Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 95: Cách anh Nghĩa làm việc. (2)
Ba người nhìn vào thiếu niên trong ảnh, ngay lập tức nhận diện được Hải An - một tuyển thủ tự do ra mắt vào hai tháng trước và vô cùng nổi bật ở thời gian hiện tại. Theo một cách nhìn khác thì Hải An cũng là một trong số những “cây rụng tiền” mà bọn chúng muốn sở hữu, để cậu bỏ mạng quá sớm là một tổn thất khó hình dung.
Vậy nhưng, vừa mở miệng đã trắng trợn kêu bọn họ giữ mạng lại cho một tuyển thủ cỏn con thì có phải hơi quá ngông cuồng rồi không? Nơi đây là đâu chứ? Là Đài Sinh Tử đó.
Đại diện của nhà Cam bật cười thành tiếng, uyển chuyển đề nghị: “Nếu anh không muốn tuyển thủ này phải bỏ mạng vô nghĩa thì có thể thuyết phục cậu ta gia nhập chung với bọn tôi”
“Đãi ngộ của các tuyển thủ hợp động là vô cùng đầy đủ” - Đại diện nhà Lam ăn ý hùa theo.
Nếu đại điện của nhà Cam và Lam đã nhân từ thả xuống một bậc thang, thì nhiệm vụ bức ép thúc d·ụ·c sẽ do nhà Tím đảm nhận: “Còn không thì anh có thể thử phế bỏ tứ chi của nó. Không thể thượng đài thì chắc chắn sẽ không c·h·ế·t, chỗ chúng tôi không phải khu vui chơi” - Bà ta kéo khóe môi, châm chọc.
Anh Nghĩa nghe không bỏ sót một chữ, nghe ra cả sự khinh thường cùng bỡn cợt. Song, vẻ mặt của anh vẫn như cũ, không trắng cũng không đỏ: “Như mấy người nói, có phải cuộc thương lượng bằng lời này đã thất bại rồi?” - Anh lên tiếng hệt như đã sớm dự liệu được.
Đại diện ba nhà luân phiên nhíu mày, bọn họ cảm thấy bản thân đang bị anh lôi ra đùa giỡn. Người đàn bà duy nhất trong phòng khó chịu ra mặt, nhìn anh Nghĩa bằng ánh mắt dành cho mấy kẻ không biết điều: “Thương lượng bằng lời? Ngoài lời nói ra thì anh nghĩ bản thân còn có thể trao đổi bằng phương thức gì? Tiền á…?”
Bà ta che miệng cười khẩy: “Khiến anh thất vọng rồi, chúng tôi không thiếu tiền” - Nói rồi bà ta đứng dậy, chuẩn bị ra lệnh “tiễn khách”.
Vậy nhưng lời đã đến đầu môi lại chẳng thể thốt ra, toàn bộ hơi thở như có như không đã kẹt cứng ở vòm cổ. Bất tri bất giác, mặt mũi bà ta thoắt cái tái xanh. Hai chân bị rút sạch sức lực nhũn ra khiến cả thân thể ngã quỵ trên lưng ghế.
Ầm… ầm!
Ken… két-t!
Toàn bộ kiến trúc ba tầng của Đài Sinh Tử bất chợt vang lên những tiếng động bất thường. Đám anh Nho nuốt xuống một hơi căng thẳng, vô cùng bất đắc dĩ mà xích lại gần phía lưng của anh Nghĩa hơn, trong đáy lòng của từng người đều đang niệm chú, tự cầu nguyện bình an cho mạng nhỏ của mình nếu cái nơi này có sập.
Vẻ mặt của anh Nghĩa lúc này hết sức lạnh lẽo, tựa như trận tuyết lớn ngày rét đậm. Sẵn sàng chôn vùi tất cả mọi ý định chống đối.
Căn phòng này mặc dù trông có vẻ chắc chắn và kiên cố, nhưng chung quy vẫn là thứ bị lòng đất bao vây. Ở dưới mặt đất mà lại đi trêu chọc người thuộc tố chất Thổ, quả là một hành vi dũng cảm đến ngu ngốc.
Trần nhà và bốn phía giống như một cái hộp bị ép đến biến dạng. Tiếng sắt thép va chạm và ốc vít bị uốn cong đặc biệt chói tai hơn bao giờ hết. Càng lúc càng gần, càng lúc càng vang. Nó trở thành lời uy h·i·ế·p có sức nặng nhất trong tâm thần của từng người.
Thân thể của đại diện ba nhà kịch liệt run rẩy, có cảm giác như mạch máu toàn thân đều đang chảy ngược. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, đầu óc lộn xộn hệt như bùn nhão. Huyết sắc trên mặt đã bị dọa tới tán loạn. Cả căn phòng được lấp đầy bởi sự áp bức nặng nề, bọn họ tựa như không dám thở mạnh một cái. Từng tất da theo thời gian trôi đi mà đông cứng đến tê dại.
Cả ba nhìn anh Nghĩa với ánh mắt rúng động cùng cực. Bầu không khí lúc này phảng phất như hai thái cực đối lập nhau, người thì bình tĩnh, kẻ thì khẩn trương.
Thương lượng bằng lời? Đó không phải vì anh yếu thế mà là vì bọn họ yếu ớt.
Thương lượng bằng vũ lực - thật sự là một cách đơn giản mà thô bạo…
Anh Nghĩa mân mê chiếc nhẫn lớn ở ngón cái, giọng điệu bình tĩnh mà sắc bén: “Các người có một phút, để suy nghĩ về câu trả lời mà tôi muốn nghe…”
Không phải tự nhiên mà Hải An lại đánh giá rằng tính cách của anh Nghĩa rất khó để sống chung. Một người cứng rắn từ suy nghĩ cho đến hành vi như anh, còn rèn ra thêm một thân thực lực đầy áp đảo để làm điểm tựa. Trong xã hội này có mấy ai rỗi hơi mà muốn dây vào…?
Đại diện ba nhà trầm mặc nhìn bóng lưng của anh Nghĩa đang rời đi, rồi lại nhìn xuống tấm danh thiếp mà một trong số những kẻ đi theo sau anh đã đưa cho.
[Trần Quân Nghĩa - Giám đốc điều hành chi nhánh Hiệp hội Du Hành Gia vệ tinh Lãnh Địa Mùa Hạ]
Đại diện nhà Tím cảm thấy cổ họng nóng bỏng đau rát hệt như bị bôi gừng, tâm trí bà ta khó mà chấp nhận hiện thực, chỉ có thể lên tiếng tự trấn an: “Cũng may là không phải thế lực bên chính phủ…”
“Có may hay không thì chưa biết” - Đại diện nhà Cam lắc đầu cười khổ. Chính phủ nắm trong tay lực lượng quân đội tất nhiên là sẽ rất đáng sợ. Nhưng Hiệp hội thì lại có thể treo uỷ thác thúc d·ụ·c mọi Du Hành Gia trên thế giới. Đều là kẻ tám lạng người nửa cân.
“Quan sát cái đứa số 266 kia nhiều một chút, chúng ta đành chịu lỗ một thời gian vậy”
…
Vào lúc anh Nghĩa phát động mana, đám con bạc ở khắp nơi trong Đài Sinh Tử được một phen xôn xao mãnh liệt. Các trận thi đấu cũng đột ngột tạm hoãn. Nhưng bất thường tới nhanh mà đi cũng nhanh. Không có lý do cụ thể, ai nấy đều dễ dàng vứt sự cố này ra sau đầu.
Hải An ở trong phòng thay đồ phóng ra, vừa khớp với thời khắc cửa khoang thang máy mà anh Nghĩa bước vào đóng lại.
So với những kẻ chưa khai mở hay tiếp xúc với mana thì Hải An có lẽ là người duy nhất tỉnh táo trong hoàn cảnh lúc này. Ngay khi cơn lốc xoáy mana cuồn cuộn trào dâng, cậu có cảm giác như bản thân đang bị một con dã thú khổng lồ điên cuồng gầm thét đe dọa ở ngay sát bên tai.
Cá Chép không hiểu được sự bồn chồn của Hải An, chỉ có thể cho rằng cậu thiếu niên đang lo sợ quá độ. Dù sao thì nỗi sợ mà anh và Hải An có thể cảm nhận là không cùng đẳng cấp.
Hải An dùng hết sức nén sự phiền muộn trong lòng xuống, cậu nhoẻn môi cười một cách khô khan: “Cái nơi điên khùng này chọc trúng họa lớn rồi…”
Chỉ là một câu cảm khái ở hiện tại, nhưng làm gì có ai biết được rằng nó lại là lời tiên tri cho tương lai…?
…
Hết chương 95.
—————————