Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 263: Hoàng Bảo Đỉnh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 263: Hoàng Bảo Đỉnh


“Tên này… đúng là thâm tàng bất lộ. Hắn vừa mua linh hồn lạc lối kia với giá ba mươi mốt viên Thiên Tinh cơ mà. Sao lại còn tài lực hùng hậu đến vậy?”

Cảm giác này không phải của riêng hắn. Xích Hồn bên trong Thế Giới Ý Thức cũng run lên bần bật, từng nhịp đập rền rĩ như tiếng trống trận vang vọng. Cơn rung động mãnh liệt của sự ham muốn hòa hợp với Xích Tâm truyền đến hắn một cách không thể cưỡng lại.

Xích Hồn từ cảm giác nao núng cũng đang dần lấy lại bình tĩnh, liền đáp:

“Năm mươi viên Thiên Tinh lần thứ hai! Các vị nếu không mau tranh đoạt, mảnh sát thần khí này sẽ thuộc về vị bằng hữu kia.”

Phí Trì lấy lại chút bình tĩnh, ánh mắt khẽ cô đọng lại. Gã dồn toàn bộ sự tập trung vào chiếc đỉnh nổi bật, liền hít sâu một hơi, giọng ồm ồm lại vang to:

Tiếng xì xào lập tức bùng nổ, phá tan bầu không khí căng thẳng ban nãy. Một tên khác, dáng vẻ cợt nhả, không ngừng cười hả hê, buông lời trêu chọc:

“Năm mươi viên Thiên Tinh lần thứ nhất!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lê Nhật lúc này giơ một cánh tay lên, lời nói dõng dạc: (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngay cả Lê Nhật cũng không khỏi kinh ngạc. Kẻ này, từ đầu đến giờ, bằng cách nào đó, đã lặng lẽ ẩn mình, tránh đi mọi sự chú ý, thậm chí còn vượt qua cả sự nhạy bén của hắn.

Không khí quanh hai chị em trở nên trầm mặc, nhưng trong lòng họ đều dấy lên cảm giác vừa may mắn, vừa kinh hãi trước tên thợ săn nhìn vô cùng bình thường.

“Ngươi bị điên rồi sao?” Một kẻ khác lập tức phản bác, giọng nói chứa đầy khinh bỉ và căm ghét. “Ngươi nghĩ hắn lại dám làm giả Thiên Tinh à? Chỉ cần một viên giả thôi, hắn sẽ bị toàn bộ các thế lực t·ruy s·át đến cùng trời cuối đất. Chưa kể, ngươi nghĩ hắn ngu đến mức đánh đổi mạng sống chỉ để mua một mảnh sát thần khí sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Năm mươi viên Thiên Tinh là giá khởi điểm!”

Mặc cho tiếng dèm pha, náo loạn của đám đông, Phí Trì vẫn một bộ dạng âm trầm mà bắt đầu gõ gậy đầu tiên, bởi vì đã có người ra giá:

Phí Trì đột ngột vung tay lên, giọng nói mạnh mẽ vang dội, như muốn đốt cháy bầu không khí:

“Đây là một mảnh sát thần khí! Đúng vậy, không phải là hàng nhái hay mánh lới bịp bợm. Thiết Trụ Công Hội đã kiểm chứng. Nhưng, các vị biết đấy...”

Tất cả ánh nhìn đều dồn về phía người bí ẩn kia. Hắn vẫn giữ thái độ thản nhiên, không một chút biểu cảm nào thoáng qua trên khuôn mặt bị che khuất.

“Lê Nhật, ngươi vừa bỏ ra số Thiên Tinh lớn để mua lấy linh hồn lạc lối kia. Nếu hiện tại lại cạnh tranh Xích Tâm, hẳn sẽ thu hút lấy đám người có ý đồ.”

“Thật sự có đủ năm mươi viên!” Một kẻ đứng gần đó không kìm được, há hốc miệng thì thào, ánh mắt không giấu nổi vẻ thèm muốn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lời này nói xong, lại vô tình hay cố ý mà hắn thoáng nhìn qua tên nhóc kia. Trong ánh mắt nó, dường như đang ẩn chứa một cỗ sát ý ngập trời.

“Đây… đây là Hoàng Bảo Đỉnh?” Một người đứng gần đó khẽ thốt lên, giọng nói run rẩy, phá tan không khí im lặng đầy căng thẳng.

“Hôm nay đúng là một ngày may mắn của Thiết Trụ Công Hội. Cái bảo đỉnh này chắc các vị cũng không xa lạ. Nó chính là Hoàng Bảo Đỉnh, một thứ bảo vật dùng để cất giấu những thứ quý giá bên trong. Xem xét vẻ ngoài và các hoa văn, ước tính nó phải có niên đại hơn trăm triệu năm. Hoàng Bảo Đỉnh này, hoàn toàn không thua một món bảo vật đấu giá nào từ đầu đến giờ… Thật sự mà nói, ta cũng rất khó cho bằng hữu đây một lời đánh giá chính xác.”

“Năm mươi viên Thiên Tinh? Các ngươi không đi ăn c·ướp luôn đi!”

Chương 263: Hoàng Bảo Đỉnh

Phí Trì ngừng lại một chút, vẻ mặt bỗng chuyển sang đầy tiếc nuối, giọng nói trở nên chậm rãi nhầm tăng thêm phần kịch tính:

Trong khung cảnh ngập tràn ánh sáng ấy, một thứ ánh sáng vàng vọt chợt lóe lên. Vật thể ấy chậm rãi đáp xuống, tựa như được bàn tay vô hình dẫn dắt, rồi nhẹ nhàng yên vị trên đỉnh núi Thiên Tinh, tỏa ra hào quang huyền bí, khác biệt hoàn toàn với thứ ánh sáng trắng ngà của những viên Thiên Tinh thông thường.

“Đúng vậy, mặc dù mảnh sát thần khí này còn hoàn hảo, nhưng lại chẳng có một chút uy lực nào. Mua về cũng chỉ để bỏ vào tủ kính trưng bày mà thôi!”

Sát thần khí từ lâu đã quá nổi tiếng ở Thiên Mạt Địa. Sức mạnh vô song và câu chuyện đẫm máu gắn liền với nó đã khiến mọi kẻ tu luyện, từ tầm thường cho đến các đại cao thủ, đều khát khao sở hữu. Nhưng thực tế, những người từng được chứng kiến sát thần khí tận mắt thật sự quá ít ỏi.

Lê Nhật nén xuống cảm giác muốn c·ướp đoạt ngay lập tức, dù chỉ một tia run rẩy nhỏ cũng không lộ ra bên ngoài. Thế nhưng, sâu bên trong, mỗi tế bào trong cơ thể hắn như đang gào thét, một cơn cuồng phong của sự khát khao tràn ngập tâm trí.

Gã nhấn mạnh chữ “nhưng,” để lại khoảng trống vừa đủ cho sự tò mò bùng lên trong lòng đám đông.

Tên cợt nhả bị chặn họng, mặt đỏ bừng nhưng không dám nói thêm. Hắn cúi đầu lẩm bẩm, nhưng vẫn không che giấu được sự tò mò lẫn dè chừng.

Không gian trở nên yên lặng đến kỳ lạ, từng ánh mắt đều bị cuốn hút vào lời nói của Phí Trì.

Phí Trì bước lên trước, ánh mắt sắc bén quét qua từng người trong đám đông. Gã dang rộng đôi tay, tựa như một người dẫn chuyện đang chuẩn bị mở ra hồi kịch cuối cùng. Khuôn mặt gã căng tràn sự tự hào và hùng hồn tuyên bố:

“Thật sự có người mua sao? Không phải hắn cũng nên để lộ Thiên Tinh chứ? Năm mươi viên lận đấy, ngay cả tài lực như Sa U Quốc cũng chưa chắc dám bỏ ra con số này đâu.” Một gã có vẻ mặt u ám, ánh mắt hoài nghi, hạ giọng thì thầm.

Bên ngoài lúc này đang dậy sóng, đa số đều bị kích động mà gào thét:

“Ta trả ba mươi mốt viên Thiên Tinh, lại thêm một bảo vật khác, Phí Trì… Hay là ông giúp ta định giá xem thứ này đáng bao nhiêu?”

Tích Tích nuốt nước bọt, trên khuôn mặt hiện lên vẻ e dè, cô ả vội gật đầu đáp lời:

Đám đông nín thở, không gian yên tĩnh đến đáng sợ.

Tất cả mọi người đều c·hết lặng.

Đến cả toàn trường đấu giả hiện tại, bọn họ chỉ dựa vào điển tích ghi lại mà nhận định đây là khí tức của sát thần khí.

Động tác duy nhất của hắn là xoa nhẹ chiếc nhẫn đang đeo ở ngón cái. Hành động đơn giản. Chỉ trong chớp mắt, một luồng sức mạnh vô hình khuấy động không gian, và rồi, như từ hư không, những viên Thiên Tinh sáng lấp lánh xuất hiện.

Bên cạnh, Liễu Hương nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt trở nên thận trọng hơn bao giờ hết. Lời nói cũng mang theo ba phần lo lắng:

Từ sau Thái Cổ Chi Chiến, sát thần khí dường như đã hoàn toàn biến mất. Tất cả chỉ còn lại là lời đồn, những câu chuyện về nó dần trở thành truyền thuyết, bị che khuất bởi lớp bụi thời gian.

“Các vị, hôm nay thật sự là ngày may mắn của mọi người! Thứ đang ở trước mắt chúng ta, không chỉ đơn thuần là một bảo vật vô giá, mà còn là một phần của lịch sử, một huyền thoại mà bất kỳ ai cũng mơ ước được chạm tới.”

Số lượng quá lớn, ánh sáng chói lọi từ đống Thiên Tinh tạo nên hình ảnh như một ngọn núi nhỏ, rực rỡ dưới ánh nhìn ngỡ ngàng của tất cả.

“Vốn dĩ, một mảnh sát thần khí như thế này, Thiết Trụ Công Hội chúng ta tuyệt đối không muốn bán ra. Bởi vì, đây không chỉ là một bảo vật, mà còn là biểu tượng, là niềm tự hào của Hội. Nhưng...”

Lê Nhật chỉ cười đáp:

Lê Nhật đưa tay phẩy nhẹ, ngay lập tức, những viên Thiên Tinh lấp lánh như dòng thác đổ tuôn trào từ hư không, từng viên từng viên rơi xuống tạo thành một ngọn núi nhỏ sáng rực. (đọc tại Qidian-VP.com)

Những ánh mắt đang thất thần bỗng chốc trở nên đờ đẫn, như bị hút chặt vào vật thể ấy. Thứ đó như một chiếc đỉnh nhỏ, hoa văn không mấy bắt mắt nhưng ánh sáng vàng phát ra lại không thua kém Thiên Tinh một chút nào.

“Cái gì gọi là tầm nhìn khác biệt của Hội chủ các ngươi? Không phải hắn nghiên cứu chán chê, không thể sử dụng nên mới bán ra hay sao?”

Gã tiếp tục, giọng nói dõng dạc hơn:

Tích Tích đứng gần nhất, đôi mắt trừng lớn, cả người như hóa đá. Một lúc lâu sau, cô mới lắp bắp nói, giọng không giấu nổi sự sửng sốt:

“Em hiểu rồi, thưa chị. May mà ban đầu mình không gây sự gì với hắn.”

“Em gái, từ giờ tốt hơn hết đừng làm mất lòng hắn. Một kẻ không ngần ngại để lộ tài lực trước mặt các thế lực lớn, hoặc là tự tin vào sức mạnh bản thân, hoặc là có chỗ dựa không ai ngờ tới. Dù hắn thuộc loại người nào, cũng không dễ đối phó.”

Trong lúc đó, Phí Trì lại gấp gáp gõ gậy lần thứ hai, tiếng nói vang xa:

“Ngươi nói đúng, đáng lý ta nên kiên nhẫn đến khi Xích Tâm xuất hiện. Nhưng việc đã làm rồi thì không cần thiết phải nghĩ lại. Hiện tại, cho dù ta có thể hiện ra hay không, những kẻ có ý đồ tìm đến ta đã rất nhiều. Chẳng chóng thì chầy, đêm hôm nay chắc chắn là một đêm đẫm máu.”

“Linh lực, tên đó xuất thân từ Tu Tiên Giới. Thứ ở ngón tay cái hẳn là nhẫn trữ vật.”

“Các vị biết đó, vị Hội chủ mới của chúng ta là một người có tầm nhìn hoàn toàn khác biệt. Ngài cho rằng, một mảnh sát thần khí không nên bị giấu kín, mà phải xuất hiện trên thị trường, được trao cho người có đủ năng lực và bản lĩnh để sử dụng. Vì vậy...”

Toàn trường lại chấn động, không chỉ bởi lời hô hào đầy phấn khích của Phí Trì mà còn bởi sự xuất hiện của một nhân vật thoạt nhìn rất bình thường. Kẻ này không có dáng vẻ gì nổi bật, nhưng sự hiện diện đột ngột lại mang đến cảm giác áp lực kỳ lạ, khiến mọi ánh mắt đều phải dừng lại trên thân hình bình thường ấy.

Trên cồn cát xa xa, bóng dáng ấy đứng bất động, như hòa làm một với cảnh vật xung quanh. Một bộ áo choàng đen rộng lớn bao trùm toàn thân, kín kẽ đến mức chẳng lộ ra bất kỳ chi tiết nào ngoài đôi mắt.

Lê Nhật quan sát tỉ mỉ rồi bình tĩnh phân tích, hắn truyền đến Xích Hồn một ý niệm trao đổi:

Phía xa, Phí Trì đứng bất động, mồ hôi chảy dài trên thái dương. Gã cảm thấy cổ họng mình khô khốc, phải nuốt lấy một ngụm không khí mới có thể hô hấp bình thường trở lại. Kể cả ở vị trí quản lý công hội như hắn, số lượng Thiên Tinh mà gã nhìn thấy chỉ trong đêm nay, có thể cả đời cũng không thể lần nữa chứng kiến.

“Có khi nào hắn làm giả Thiên Tinh không? Số lượng lớn như vậy, trong cả nghìn năm qua, chưa từng nghe nói tới!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 263: Hoàng Bảo Đỉnh