Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 80: Tín ngưỡng. (1)

Chương 80: Tín ngưỡng. (1)


Thằng Ba ngậm điếu thuốc trong miệng, hắn đưa tay nhận lấy chiếc bật lửa Zippo mạ vàng dỏm từ đám đàn em, “toẹt toẹt” vài tiếng, bắt đầu châm lửa. Hắn ta rít một hơi sâu, làn khói trắng nhả ra làm mờ ngũ quan thô kệch.

Bàn tay đầy rẫy vết chai sạn được giơ ra trước tầm nhìn, đầu ngón tay vẫn còn vô thức run run. Nếu không phải vì quả tim đang đập nảy thình thịch trong lòng ngực thì hắn đã chẳng đám tin bản thân vậy mà vẫn còn sống.

Đôi mắt thằng Ba đờ đẫn suy nghĩ miên man, ngay giữa lúc tâm trí đang rối bời, đầu con hẻm bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh với cái bóng đen bị ánh đèn tờ mờ xung quanh kéo dài.

Hắn cùng vài đứa đàn em đi theo Hải An là để dẫn đường cho cậu tìm tới Đào Đắng. Vốn bọn hắn cũng muốn đi vào chung để góp một chân gây chuyện. Nhưng không rõ lý do mà cả bọn lại bị thiếu niên kia khua tay chặn về.

Sau lần trải nghiệm ngắn ngủi lúc chập tối, bọn hắn nào còn đám có nửa điểm phản đối? Vậy nên chỉ đành tìm đại một con hẻm khuất rồi đứng chờ.

Chẳng qua, đâu ai ngờ được lũ ruồi nhặng của Rượu Trái Cây còn có cái mũi thính hơn cả c·h·ó.

Sắc mặt thằng Ba tối tăm nhìn người vừa xuất hiện. Cả đám đàn em xung quanh cũng đứng thẳng lưng vào thế cảnh giác. Những v·ết t·hương lớn nhỏ trên người của chúng giống như chẳng còn đau. Sắc mặt ai nấy đều lầm lì mà hung tợn.

Ở đầu con hẻm là bóng dáng của anh Táo, tình tiết này đối với anh lại vô cùng quen thuộc, chỉ có thời gian là bị đảo lộn giữa ngày và đêm. Rút kinh nghiệm từ lần giao chiến trước, anh Táo vừa rồi đã sớm nhắn tin cho tụi anh Lê đang chơi bời trong quán.

Đào Đắng chỉ cách nơi đây vài con hẻm, thời gian dư dả còn lại dành cho thằng Ba chẳng được bao nhiêu.

Anh Táo nghênh ngang đứng ở nơi đó, biểu cảm bị bóng tối che khuất một phần, giọng nói truyền đến trầm thấp quen thuộc: “Địa bàn của hội tao gần đây rất hay có c·h·ó đi lạc. Chúng mày có thấy vậy không?”

Tình trạng của mấy đứa đàn em khiến thằng Ba không dám làm liều, không thể cứ lấy cứng đối cứng để khai mở quần chiến như thường lệ. Nghĩ nghĩ, vẻ mặt của hắn lại càng thêm đen.

— Chạy…?

— Hay dứt thằng c·h·ó này trước rồi mới chạy?

Đám đàn em phía sau thì như lợn c·hết không sợ nước sôi, còn âm thầm nhìn nhau trao đổi.

“Không phải thằng nhãi kia đang đi gây chuyện với Rượu Trái Cây à? Sao lại bỏ sót một đứa thế?”

“Hỏi bố mày? Chắc bố mày biết!?”

Những đám mây phiêu đãng trên cao dần tản, ánh sáng phản chiếu từ Trái Đất khiến không gian đôi chút bừng sáng.

Đột ngột, phía sau anh Táo vô thanh vô tức xuất hiện một bóng người khác. Chiều cao của người này chỉ ở mức phổ thông, đứng đằng sau anh Táo gần một mét tám thì đáng vẻ có phần bị che khuất. Tuy nhiên, khí thế mà người nọ sở hữu lại không hề thua kém anh nửa điểm.

Sắc mặt thằng Ba hơi thay đổi, hầu kết hắn lăn lộn, trên trán đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Đám đàn em trân trân nhìn anh Táo đang hất cằm ra oai với ánh mắt phức tạp, trong đầu ai nấy đều thầm niệm hai chữ “xong rồi…”.

— Thằng ngu này… xui xẻo gớm.

Trái ngược với tâm tư của mọi người, anh Táo lại không hề hay biết gì cả. Trong tầm nhìn của anh, thằng Ba chính là vì ngại anh mà cả người toát mồ hôi hột. Còn đám lâu la phía sau là vì sợ anh mà mặt mày vặn vẹo tái mét.

Anh ta vô cùng đắc ý hừ một tiếng mũi, đang định phát ngôn thêm một câu ngầu đét để lập uy thì bỗng nhiên trời đất xoay chuyển, các kiến trúc xung quanh như gặp đ·ộng đ·ất mà động loạt sập xuống đè vào thân thể. Đại não chưa kịp vận chuyển thì hai mắt đã tối thui như cúp điện.

Rầm—!

Cả người của anh Táo đều khảm sâu vào bức tường nham nhở bên trái. Có lẽ mãi đến sau này anh ta cũng sẽ chẳng thể biết được lí do mình bị “đánh bại”…

Dáng vẻ của Hải An lộ ra dưới ánh sáng nhu hoà của trời đêm, nhưng sắc mặt thiếu niên lại đen như đít nồi. Bàn tay phải vừa nắm lấy gáy của anh Táo nhiễm một tầng mana đỏ sẫm. Gần như là dùng một lực lớn nhất để “ấn” anh ta vào tường.

Anh Táo ngầu chưa quá sáu mươi giây thì đã ngủm: “……” - Thật muốn con mẹ nó chửi thề!!

Thằng Ba hít một hơi lớn bất giác bước lùi, bản năng của hắn đã đánh hơi ra được luồng tâm trạng “giận cá chém thớt” trên người của Hải An. Lúc này có điên mới đi đưa mặt ra cho thiếu niên xả giận.

Hải An nhếch mi lườm nguýt: “Còn chưa đi?”

Đám đàn em nghe mà giật thót: “Đi… đi liền!” - Bọn chúng hệt như vừa mới lắp thêm t·ên l·ửa vào mông, hai chân chạy vèo ra khỏi hẻm nhỏ còn nhấc lên một màn khói bụi. Thằng Ba không một động tác thừa tức khắc bước đến dẫn đường cho Hải An.


[Lãnh Địa Mùa Hạ] là một vệ tinh có kiểu khí hậu với đặc trưng nhiệt độ cao trong suốt cả năm và gần như ổn định quanh năm. Chính vì thế mà các sản phẩm loại kem lạnh luôn giữ được mức tiêu thụ hàng đầu trong thị trường đồ ăn nhẹ, là mặt hàng được chào đáo nồng nhiệt bởi mọi lứa tuổi.

Các chủ siêu thị và tạp hoá hộ gia đình đã sớm nắm thóp tâm lý tiêu dùng của người dân. Bọn họ nhập về và bày bán đa dạng các loại kem với số lượng vô cùng thoải mái. Từ kem tươi cho đến kem cứng, nguồn hàng hóa dự trữ luôn phong phú để đối mặt với sự càn quét bất ngờ tới từ khách hàng vào những ngày nắng gắt.

Nhưng mà… bây giờ đã gần nửa đêm.

Tít… tít…

Nữ nhân viên siêu thị vừa quét mã tính tiền cho từng sản phẩm, vừa dùng ánh mắt hiếu kỳ đánh giá cậu thiếu niên sáng sủa đang đứng nghiêm túc “gặm” kem ở phía xa. Sau đó cô lại quay sang nhìn mấy tên lưu manh khác, mặt mũi bọn chúng bầm dập đến đáng thương, hai tay thì cầm thùng kem đứng xếp hàng ở trước quầy.

Nhận ra ánh mắt không bình thường của nữ nhân viên, đám đàn em ngay lập tức phô trương ra gương mặt ma chê quỷ hờn để hù dọa. Chẳng qua, với các mức độ biến dạng cấu trúc mặt khác nhau, cái nhe răng trợn mắt của chúng chả khác nào đang chọc cười.


Hết chương 80.

——————————

Chương 80: Tín ngưỡng. (1)