Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mộng Đế
Unknown
Chương 17: Không Gian Bạch Sắc
--------------------------------------------
"..."
“ C·hết tiệt. Đau đầu quá”
“ Đây.. là đâu?”
“ Ta... lại c·hết một lần nữa rồi?”
Triệu Vũ tỉnh dậy, vừa mở mắt ra, trước mắt hắn là một vùng không gian rộng lớn vô biên, được bao phủ bởi một màu bạch sắc, không có bất cứ người hay vật nào cả
“ Đến cuối cùng, ta vẫn vô pháp thay đổi được mọi thứ, ta vẫn chỉ là một kẻ phế vật mà thôi, haha” Nhìn xung quanh chỉ là một màu trắng, Triệu Vũ bất giác cười tự giễu
Nhìn một lượt xong xuôi, hắn chán nản nằm xuống, đưa tay giơ lên trước mặt, nắm lấy rồi lại mở ra, vươn tới thiên không kia như thể muốn nắm lấy một tia hi vọng cuối cùng để làm lại cuộc đời một lần nữa
Trong thâm tâm hắn có chút gì đó nuối tiếc, hắn tiếc khoảng thời gian ở mộng giới kia, cũng là lẽ thường tình, mấy tháng sinh sống ở mộng giới, mặc dù chỉ biết mỗi phu thê Triệu Sơn cùng Trương Nhi, nhưng có lẽ khoảng thời gian đó là hạnh phúc nhất đối với hắn
Hắn cảm nhận được tình cảm gia đình là như thế nào, tình bằng hữu thân thiết ra sao, hắn nhớ lấy tất cả
“ Nếu có một ước nguyện, ta ước ta sẽ được sống lại làm Triệu Vũ một lần nữa, được gặp lại mọi người, được tiếp tục tu luyện”
Vừa tự lẩm bẩm một mình, Triệu Vũ nhắm mắt lại cảm nhận, tưởng tượng ra từng người Triệu Sơn, Vọng Nguyệt, Trương Nhi cùng một số người dân trong thôn làng Vũ Đại
"..."
Chầm chậm thời gian qua, hắn bị một lực lượng nào đó thôi thúc hắn chìm vào giấc ngủ sâu, mất đi ý thức
Cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy lần, tỉnh rồi ngất rồi lại tỉnh, dần dần Triệu Vũ phát hiện có gì đó không đúng
“ Không đúng, nếu ta đ·ã c·hết thì sao lại lặp đi lặp lại ở nơi quỷ quái như vậy, đây rốt cuộc là ở đâu, có cách nào để thoát ra?”
Lần tỉnh dậy này, Triệu Vũ chủ động đứng dậy đi xung quanh một chút, xem thử có manh mối nào chỉ rõ đây là nơi nào
Mất nhiều thời gian để tìm manh mối, nhưng tất cả vẫn chỉ là một màu trắng trong như thế, không có lấy một chút gì khác biệt, làm Triệu Vũ có chút bực mình rồi
Như thế diễn ra tuần hoàn mấy mươi lần nữa, đến một lần cuối cùng kia, lúc mà Triệu Vũ đã lực bất tòng tâm, không còn ý chí muốn tìm lối thoát nữa
Ngay lúc này, một v·ụ n·ổ lớn nổ ra phía sau lưng Triệu Vũ, làm hắn có chút giật mình, tiếp xoay người lại nhìn hướng chấn động lớn kia
Triệu Vũ nhìn thấy nơi xa xa kia, một trận cuồng phong lớn, rất lớn, lính tính mách bảo Triệu Vũ rằng nên lùi ra càng xa càng tốt, vì chỉ cần vô tình bị hút vào đó thôi thì hậu quả khó lòng mà tưởng tượng nổi
Triệu Vũ cũng không muốn dính vào rắc rối như vậy nên cũng lùi ra xa, ấy vậy mà có một chuyện bất ngờ đã xảy ra làm hắn tái xanh mặt mũi
Trận cuồng phong kia đang di chuyển, đi về hướng của Triệu Vũ
Đúng, là đi về phía hắn mà không phải một hướng nào khác
“ Khốn kiếp, này là muốn chơi ta sao?”
Triệu Vũ vội vàng bỏ chạy, hắn vừa chạy vừa chửi rủa, không biết tại sao mọi thứ đen đủi luôn bám theo hắn
Cuồng phong kia tốc độ mỗi lúc một nhanh, trông thì rất lớn, di chuyển thì có vẻ khá chậm, nhưng thật ra nó di chuyển nhanh lắm, lúc vừa hình thành nên thì ở xa Triệu Vũ hơn mấy chục ngàn dặm, mà bây giờ xem mới bắt đầu bao lâu chứ, mà khoảng cách giữa Triệu Vũ với nó còn có hơn ngàn dặm
Có thể thấy được tốc độ di chuyển của nó kinh khủng đến nhường nào, làm Triệu Vũ hoảng muốn gọi trời
Triệu Vũ dùng hết sức bình sinh mà chạy trốn, mồ hôi toát ra đầy mặt, quay lại nhìn thì thấy trận cuồng phong kia càng ngày càng áp sát hắn rồi, nhìn như một con quái thú đáng sợ đang nhìn chằm chằm hắn bằng cặp mắt g·iết chóc vậy, muốn vồ lấy hắn mà xé xác
“ Xong, hết thật rồi, khốn kiếp, như vậy thì ta chạy thoát sao được chứ”
Mắt thấy càng ngày càng bị áp sát, Triệu Vũ biết hắn không thể nào trốn thoát được, mọi sự nỗ lực của hắn bây giờ chỉ là tia hi vọng mong manh có thể thoát khỏi hiểm cảnh này mà thôi
Đến khi mà cuồng phong kia tiến đến quá gần, chỉ vài dặm nữa thôi thì sẽ cuốn lấy kẻ phàm trần nhỏ bé kia
Triệu Vũ thôi chạy trốn, xoay người lại, ánh mắt nhìn trực tiếp vào hiện thân của sự hủy diệt kia, lạnh lùng hét lớn
“ Đến đi, cuốn lấy ta, c·hết một lần cũng là c·hết, hai lần cũng là, ta còn sợ ngươi, tên ta Triệu Vũ viết ngược”
Nói xong tức thì, cơn bạo phong kia đã đến gần, bao phủ lấy Triệu Vũ, nuốt chửng lấy hắn.
Xong, cuồng phong biến mất, mọi thứ lại trở về như cũ, xung quanh lại tiếp tục là bạch sắc
"..."
Một canh giờ sau, một vùng không gian nhỏ xuất hiện, diện tích độ 5 6 dặm, nó xuất hiện giữa vùng không gian bạch sắc vô biên này
Trong vùng tiểu không gian ấy có cỏ cây hoa lá, muôn màu muôn vẻ, thảm cỏ xanh tươi cùng phía trên là bầu trời trong xanh với những đám mây trắng trôi nổi, hoàn toàn khác xa với thế giới bạch sắc bên ngoài biên giới 5 6 dặm kia
Triệu Vũ nằm b·ất t·ỉnh trên thảm cỏ xanh, gió nhẹ thổi qua gương mặt, cảm giác mát mẻ lan ra từng bộ phận trên cơ thể hắn
Triệu Vũ từ từ mở mắt ra, hắn ngồi dậy nhìn xung quanh, bất ngờ vì có một vùng không gian khác xuất hiện giữa cái thế giới bạch sắc kia, cũng ngỡ ngàng trước cảnh sắc đẹp thơ mộng nơi đây
“ Đây lại là đâu? Ta bị cơn cuồng phong kia hút vào mà lại không c·hết, còn được đưa đến nơi này?”
“ C·hết tiệt, càng lúc ta càng không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa” Triệu Vũ vừa quan sát xung quanh, vừa chửi rủa một tiếng
Hắn thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra với hắn, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? Ai đã đưa hắn đến? Mục đích là gì?
Triệu Vũ tìm đến ngồi dưới một cái cây lớn, ngồi dưới bóng của nó, vừa suy nghĩ biện pháp rời khỏi nơi đây vừa nhìn xem có manh mối gì tại vùng tiểu không gian này không
“ Ngồi không như thế này thì vô ích rồi, có lẽ ta nên đi một vòng nơi này xem thử”
Quyết định xong, Triệu Vũ đứng lên bắt đầu hướng biên giới tiểu không gian phía sau hắn mà đi tới
Vừa đi vừa quan sát, đánh giá một phen, Triệu Vũ nhận ra nơi đây đơn thuần chỉ có cỏ cây thực vật và vài con suối nhỏ, hoàn toàn không có sự hiện diện của những loài động vật nào khác, tất nhiên là cả con người
Đi đến biên giới xong, Triệu Vũ đưa tay chạm nhẹ ra thì phát hiện có một lá chắn vô hình cản lại, hắn vô pháp đưa tay ra bên ngoài vùng thế giới bạch sắc kia
Hắn còn lờ mờ nhìn thấy bên ngoài lá chắn có những trận bạo phong rất mạnh bao phủ ở ngoài tiểu không gian này
“ Xem ra nơi này là tiểu không gian trong trận cuồng phong kia, ta không c·hết sau vụ đó là may rồi. Đây có lẽ là cấm chế ngăn cách tiểu không gian này với bên ngoài”
Đánh giá sơ bộ tình hình của nơi này xong, Triệu Vũ mới hốt hoảng nhận ra một vấn đề
“ Nếu này là cấm chế ngăn cách, tức là nơi này là không gian hoàn toàn khép kín? Không có lối thoát? Ta làm sao thoát ra được?”
“ Không được, nếu ta đã đi vào được, thì chắc chắn sẽ có cách nào đó để đi ra, việc của ta bây giờ là tìm được thứ có thể mở lối đi”
Nói lẩm bẩm một mình xong, Triệu Vũ mới xoay người đi về hướng đông, vừa đi vừa chú ý đến từng chi tiết dù là cực kì nhỏ
"..."
“ C·hết tiệt, xung quanh đây chỉ là cỏ cây, tất cả đều giống nhau, không có một chút gì khác biệt. Thế này ta làm sao tìm được chứ, quá mất thời gian”
Triệu Vũ vừa đi vừa nhìn mọi ngóc ngách xung quanh, với không gian lớn 5 6 dặm này nếu là hắn của bây giờ thì không mất quá nhiều thời gian để đi hết một vòng, nhưng tình hình lúc này không cho phép hắn làm như thế, hắn phải chậm rãi mà cảm nhận mọi thứ
Điều này rất mất thời gian, mà lại nơi này không có lấy một cái gì khác ngoài những thực vật này, cho nên hắn mới dần mất kiên nhẫn mà chửi ầm lên
Đang loay hoay bực bội vì không tìm được lối thoát, Triệu Vũ bỗng nhiên cảm thấy đau đầu, đau như muốn nổ tung vậy, hắn cảm nhận được có gì đó thôi thúc hắn đi tới, ở hướng trung tâm tiểu không gian
“ Là ai, là ai đang gọi ta? Đây là kẻ đã đưa ta tới nơi này?” Triệu Vũ vừa ôm đầu nhăn nhó khuôn mặt, vừa suy nghĩ tình huống hiện tại đang xảy ra.
"..."
Triệu Vũ còn đang đắn đo suy nghĩ, không biết kẻ đang mời gọi hắn liên tục đây là kẻ đã đưa hắn vào không gian này hay không, thì bất ngờ cơn đau của hắn càng dữ dội hơn, như thể bắt buộc hắn nhất định phải tìm tới nguồn gốc âm thanh trong đầu hắn vậy
“ Đau quá, c·hết tiệt. Ta đi, ta đi là được chứ gì, có cần phải xung kích đầu ta đến mức như vậy không?” Triệu Vũ đau muốn nổ tung đầu óc, lớn giọng mắng
Mắng về việc mắng, đôi chân Triệu Vũ vẫn tự động hướng nơi trung tâm kia mà bước đi. Thật ra dù cho lí trí của hắn phản kháng thế nào đi nữa thì cơ thể hắn cũng sẽ tự động đi mà thôi.
Triệu Vũ nhận ra điều đó nên cũng mặc kệ luôn, tùy tiện mà đi, hừ giọng nói
“ Đi tới thì đi tới, ai sợ ai”