mặt đất, giống như một con cá bị kéo lên bờ. Cơn đau len lỏi từ nửa thân dưới khiến sắc mặt hắn trở nên tím tái, co rút vặn vẹo.

Bỗng dưng, thằng Ba hệt như hồi quang phản chiếu mà kịch liệt cử động.

Ở phía Hải An, đồng tử màu xanh táo khuếch đại, tốc độ đột ngột đột phá đến mức khó tin. Giống như thuấn di, Hải An biến mất ngay tại chỗ, lần xuất hiện tiếp theo đã thẳng vai đứng kế bên nơi thằng Ba đang nằm.

Tại khoảng cách gần, Hải An rốt cuộc cũng nhìn ra, thằng Ba không biết moi từ đâu ra một ống kim tiêm lớn. Hắn đang chuẩn bị đưa mũi tiêm vào động mạch của mình.

Thiếu niên lom lom nhìn và nhấc cao bàn chân.

Rắc-c!

“A-aaaa… hức!” - Cánh tay cầm ống tiêm của thằng Ba bị giẫm nát. Tiếng xương gãy vụn vang lên, hoà trộn vào tiếng da thịt nát bấy.

Dưới lực đay nghiến của mũi giày, vụn xương trực tiếp đâm rách lộ ra ngoài. Những ngón tay đau đớn mất kiểm soát run rẩy, ống kim tiêm thuỷ tinh rơi khỏi lòng bàn tay, “lách tách” lăn đến bên chân của Hải An.

Cậu chớp chớp mắt vô cùng hiếu kỳ, nhặt ống kim tiêm lên, cẩn thận soi dưới ánh đèn tờ mờ.

Đó là một thứ dung dịch bất minh màu tím loãng, lung linh đến mê người, sóng sánh bên trong xi lanh thuỷ tinh không có lấy một vết xước.

Hải An lại dồn lực vào chân, giống như đang kêu gọi, cậu dùng giọng điệu vô tội hỏi: “Thứ này là gì thế?”

Huyết sắc trên mặt thằng Ba lúc này đã tán loạn, cả người đầm đìa mồ hôi lạnh, túa ra từ lớp này đến lớp khác, đôi môi trắng bệch ngoài gầm gừ rên rỉ ra thì không còn nói thêm được chữ nào nữa.

Càng chăm chú quan sát ống tiêm, Hải An càng loáng thoáng cảm nhận được một nguồn năng lượng quen thuộc, nhưng đồng thời cũng xa lạ không kém. Sự mâu thuẫn trong cảm giác khiến lòng tò mò càng dâng cao hơn. Cậu lặp lại câu hỏi: “Thứ này, là gì thế?”

Toàn thân thể của thằng Ba đều truyền đến cơn đau điếng người, hắn thấy thiếu niên ngồi xổm đến trước mặt, lặp lại câu hỏi: “Thứ này… là gì thế?”

Không nhận được lời giải thích, b·iểu t·ình của Hải An trở nên tăm tối, tâm trạng cũng chẳng còn vui vẻ. Cậu dùng một tay đang rảnh rỗi nắm lấy cái đầu máu me của thằng Ba, cứ hỏi một câu lại giã nó xuống nền đất một lần.

“Thứ này là gì thế?”

Rầm!

Thứ này, là gì thế?”

Rầmm!

Thứ này… là gì thế?”

Rầmmm!

Mặt đất xi măng đã lõm xuống một khoảng lớn, máu thịt đỏ ngầu cùng vài chiếc răng trắng khảm sâu vào bên trong. Hệt như một bức họa trừu tượng vừa được hoàn thành.

Thằng Ba bị giã đầu đến nhe răng trợn mắt, hắn ta hoàn toàn không có thời gian để thở, tiếng gào rú cũng bị nghẹn lại trong cổ họng. Nhưng miệng của hắn vẫn nhất quyết khép chặt như vỏ sò, không hề hó hé ra nửa chữ.

Đến lần thứ tư hỏi không được đáp lời, khi Hải An chuẩn bị lần nữa giã đầu của thằng Ba xuống, vành tai cậu đột ngột nhúc nhích. Ngay khoảnh khắc đó, thiếu niên quay đầu, cậu bắt gặp b·iểu t·ình kh·iếp sợ đến tái xanh của tên gầy gò duy nhất còn tỉnh táo.

Hải An chớp chớp mắt đứng dậy, bàn tay máu me be bét bị chùi đại mấy cái vào trong quần áo. Cậu nhìn ống kim tiêm trong tay, ngoắc ngoắc với tên gầy gò phía xa, ra hiệu cho hắn lại gần.

Tên gầy gò rùng mình, sắc mặt xám xịt như đã bị kết án tử hình. Hắn ta cẩn thận rón rén lại gần, vẻ hèn mọn tràn ra theo từng bước chân. Đôi mắt lén la lén lút, vụng trộm không ngừng đảo quanh bốn phương tám hướng.

Sự chú ý của Hải An lần nữa quay về trên thân của ống tiêm, cảm giác quen thuộc ngứa ngáy lại trào dâng, nhưng nó giống như bị chặn lại ở một con đê k·hông r·õ n·guồn g·ốc.

— Lúc này mà có “thứ ngu ngốc” kia ở cạnh bên thì tốt rồi.

Suy luận quả thật không phải là sở trường lúc này của Hải An.

Bỗng nhiên trong một cái chớp mắt đó, cả thân thể Hải An đột ngột bị sự lạnh lẽo châm chích bất ngờ xâm lấn. Từng thớ thịt trên người đều như đang kêu gào, máu cũng tựa như ngừng lưu thông trong giây lát. Chưa chờ Hải An kịp tiêu hoá hết phản ứng bất thường của cơ thể thì…

Phập!

Hải An bối rối quay đầu, cậu thấy tên gầy gò không rõ từ khi nào đã đứng ngay sát bên. Tay của hắn đang siết chặt cán dao bấm, còn lưỡi dao thì đang chọc thẳng vào eo của cậu.

Trong lúc sơ suất thả lỏng cảnh giác, mana phòng ngự chỉ bao phủ mỗi bàn tay cầm ống tiêm và cánh tay vừa giã đầu thằng Ba như giã tỏi. Hải An chưa bao giờ ngờ tới, một tên nhát gan nhất trong đám người lại có thể táo bạo cầm dao đến sát bên để t·ấn c·ông trong phút cuối.

— Đây là lý do mà xã hội con người luôn được các Thần coi trọng.


Hết chương 76.

——————————

Chương 76: “Hoạ” cũng sẽ luôn từ trên trời rơi xuống. (4)