Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 79: C·h·ế·t, trong chính căn nhà này. (2)

Chương 79: C·h·ế·t, trong chính căn nhà này. (2)


Đứng trước cửa nhà, Hải An tìm chìa khoá trong túi, “cạch” một tiếng rồi thong dong mở cửa bước vào. Dù chỉ mới đi vắng vài ngày nhưng không gian quen thuộc này đã thoang thoảng mùi bụi bặm.

Hải An nhìn vào gian bếp nhỏ, não bộ tự động mô phỏng lại hình bóng của một Hải An khác đang đứng đó nói cười với cục bông đỏ hoe trên vai. Biểu tình ba phần mỉa mai, bảy phần thoải mái.

Lại quay sang nhìn phòng khách trống trải, cậu thấy hình bóng Hải An đang cầm cán chổi rượt đuổi theo cục bông đỏ hoe lòng vòng. Động tác vừa tức tối lại vừa buồn cười.

Lướt ngang qua nhà tắm, cậu vô thức nhoẻn khoé môi, lại nhớ về lúc Hải An đang ra sức cố gắng “giặt” sạch cục bông đỏ, còn bị nó toé nước lên ướt nhẹp cả người. Ánh mắt ngoài bất lực ra thì chỉ có bất đắc dĩ.

Hồi ức mang những cảm xúc đáng nhớ theo mỗi bước chân lại hiện về. Nhưng đi phía sau những hồi ức đó lại là vài dòng vận mệnh không quá đẹp đẽ.

Hải An bước tới phòng ngủ, cậu bắt tay vào lục lọi mọi ngóc ngách bên trong. Thiếu niên kéo những chiếc rương gỗ siêu bự từ gầm giường ra. Trước khi trải qua sự kiện hố sụt, những chiếc rương này là thứ mà cậu tò mò nhất. Chẳng qua lại không có biện pháp nào để đụng vào.

Hải An hít một một hơi khẽ, hồi hộp mở nắp rương, đôi đồng tử xanh táo giật nhẹ. Thứ bên trong rương vậy mà lại là…

— Hạc giấy…?

Vô vàn hạc giấy chất đầy trong rương. Một rương rồi lại một rương, tổng cộng sáu rương đều toàn là hạc giấy.

Thiếu niên tò mò nắm một con hạc giấy lên quan sát, đây là sản phẩm thủ công. Nhưng cũng thật tài tình, gấp nhiều hạc giấy như vậy mà con nào cũng xấu xí ngang nhau.

Hải An: “……”

Nhìn kĩ hơn vào chất liệu, cậu thấy nó khá giống với giấy báo cũ. Chẳng cần cân nhắc lâu, Hải An chậm rãi tháo rời một con hạc giấy. Có lẽ vì đã gấp qua lâu mà những nếp giấy trở nên mục nát và mong manh vô cùng, mạnh tay một chút là rách ngay chứ không đùa.

Ngay khi vừa rã giấy xong, Hải An “ong ong” cảm thấy não bộ choáng vàng đến sắp ngất đi, có một đoạn ký ức nào đó bị mạnh mẽ xoá bỏ.

Tóc tách.

Máu mũi đột ngột không có báo hiệu, chảy thành dòng. Hải An nhìn tờ giấy đã từng là con hạc xấu xí trên tay, tầm mắt hoa lên không còn rõ ràng. Tấm trí giống như đã gặp trục trặc trong phút chốc, không còn phân biệt được trời đất thực hư. Hải An chống tay lên thành giường, điều hòa lại nhịp thở.

Cậu nhìn những con hạc giấy to chỉ cỡ hai đốt ngón tay, rồi lại nhìn sáu cái rương đầy ấp hạc giấy. Đáy mắt xẹt ngang qua tia kh·iếp sợ. Một rương ít nhất cũng phải chứa hơn vài ngàn con hạc giấy, sáu rương thì chắc chắn không thấp hơn mười ngàn.

— Hạc giấy cái quỷ gì…

— Đây là hơn mười ngàn điểm chí mạng!!

Nếu mà một rương trong đây bị t·hiêu r·ụi thì Hải An thật sự không biết bộ não của bản thân sẽ bị “đánh” thành thứ gì nữa. Thì ra không phải tự nhiên mà nó được coi là bí mật.

Thiếu niên nuốt xuống một ngụm khí hãi hùng, xua xua những suy nghĩ không may ra khỏi đầu, lại chăm chú đánh giá tờ giấy nhàu trên tay.

Lúc chưa rã thì cậu đoán nó là giấy báo, nhưng khi rã xong thì nó có phần không giống lắm. Cỡ chữ được in trên giấy báo sẽ không lớn như thế này. Cách trình bày nội dung cũng khá rời rạc. Nhìn một số con hạc mang màu sắc đặc biệt, Hải An đoán màu sắc đó là tới từ những phần tranh ảnh minh hoạ.

“Vụ v·a c·hạm lớn là một sự kiện mà Mặt Trăng được tạo ra từ các mảnh vỡ để lại sau vụ v·a c·hạm giữa Trái Đất lúc trẻ với một thiên thể kích cỡ Sao Hỏa. Vụ v·a c·hạm xảy ra vào cỡ khoảng hai mươi đến một trăm triệu năm sau khi Hệ Mặt Trời ra đời. Thiên thể v·a c·hạm được đặt tên là Theia hay Euryphaessa, một Titan trong thần thoại Hy Lạp và là mẹ của Selene - nữ thần Mặt Trăng…”

*(Giả thuyết vụ v·a c·hạm lớn hay Theia impact, để phục vụ việc viết truyện thì giả thuyết này sẽ trở thành một sự kiện có thật)

Hải An nheo mắt lẩm bẩm đọc những nội dung được in bên trên tờ giấy.

— Thứ này hình như là một trang sách…?

Sắc mặt thiếu niên trở nên mê mang, không rõ việc xé sách để xếp hạc giấy này có ý nghĩa gì. Trong lúc mờ mịt, Hải An đã thuận theo những nếp giấy khôi phục lại hình dáng ban đầu của con hạc. Quăng nó về với “đại gia đình” xấu xí trong rương rồi cẩn thận cất lại vào chỗ cũ.

Hải An tạm thời gạt đi sự khó hiểu, tiếp tục lục lọi khắp phòng.

Đến bên chiếc bàn cũ, cậu “lạch cạch” khó khăn kéo hộc tủ nát già nua ra. Bên trong hộc có rất nhiều giấy tờ, hồng đỏ, vàng nhạt, xám trắng. Không cần phải đọc, Hải An ngay lập tức nhận ra đây là giấy nợ, rất rất nhiều giấy nợ.

Lướt mắt qua vài tờ giấy ở lớp trên đầu, người mượn nợ vậy mà đều cùng là một người.

[Lê Quỳnh Linh]

Thời gian mượn nợ phần lớn đều là mười một năm trước, là vào lúc Hải An ba tuổi.

Sau khi đẩy mớ giấy sang một bên, thứ được giấu bên dưới vậy mà lại là một khung ảnh gia đình cũ. Bên trong khung ảnh có ba người, một người cha có vết sẹo nhỏ nơi khoé mắt, một người mẹ với mái tóc đen mượt suông dài trông vô cùng mềm mại. Đứng giữa hai người là một đứa trẻ tầm mười tuổi đang tươi cười xán lạn. Cả ba đều đang đứng trước một cửa hàng hoa vừa khai trương, chụp lấy một bức để làm kỷ niệm.

Hải An nhìn vào đứa trẻ có gương mặt na ná bản thân, giống như đó là giao điện năm mười tuổi của cậu. Nụ cười tràn ngập hạnh phúc đến dư thừa, khí chất đứng giữa cha và mẹ vô cùng tự tin.

Thiếu niên cụp mắt lắc đầu, đứa trẻ trong khung ảnh này chắc chắn không phải Hải An mà cậu biết. Hải An không thể nào vẽ lên được nụ cười trong veo như thế. Dáng vẻ của một đứa trẻ lớn lên trong sự yêu thương nuông chiều là không thể bắt chước được.

Hơn cả… đứa trẻ tên “Hải An” thật sự… đ·ã c·hết nào cái năm năm tuổi kia rồi.

C·hết, trong chính căn nhà này.


Hết chương 79.

——————————

Chương 79: C·h·ế·t, trong chính căn nhà này. (2)