Môn Thần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 262: Xích Tâm Xuất Hiện
“Thật may quá!” Lê Nhật thốt lên một cách chậm rãi, giọng điệu nhàn nhạt, như thể hắn chỉ đang nói chuyện phiếm với một người quen cũ. Không có chút phô trương, cũng chẳng mang theo hơi hướm thách thức, lời nói ấy nghe qua cứ như một gã hàng xóm thân thiện đang xã giao. “Ở đây ta vừa vặn có ba mươi mốt viên Thiên Tinh. Tiểu đệ, cảm ơn ngươi đã nhường cho ta.”
Lê Nhật nhếch môi cười nhạt. Với hắn, kiểu người như Phí Trì là loại khó ưa nhất, lời nói lúc nào cũng có hai tầng ý nghĩa, không rõ khen chê, khiến người khác không thể đoán định.
“Chuyện này... Thiên Tinh từ khi nào lại dễ kiếm đến vậy?!”
“Tiểu ca đúng là tài đại khí thô! Tiểu đệ cũng bội phục rồi, bất quá, vẫn còn một chút Thiên Tinh. Thôi thì để tránh mất thời gian, ta trả ba mươi viên Thiên Tinh. Nếu tiểu ca đây có nhiều hơn, tiểu đệ xin nhường.”
“Cái này ta cam đoan. Kẻ có được tấm thẻ đen quyền lực của chúng ta, tuyệt đối không phải loại huênh hoang. Nhất định vị bằng hữu này có mới dám nói. Đúng chứ?”
Lời gã nói ra như mồi lửa châm vào ngọn đuốc của sự tò mò, khiến tất cả chìm trong một bầu không khí hồi hộp và chờ đợi. Theo hiệu lệnh của một cái gõ thanh thúy từ Phí Trì, tên cao thủ Hạ Thần lập tức tiến lên phía trước.
Nhưng ngay lúc ấy, một giọng nói ngông cuồng, non nớt nhưng chói tai vang lên:
Những viên tinh thể mới xuất hiện, từng viên từng viên chen vào, lấp lánh như những ngôi sao vừa được kéo xuống từ bầu trời đêm.
Nhìn lại cảnh tượng vừa xảy ra, kẻ mưu mô, người xảo quyệt, mỗi ánh mắt đều giấu sau đó một âm mưu riêng. Thế nhưng, giữa tất cả những sự phức tạp đó, chỉ riêng Lê Nhật giữ vẻ thẳng thắn, không tính toán. Hắn đơn giản chỉ muốn mua thứ mình cần.
Lê Nhật từ tốn đáp, giọng bình thản như đang nói về một chuyện không đáng bận tâm: (đọc tại Qidian-VP.com)
Tên nhóc mặt đanh lại, trang phục cầu kỳ của nó cũng không thể che chắn đi sự ngạc nhiên và tức tối. Nó khẽ cười bảo:
“Xích Tâm!”
Đến được buổi đấu giá này, ít nhiều đều là những kẻ có thế lực chống lưng. Kẻ không phải danh gia vọng tộc cũng là người được các thế lực trọng dụng. Vậy mà, gã thợ săn này lại trông chẳng có gì nổi bật, dám trả một cái giá trên trời, hiển nhiên khiến kẻ khác nghi ngờ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lê Nhật vẫn bình thản, ánh mắt nhìn tên nhóc không chút gợn sóng, tựa hồ đã đoán trước được hành động này. Hắn từ tốn nói:
Ba mươi mốt viên Thiên Tinh! Một con số không tưởng, đủ để khiến bất kỳ thế lực nào cũng phải đỏ mắt. Hành động tưởng chừng giản dị ấy của Lê Nhật, trong mắt họ, lại giống như một cú vả trời giáng lên lòng tự tôn của tất cả.
Phí Trì không thể giấu nổi cảm xúc. Gã gần như vỡ òa trong cơn phấn khích, quên mất cả hình tượng lão luyện thường ngày. Gã gõ mạnh ba cái xuống vỏ con sâu cát, giọng nói lanh lảnh lấn át cả tiếng gió rít:
Ánh nhìn tham lam của những kẻ đứng xem bắn về phía cả hai, như lưỡi dao ngầm chứa đầy sự ghen tức. Nhưng trong không khí đố kỵ ấy, một nhân vật nổi bật lên với sự cay cú không thể che giấu, đó chính là tên nhóc ranh ma vừa ra giá trước đó.
Dù cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh, đôi tay nó siết chặt thành nắm đấm, ánh mắt lóe lên tia oán hận. Cơ thể nó khẽ run lên, như thể đang đấu tranh với sự sỉ nhục đè nén trong lòng.
Chương 262: Xích Tâm Xuất Hiện
“Chậm đã nào, các vị!” Gã vung tay, ánh mắt sáng rực như con cáo vừa phát hiện con mồi béo bở. “Đã xong đâu!”
Cảnh tượng đó khiến toàn trường nín lặng. Giá trị của mỗi viên Thiên Tinh đã đủ để khiến một gia tộc bình thường hao tổn gần như toàn bộ tài sản để tranh đoạt. Vậy mà trước mặt họ, hai mươi viên được trưng bày cùng lúc.
Không gian lúc này từ xôn xao trực tiếp chìm vào yên tĩnh, như thể áp lực từ màn đấu giá vừa qua đã rút cạn tất cả năng lượng của những người có mặt. Bầu không khí lặng đi, chỉ còn tiếng gió rít rào qua các hốc đá và những tàn tích lạnh lẽo vọng đến, như một bản nhạc nền u ám tô đậm thêm sự căng thẳng.
Một người trong đám đông không nhịn được mà thốt lên:
Hắn di chuyển nhanh nhẹn, gọn gàng, trong tay là chiếc gương u ám nhất. Tấm gương ấy dường như hút lấy mọi ánh sáng xung quanh.
Toàn bộ nhận thức của mọi người tức thì chìm vào một sự tĩnh lặng c·hết chóc. Những kẻ ngạo mạn nhất cũng không thể giấu được vẻ sững sờ, có người thậm chí nuốt nước bọt ừng ực.
Hắn đưa tấm gương lên cao, và ngay lúc đó, một luồng ánh sáng đỏ rực như máu bắn ra từ bề mặt gương, bao trùm toàn bộ không gian. Lực lượng quen thuộc khiến cho Lê Nhật hô hấp chậm lại một nhịp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Những ánh mắt ban đầu nghi ngờ giờ đây tràn ngập sự kinh ngạc, xen lẫn ghen tị và thèm khát. Âm thanh bàn tán rộ lên, từ châm chọc đã chuyển thành ngưỡng mộ và ganh ghét.
Lời nói tưởng như vô thưởng vô phạt ấy vừa dứt, trước mặt Lê Nhật bỗng xuất hiện một núi tinh thể rực rỡ, phát ra ánh sáng huyền ảo, lấp lánh như những ngôi sao bị nhốt trong một lớp hồn lực trong suốt. Số lượng không hơn không kém, vừa vặn đúng ba mươi mốt viên.
Không gian vừa chực tan đi lại bị lời nói chắc nịch của gã níu giữ. Những bước chân định rời đi lập tức khựng lại, và toàn bộ ánh mắt quay trở lại tập trung vào gã lùn đầy mưu mẹo.
Bộ quần áo giản dị bạc màu, dáng điệu ung dung chẳng chút nổi trội, càng khiến người ta lầm tưởng hắn chỉ là một nhân vật vô danh, không đáng để bận tâm. Nhưng cũng chính cái ngoại hình này lại khiến hành động tiếp theo của hắn trở thành tâm điểm bất ngờ, làm tất cả ngã ngửa.
Phí Trì bật cười lớn, tiếng cười vang vọng, mang theo niềm hân hoan khó che giấu. Lúc này, vẻ điềm tĩnh của hắn dường như hoàn toàn b·ị đ·ánh bại bởi cơn lốc d·ụ·c vọng.
“Linh hồn lạc lối đó vẫn chưa phải là bảo vật đấu giá cuối cùng.” Phí Trì nhấn mạnh, giọng nói tràn đầy tự tin và uy tín của một kẻ lão luyện. “Ta vẫn còn một thứ chắc chắn sẽ khiến tất cả động tâm.”
Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Lê Nhật, một gã thợ săn với ngoại hình không mấy nổi bật, như thể có thể bắt gặp ở bất kỳ khu lánh nạn nhỏ bé và nghèo khổ nào rải rác khắp sa mạc.
Tên nhóc cười nhếch mép, không để ai có cơ hội nghi ngờ, nó từ từ lấy từ túi da bên hông ra một đống Thiên Tinh sáng lấp lánh, tạo thành một ngọn núi nhỏ phiêu phù trước mặt. Ánh sáng của chúng không hoàn mỹ như những viên của Lê Nhật, nhưng vẫn đạt tiêu chuẩn cao. Trong buổi đấu giá, phẩm chất quan trọng, nhưng số lượng lại là yếu tố quyết định.
Tiếng gió mang theo hương vị của sự c·hết chóc từ U Minh Huyền Tẫn, khiến không ít người cảm thấy rùng mình. Trong màn tĩnh lặng đó, thỉnh thoảng lại xen vào những tiếng gầm rú dữ dội từ dưới vực sâu vọng lên, như tiếng gọi đầy oán hận của những sinh vật bị giam cầm nơi đáy thế giới.
“Để tránh mất thời gian, ta cũng không đôi co. Hai mươi viên Thiên Tinh, ta có.”
Tưởng chừng như cuộc đấu giá đã đến kết thúc, trong khi tất cả đồng thời quay lưng, nhưng giọng cười hả hê của Phí Trì bất ngờ vang lên, kéo toàn bộ sự chú ý quay ngược trở lại.
Dứt lời, bàn tay hắn khẽ vung lên, hồn lực cuộn trào, tạo thành một lớp màng mỏng manh trong suốt. Bên trong, hai mươi viên Thiên Tinh hiện ra, tỏa sáng như những vì tinh tú giữa đêm tối. Ánh sáng ấy vừa thánh khiết, lại ngập tràn thần lực, chấn động lòng người.
Cảnh tượng này làm Lê Nhật bất giác nhớ đến bà chủ ở Nhà Đấu Giá Vương Miệng, một người phụ nữ già dặn nhưng không thể kiềm chế lòng tham khi đứng trước món lợi lớn. Hắn thầm nghĩ, kể cả những kẻ lão làng, khi đối diện với tiền tài và quyền lực, vẫn dễ dàng bị lộ nguyên hình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tên nhóc này nói được làm được, toàn bộ bên trong túi da bị nó trút ngược ra, hình thành một đống tinh thể trôi nổi cực kỳ lay động lòng người. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lê Nhật vừa nói dứt lời, một nụ cười nhàn nhạt thoáng qua trên gương mặt hắn. Ánh mắt tựa như không đặt nặng chuyện trước mắt, nhưng lại ngầm chứa một sự tự tin khó mà diễn tả. Hắn phất tay nhẹ nhàng vào hư không, động tác dường như chẳng cần dùng sức, nhưng ngay lập tức, lớp màng hồn lực mỏng manh bao bọc những viên Thiên Tinh bắt đầu rung động, rồi từ từ mở rộng thêm ra.
“Nếu ngươi đã đủ tài lực, không phải chỉ là nói suông. Vậy thì ta cũng một phen tranh đấu, xem thử ai mới là người hữu duyên với món đồ vật này. Ta trả, hai mươi hai viên Thiên Tinh!”
Tên nhóc kỳ quái ánh nhìn sắc như dao cạo, thách thức hướng về phía Lê Nhật. Miệng nhếch lên nụ cười âm hiểm, nó châm biếm nói:
Phí Trì gấp gáp đến mức gần như muốn lao đến c·ướp lấy mớ Thiên Tinh ngay tại chỗ. Nhưng sự tinh ranh tích lũy từ năm tháng giúp gã kìm chế bản thân, chỉ phất tay ra hiệu. Cả hai phía, Lê Nhật và Phí Trì, gần như đồng thời hoàn tất giao dịch một cách nhanh như chớp.
Toàn trường như bùng nổ trong giây lát, tiếng xì xầm bàn tán vang lên không dứt. Ánh mắt mọi người lập tức tập trung vào tên nhóc ranh mãnh kia. Hai mươi hai viên Thiên Tinh, cái giá này vượt xa kỳ vọng ban đầu, gần như điên rồ.
Nhiều người đã kinh ngạc đến c·hết đứng, kể cả Phí Trì cũng không nói nên lời, môi chỉ còn mấp máy như bị ai đó nuốt mất lưỡi.
Bên trong Thế Giới Ý Thức, Xích Hồn vốn luôn giữ sự điềm tĩnh, lúc này lại không thể ngồi yên. Một tiếng hét lên từ sâu trong tâm trí:
Lời nói vừa dứt, đám đông lập tức xôn xao. Dù không ai dám công khai nghi ngờ như tên nhóc, nhưng trong ánh mắt của nhiều người cũng hiện rõ sự tò mò và không ít khinh thị.
Bầu không khí vốn đã căng thẳng nay càng thêm ngột ngạt. Đám đông nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, tiếng xì xầm bàn tán hoàn toàn biến mất, chỉ còn sự kinh ngạc tràn ngập.
“Vị tiểu ca này, hai mươi viên Thiên Tinh không ít đâu. Ngươi có thì hãy nói đó, để đến khi vật về tay lại khiến chúng ta một phen cười lăn cười bò.”
Thời gian lúc này đã là nửa đêm. Cái lạnh ở U Minh Huyền Tẫn như mang theo sự băng lãnh trăm ngàn năm mà xuyên qua da thịt, thấm tận linh hồn.
“Khà khà! Chúc mừng vị bằng hữu này! Đây chính là giá cao nhất có thể đạt được cho linh hồn lạc lối kia. Nào, không cần nhiều lời, giao dịch thôi!”
Hai mươi viên Thiên Tinh! Đối với một quản lý công hội như hắn, đây là một kỳ tích. Bán thành công món đấu giá này không chỉ là tiền tài, mà còn là một cơ hội đổi đời. Nếu được hội trưởng ghi nhận, hắn có thể bước một bước lên trời, trở thành công thần của Thiết Trụ Công Hội, vị trí mà tất cả thành viên đều khao khát.
Phí Trì khi nhìn thấy hai mươi viên Thiên Tinh sáng rực rỡ trong lớp màng hồn lực, trong lòng như nổi cơn sóng dữ. D·ụ·c vọng sâu kín bị ánh sáng ấy khơi lên mãnh liệt, tham lam như ngọn lửa lan tràn, đốt cháy lý trí. Gương mặt vẫn giữ nét cười hòa nhã, nhưng đôi mắt đã phản bội hắn, lóe lên ánh thèm khát khó che giấu.
Câu nói của Phí Trì như một lưỡi dao hai mặt. Nó vừa mang ý khẳng định, lại như một lời thử thách ngấm ngầm. Đám đông không khỏi đưa mắt nhìn Lê Nhật, ánh nhìn như xuyên thấu, muốn xem hắn sẽ phản ứng thế nào.
“Ngươi đã gọi ta là tiểu ca, vậy ta sẽ gọi ngươi là tiểu đệ. Ta trả hai mươi ba viên!”
Hắn nuốt lấy một ngụm không khí khô khốc, chuẩn bị chốt giao dịch, ánh mắt dò xét qua đám đông như để khẳng định rằng không còn ai đủ tài lực để tranh đấu. Không khí cũng dần trở nên lắng đọng, tất cả chờ đợi khoảnh khắc món đồ vật này thuộc về Lê Nhật.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.