Mối Tình Đầu - Chu Nguyên
Chu Nguyên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 44: Bí Mật Của Lâm Yến Thù
Anhtrảlờirấtnhanh.
“Cóchuyệnbiếttìmchúcảnhsát,đúnglàđứabéngoan.”
Lâm Yến Thù đổ mù ra hai cái bát rồi bưng đến bàn ăn, nghiêm túc gật đầu, “Ừm, bác sĩ Giang không gì không biết, là cô vợ hiền chính hiệu. Ăn sáng thôi nào.”
của mình. Nó còn là bữa tiệc nổi tiếng nhất trong lịch sử của Trung Quốc được hình thành bằng cách thu thập tinh hoa của các món ăn Mãn và Hán.
“Cũng có thể coi là vậy, nhưng hai ngày nay em cứ đi cùng anh đi, lát tớiđơn vị với anh.” Lâm Yến Thù ăn một gắp mì rồi nhìn Giang Ninh, “Không phải anh lấy việc công làm việc tư, sự thật là em rất dễ gặp nguy hiểm. Rấtcó thể sự việc rạng sáng hôm qua là Trịnh Vũ nhắm vào em, 2h sáng em hết ca trực, ăn ta chọn thời điểm này rất khả nghi. Giả sử không phải thì em đivới anh vẫn an toàn hơn. Em không lên mạng, không hay dạo các diễn đàn nghe ngóng tin tức, anh ta không tìm được cơ hội. Nhưng với những chuyện thế này, không ai có thể chắc chắn rằng lần sau còn được may mắn như vậy nữa không.”
(*) 性冷淡(sexual indifference/ lãnh cảm): ít quan tâm đến hoạt động t*nh d*c.
“Cóphảibácsĩđềubịlãnhcảmkhông?”
GiangNinhnhậnđiện.
Trước khi đi còn gọt sẵn một hộp hoa quả và bánh hạt dễ, bà lấy hạt dẻ Lâm Yến Thù bóc để làm bánh.
Giang Ninh ngồi trong phòng chờ một tiếng đồng hồ, cứ năm phút lại có người ngó vào, tìm đủ lý do để tới xem cô. Nào đưa nước đưa cà phê đưa đồ ăn vặt, có lẽ Lâm Yến Thù rất khi làm việc ở đây, còn có người lấy cớ đếntìm tài liệu trên mặt bàn trống hoác.
Khóe môi Lâm Yến Thù cong lên, nhìn Giang Ninh chăm chăm, hầu kết khẽ trượt, nói đầy trìu mến, “Em muốn làm gì à? Bác sĩ Giang?”
Giang Ninh gõ password, laptop chuyển về màn hình làm việc. Điện thoại đột nhiên vang lên, là A – Chồng.
Cuộcsốngyênbìnhthậtđấy.
Những tổn thương trước kia đã lùi xa vào quá khứ. Cứ coi như thêm một ràng buộc giữa cô với thế giới này, để theo bên cạnh cô. Hôm qua lúc Lâm Yến Thù hôn cô trong xe, cô đột nhiên có cảm giác chờ mong với cuộc đời còn lại của mình.
Bìnhthườngcônấucũngdởthật,nhưnglàmgìđếnmứckhôngănđược.
Lâm Yến Thù mang về cho cô một niêu cháo hải sản nóng hôi hổi, Giang Ninh quyết định mang nồi tới bên cửa sổ, ngồi xếp bằng vừa ăn vừa ngắm phố phường.
“Vụánsắpkếtthúcrồinhỉ?”
“3-5 ngày là được.” Giang Ninh không nhớ mình xem được quảng cáo này ở đây,nhưngnộidungtrênđóviếttrướckhikếthôn,cáccặpđôinhấtđịnh phảiđidulịchcùngnhau.Nếukếtthúcchuyếnđimàvẫnmuốnởbên người kia, vậy thì kết hôn thôi.
“Để hai ngày nay anh sắp xếp đã, xong xuôi sẽ nói với em.” “Được.”
Không chưa hiểu anh muốn làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay lên, áo đã bị ảnh c** s*ch, chỉ còn đồ lót bên trong.
Cuối cùng Lâm Yến Thù vẫn về phòng thay đồ, đổi một chiếc áo len rộng rãi thoải mái, sắn tay áo lên mấy nấc, cũng che đi đường nét cơ bắp rắn rỏi, chỉ
“Cầnbaonhiêungày?”LâmYếnThùrũmắttrầmtư.
Nhân sinh như con thuyền trôi sông, quá khứ đã rơi rớt theo dòng nước, chỉ những người trên thuyền mới là hiện tại.
Anh đã rửa mặt và cạo râu, đường cong dưới cằm lành lạnh sạch sẽ, trên người còn mang theo hương bạc hà nhàn nhạt, hôn một đường xuống dưới.
GiangNinhmởlaptopcủaLâmYếnThùra,máykhôngtắthẳnmàđangđể ở trạng thái chờ. Màn hình sáng lên, xuất hiện đầu tiên là giao diện nhập mật khẩu.
Cái anh Lâm muốn, đừng quan tâm tới chuyện anh sẽ dùng cách nào, vì kiểu gì thì kiểu cũng sẽ đạt được hiệu quả anh mong muốn.
“Crush đón con bạn về nuôi có nghĩa là bạn cũng có một suất sống chung phải không?
Cô không mang máy tính tới nên nhắn một tin cho Lâm Yến Thù. “Em dùng máy tính anh được không? Em cần tra mấy tài liệu.”
Giang Ninh lái xe, thấy anh tách xách nách mang hộp to hộp nhỏ, Giang Mai mà nuôi thì dễ béo phì lắm.
“Đanglàmbữasángchobàxã,khoảng8h30tôiđếnđơnvị,gặprồinói tiếp.” Mặt Lâm Yến Thù không đổi sắc, ánh mắt vẫn nhìn Giang Ninh không
“Trảinghiệmcóbạngáilàbácsĩ?”
LâmYếnThùkhẽcười,bàntayphủlênlàndanonmịn.
Giang Ninh tắm xong, trùm khăn tắm của Lâm Yến Thù rồi bước ra ngoài. Ngửi thấy mùi mì tôm trứng thơm nức mũi, cô mới ngó ra xem.
Khó được khi rảnh rỗi, Giang Ninh định đọc tài liệu làm luận văn, cô đang thi lên, hồi hè chủ nhiệm Tần đã báo để cô chuẩn bị hồ sơ xin chức danh, nhưng vì bận quá nên mới kéo dài tới giờ.
Giang Ninh đã đỏ mặt tới tận mang tai, xưng hô thân mật là cả người cô nóng bừng.
“Không phải lần nào em nấu cơm cũng thành hồ dán đâu.” Giang Ninh đứng cạnh Lâm Yến Thù, sống mũi anh cao thẳng, đôi môi mỏng thanh lãnh, chỉ nhớ tới cảm giác đầu mũi anh cọ vào da thịt là cô thấy ngứa ngáy, cười giải thích, “Hôm trước là ngoài ý muốn thôi.”
“Ác mộng, đang kêu anh cứu đó.” Giang Ninh thở hổn hển, thốt từng chữ mềm mại. Cô cũng không biết liệu mình có tật ngủ đó hay không.
Đúnglàtiệc,hơnnữacònlàtiệcMãnHántoàntịch.
Anh cúp điện thoại, điềm nhiên như không có chuyện gì để điện thoại xuống bệ bếp, cầm lấy đôi đũa tiếp tục đảo mì.
“Thưởng cho bạn học Giang Ninh.” Anh cười xấu xa, dán bên tai Giang Ninh, nói không chút kiêng dè, “Một bữa tiệc.”
Máy tính đồng bộ với điện thoại của anh, từ khóa chủ yếu liên quan đến vụ án và công việc. Giang Ninh lướt qua mười mấy dòng đầu, xuống dưới nữa bắt đầu là những vấn đề cá nhân, đặc biệt là từ sau ngày anh phẫu thuật, nội dung tìm kiếm có thể gói gọn trong từ đặc sắc.
Cô mở lịch sử tìm kiếm của Lâm Yến Thù ra, muốn xem anh thường tra cứu gì.
Saumộtđêm,độitrườngLâmđãbơmđầymáu,sinhlựctràntrề.
LâmYếnThùbảocôchờtrongphònglàmviệc,sángnayanhphảihọp.
“Cô bé không phải người gây án trực tiếp, chỉ bị trường học phê bình thôi. Em đối xử với cô bé tốt như thế cũng không uổng, vốn nhóc đó còn định động thủ với Thẩm Di Quân nhưng sợ em thất vọng nên mới không làm.
“Em đừng xem nhẹ.” Lâm Yến Thù quan sát sắc mặt Giang Ninh, “Được không, bác sĩ Giang?”
Bên ngoài Giang Ninh vẫn duy trì nụ cười, thân thiện nhận lấy sự tò mò của mọi người, bên trong thì chỉ hận không thể trốn khỏi cục công ăn ngay bây giờ, về nhà chờ anh.
Anhkhôngđáp.
Đến trưa, Lâm Yến Thù mang đồ ăn ngoài đến cho cô, công việc của anh quá bận, không thể phân thân nổi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sốngnươngtựavàonhau.
“Nhấctaylênnào.”GiọngLâmYếnThùkhànkhàn.
Giang Ninh nhìn anh thật lúc rồi đóng cửa lại, căn phòng chìm vào bóng tối, cô rón rén trèo lên giường, nằm xuống bên cạnh Lâm Yến Thù.
còn lại khí chất dịu dàng ấm áp. Đúng là lụa đẹp vì người.
Giang Ninh nhìn tên hiển thị của anh lại đỏ mặt. Từ sau khi tự đổi tên mình, anh rất ít khi dùng Wechat mà toàn gửi tin nhắn.
“Cóđượckhông?”GiangNinhkhôngđápmàhỏilại.
Chương 44: Bí Mật Của Lâm Yến Thù
Người bên cạnh không nói gì, Lâm Yến Thù cười cười, suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp, “Sở trường của bác sĩ Giang nhà tôi là cầm dao phẫu thuật, không đụng vào mấy thứ củi dầu mắm muối.”
“Tối hôm qua em nói mớ tên anh.” Lâm Yến Thù không chút dè chừng hôn lên người cô, giọng nói vừa mê muội vừa quyến rũ, “Mơ thấy gì à?”
“Nhữngcâutántỉnhthôngthườngkhôngsếnkhôngquátrớn...”
Giang Ninh vừa mở mắt là thấy khuôn mặt phóng to của Lâm Yến Thù, cô ngửa đầu, đón lấy nụ hôn của anh, áo đã bị vén lên đến ngực.
“Anh nói thật mà.” Đôi mắt Lâm Yến Thù xao động, cười rất tươi, anh nóirất ung dung, “Có anh rồi, sau này em không phải động tay vào việc gì hết.”
“Đàn ông làm thế nào để thể hiện mình rất mạnh mẽ và không hề bối rối trong lần đầu tiên...” (đọc tại Qidian-VP.com)
Có một thời gian dài cô luôn lo lắng, ban đầu còn bất an đến mừng giật mình tỉnh dậy giữa đêm, nhưng cô đã quen dần với những cảm xúc xao động đó.
Giang Ninh vội né, chỉ vào điện thoại của anh, dùng khẩu hình để nói, “Nghe được đấy.”
Cuộcđiêntìnhkếtthúc,LâmYếnThùthỏamãnbướcvàophòngtắm.
Cơm nước xong xuôi, cô nán lại phòng khách hồi lâu, thu dọn bát đũa rồimới về phòng. Lâm Yến Thù vẫn đang ngủ, nghiêng người trong chăn mềm, ánh đèn từ ngoài phòng khách hắt lên sườn mặt anh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bàntayramrápcủaanhrongruổitrêndathịtcô,chậmrãichâmlửa.
7h tối, ngoài cửa sổ trời đã tối hẳn, ánh đèn đường phản chiếu xuống sông loa lóa, cả thành phố sáng bừng.
“Làm sao để giả vờ trước mặt người mình thích là mình không thích người đó...”
Trên người anh có mấy vết cào, là Giang Ninh để lại. Tay anh đã gần lành lặn, mấy ngày nữa có thể tháo nẹp, chắc là gần đây đã bắt đầu tập phục hồi chức năng, làm gì đến mức không mặc được áo.
Hơi lạnh làm Giang Ninh run rẩy, Lâm Yến Thù chẳng khác nào quả táo độc trong vườn địa đàng, khiến cô bị dụ dỗ đến mê say.
LâmYếnThùrấtmạnhbạo,lầnsaucònnóngbỏnghơnlầntrước.
Cô còn tưởng mình sẽ không ngủ được thêm nữa, những có anh bên cạnh, Giang Ninh nhanh chóng thiếp đi. Cô đã ngủ 1 ngày 1 đêm rồi, cuối cùng bị nụ hôn của anh lay tỉnh.
Giang Ninh nằm một lúc, chắc chắn là anh chưa dậy mới xoay người tìm một tư thế thoải mái trong lòng anh.
Hơn nữa cánh tay cũng không ảnh hưởng đến việc mặc quần áo của anh, dù sao cũng chẳng ai chậm tốc độ c** đ* của ai kia được.
Giang Ninh bị giày vò mất nửa cái mạng mới dần cảm nhận được cái gọi là cao trào hạnh phúc.
Anhbỗngnhiênvươntayraômlấycôtrongvôthức.
“Làm cách nào để xác định đối phương cũng có cùng suy nghĩ với mình?” “Cần lưu ý gì trong ngày đầu xem mắt?”
Lâm Yến Thù c** tr*n, buộc một chiếc tạp dề màu đen lỏng lẻo đứng trước bếp, chắc là đang nấu mì tôm. Anh hạ giọng nói chuyện qua điện thoại, hàng mi buông đen dài, có lẽ đang nói chuyện công việc.
(*)MãnHánToànTịch(满汉全席), xuấthiệnvàothờinhàThanh,làđại yến tiệc kéo dài 3 ngày được vua Khang Hy tổ chức vào lần sinh nhật thứ 66
LâmYếnThùmuốnGiangNinhcùngđilàmvớianh.
Trên bàn làm việc của Lâm Yến Thù có một cái máy tính bàn và một laptop. Vỏ ngoài laptop đã mòn cả đi, nhìn là biết anh thường xuyên sử dụng.
Giang Ninh về nhà trước để thay đồ, quần áo của cô vẫn ở hết căn hộ cũ chung cư Hạnh Phúc. Vừa bước vào nhà thì gặp Giang Mai đang ăn sáng, bà gọi Lâm Yến Thù vào ăn cùng.
GiangNinhcóđiềusuynghĩ.
“Không sao, anh mau tới nhé, bây giờ em dùng điện thoại cũng được, không sao đâu,” Giang Ninh phản ứng nhanh nhìn lướt qua màn hình, cô lập tức sờ lấy con chuột không dây trên bàn, quả nhiên là chuột kết nối với máy tínhnày.
Vôcùngđặcsắc.
Trước khi gặp lại Lâm Yến Thù, thậm chí cô còn nghĩ tới một ngày nào đó, khi Giang Mai đã ra đi, có lẽ cô cũng chẳng sống lâu hơn được bao nhiêu, vì thế giới này không còn gì khiến cô lưu luyến cả. Có lẽ Giang Mai cũng nhận ra suy nghĩ này nên mới liên tục sắp xếp cho cô đi xem mắt, muốn cô có một mối bận tâm.
Đúngvậy,đờingườicòndài.
Toàn thân Giang Ninh cứng đờ, còn tưởng là mình đánh thức anh, khẽ gọi, “Lâm Yến Thù?”
rời.
GiangNinhthởphàomộthơi.
Giang Ninh chưa một nửa số bánh hạt dẻ cho Hứa Tĩnh, cô không biết phải nói gì. Hứa Tĩnh cũng im lặng, hai người cứ im lặng ngồi đó đối mặt tầm 5p, Giang Ninh mới đứng dậy đi ra cửa, lúc này cô chợt quay đầu lại, “Chị hy vọng rằng sau này em sẽ có một tương lai mà mình muốn.”
“Gặp lại cô gái từng từ chối mình nhưng vẫn thấy rung động thì nên chào hỏi chứ?”
“Mong sau này cô bé có thể sống một cuộc sống vì chính mình.” Giọng Lâm Yến Thù có phần nặng nề, “Đời người còn dài lắm.”
A – Chồng: “Mật khẩu laptop là 122921, máy tình bàn sập xệ lắm rồi không dùng được đâu.”
“Cần chú ý điều gì khi xem mắt với crush để khiến đối phương không cảm thấy bạn có chủ đích?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Khônggiớihạn,khôngđiểmdừng.
Trên phương diện này Lâm Yến Thù là người theo chủ nghĩa cơ hội, có thểvì mục đích mà bất chấp thủ đoạn. Không có quy tắc, không theo lẽ thường. Có khi tùy tính có khi khoa trương.
“HứaTĩnhsaorồi?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Gặplạicôgáitừngtừchốimìnhthìphảibắtchuyệnthếnào?”
Đúng là đồ khoe khoang, không biết đang khoe dáng người hay cố tình để lộ vết tích trên người nữa. Xưa nay thân nhiệt anh vốn cao nên không sợ lạnh.
Bọn anh đã khôi phục lại lịch sử trò chuyện của cô bé, các lời khai về cơ bản là thật.”
Giang Ninh đi vào phòng bếp, nhận lấy đôi đũa trên tay anh, Lâm Yến Thù xoay người lại, ngắm Giang Ninh một hồi rồi cúi đầu muốn hôn lên môi cô.
“Em dùng tạm cái khác đi, anh quên mất vẫn đang mở mấy tài liệu quan trọng mà chưa lưu. Em chờ một lát anh qua ngay.”
“Anhđứngđắnchútđi.”MặtGiangNinhvẫnchưahếtđỏ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.