Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 22: Từ Biệt

Chương 22: Từ Biệt


“ Ta chỉ là kẻ lót đường mà thôi..”

Lời này nói ra với giọng điệu âm trầm làm cho Triệu Vũ có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng, cảm xúc của Bạch Thanh hiện tại như thế nào.

Cay đắng và cam chịu...

Dừng lại trong giây lát xong, Bạch Thanh lại nói tiếp

“ Ngày hôm ấy ta đang ở nơi này, nhìn ra thế giới bên ngoài qua lăng kính không gian mà Mộng Thần Châu tạo ra, thì bất chợt nó rung động lên, rất mãnh liệt, ta chưa bao giờ thấy nó như vậy bao giờ. Rồi nó vụt bay đi, biến mất khỏi Mộng Linh Tiểu Cảnh này”

“ Ta cũng đi theo Mộng Thần Châu, muốn biết lí do làm sao nó phản ứng dữ dội như vậy. Và ta đã nhìn thấy ngươi, Triệu Vũ.” Bạch Thanh ánh mắt càng sắc bén hơn, nhẹ nhàng nói:

“ Ta thấy ngươi nằm ở trong Bạch Cảnh Mộng Địa, tình trạng thương tích rất nặng, bởi vì trong không gian mộng cảnh này của Mộng Thần Châu, thì bên ngoài ngươi như thế nào thì trong đây ngươi đều giống y nguyên như vậy”

“ Ta hiếu kì không biết tại sao Mộng Châu lại đưa ngươi đến đây, thương tích ngươi khi ấy nặng đến mức ta tưởng chừng ngươi đã nắm chắc cái c·h·ế·t rồi đi”

Nói đến đây, đôi mắt Bạch Thanh mở to, sáng ngời, tràn đầy kích động, hắn nói:

“ Nhưng kì tích đã xuất hiện, ngươi lại có thể sống sót. Ta biết Mộng Châu còn có năng lực chữa trị cho người khác, nhưng ta không nghĩ với năng lực lúc đó của nó thì có thể cứu sống ngươi được, vô pháp cứu chữa”

“ Sau khi ngươi dần dần bình phục, bọn ta cũng trở về Bạch phủ, nhưng vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của ngươi”

“ Mộng Châu với linh tính là một tiểu hài tử, rất tinh nghịch, cho nên nó chưa muốn đưa ngươi đến đây ngay khi ngươi tỉnh, mà nó muốn chơi đùa trêu chọc ngươi thêm một chút nữa”

" Mà một chút của nó là bao lâu thì ta không rõ, haha"

“ Vì thế cho nên mới để ngươi tại Bạch Cảnh Mộng Địa lâu như vậy, rồi lại nghĩ kế tạo trận phong vũ kia hút lấy ngươi đưa vào Mộng Linh Tiểu Cảnh, để cho ngươi khám phá hai nơi đó rất lâu rất lâu”

Bạch Thanh nói, miệng thì cười ha hả, có ý nói rất thưởng thức cảnh Triệu Vũ mò mẫm giữa hai không gian đến mức phát điên đi

Còn Triệu Vũ thì mặt hóa đỏ từ khi nghe tới mảnh này, hắn nhẹ lườm Mộng Thần Châu một cái, hóa ra kẻ * làm khổ* hắn thời gian dài như thế lại là * tên nhóc* này, cũng quay sang lườm Bạch Thanh, cả lão gia này cũng cười trêu ghẹo hắn như thế.

“ Khụ khụ!.. Được rồi được rồi, không phải chỉ là trêu ngươi một chút thôi sao, nghe ta nói tiếp đây”

“ Hừ!” Triệu Vũ hừ lạnh một cái ra vẻ bất mãn với Bạch Thanh cùng Mộng Thần Châu, xong cũng im lặng nghe tiếp

“ Sau đó thì Mộng Châu nó mới dần thấy nhàm chán đi, cho nên mới dùng khả năng của mình để tác động đến tâm trí ngươi, lôi kéo ngươi đi tới nơi này”

“ Chuyện sau đó thì ngươi cũng biết rồi, ta không cần nói thêm làm gì”

Triệu Vũ trầm ngâm một chút, gật gật đầu, giờ thì hắn đã minh bạch mọi chuyện rồi, tất cả là do Mộng Thần Châu dẫn hắn tới

Xong, Triệu Vũ vẫn còn chút nghi hoặc, hỏi: “ Vậy tại sao Mộng Thần Châu lại lựa chọn ta, còn đưa ta tới nơi này nữa?”

Bạch Thanh suy nghĩ một chút, xong cũng lắc đầu nói: “ Cái này ta cũng không biết rõ, nó không nói với ta lí do, cho nên ta cũng lười hỏi nó”

“ Nhưng ta đoán có lẽ ở ngươi có gì đó đặc thù mà chỉ có Mộng Châu mới nhận ra được, cho nên khi ngươi xuất hiện nó liền đã đến tìm ngươi đây”

“ Mà nhìn lại kì tích có thể sống sót khi bị thương tích nặng như thế kia của ngươi, thì ta cũng đoán chắc ngươi cũng không phải là kẻ tầm thường nào đó rồi.”

Bạch Thanh vừa nói vừa cảm khái trong lòng, nhìn lại thiếu niên anh tuấn trước mặt mình lần nữa

“ Có hay không bởi vì ta đã xuyên không, cho nên Mộng Thần Châu mới lựa chọn ta?” Triệu Vũ nghe Bạch Thanh nói xong thì trầm ngâm giây lát, tự hỏi mình

Mắt thấy Triệu Vũ đứng đờ người ra như thế, Bạch Thanh lên tiếng nói: “ Làm sao? Bây giờ ngươi cũng đã đến nơi này rồi, chứng tỏ ngươi là người mà Mộng Châu luôn chờ đợi, giờ là lúc các ngươi nói chuyện rồi”

“ Ta cũng hết nhiệm vụ ở nơi này, cũng quan thấy rất nhiều sự biến chuyển của nhân gian, có lẽ đến lúc ta phải rời đi rồi”

Triệu Vũ chợt tỉnh, bất giác hỏi: “ Ngài phải đi rồi? Sao lại nhanh như thế a”

Câu hỏi vô tri của Triệu Vũ làm Bạch Thanh không khỏi cười lớn, hắn nói: “ Ta không đi, thế ở nơi này làm gì nữa. Mộng Châu đã tìm được người cần tìm, ta cũng mãn nguyện không còn luyến tiếc sự gì ở nhân gian nữa, thì đến lúc phải đi thôi”

“ Với cả, Mộng Châu sẽ dung hợp vào trong cơ thể ngươi, không gian này là do nó tạo ra, cũng theo đó mà đi vào tiềm thức của ngươi, ta một tia tàn hồn này vô pháp theo được”

Triệu Vũ nghe Bạch Thanh nói vậy xong, tâm trạng có chút trầm lặng u buồn, lẩm bẩm nói: “ Nhưng ta chỉ vừa mới gặp ngài a, ta còn muốn nói chuyện với ngài thêm đoạn thời gian nữa...”

Bạch Thanh tỏ ra kinh ngạc trước câu trả lời của Triệu Vũ, xong hắn cười mà nói, nụ người tỏa ra như ánh quang ấm áp

“ Haha, ngươi cũng đừng nuối tiếc làm gì, ta này tàn hồn có gì đâu để nói chứ, cũng chỉ là lưu lại một chút kí ức quan trọng kia mà thôi. Sinh li tử biệt, tiệc mừng nào rồi cũng sẽ đến lúc tàn, dù thời gian nói chuyện này rất ngắn ngủi, nhưng ta đều rất vui vẻ”

“ Cảm tạ ngươi đã lắng nghe câu chuyện cuộc đời của ta, cảm tạ vì đã đồng cảm thương xót cho ta. Ngươi là một đứa trẻ hiểu chuyện, tâm rất sáng, lại như có mệnh thiên ở lấy”

Bạch Thanh dừng lại một chút, nhìn Triệu Vũ bằng ánh mắt an hòa yêu thương, như đang nhìn đứa hài tử của mình vậy, tiếp nói: “ Cho nên.. ta cầu chúc cho ngươi sẽ đạt được mục đích, ý nguyện của đời mình”

Triệu Vũ nghe lời chúc này, trong lòng có gì đó xúc động khó tả, khóe mắt đã ươn ướt đôi ba giọt lệ, dù sao hắn thật sự vẫn còn rất trẻ, nghe được lời như vậy thì làm sao không rung động tâm hồn được chứ

Bạch Thanh thấy bộ biểu cảm này của Triệu Vũ, hắn cũng rất xúc động, biết người trẻ trước mắt hắn đây là một người rất có cảm tình, nhưng hắn không muốn rời đi trong bầu không khi này cho nên mới cười lớn mà trêu chọc

“ Ngươi khóc lóc cái gì, nam nhi trong thiên hạ không được dễ dàng rơi lệ như thế, nhìn ngươi ta lại càng cảm thấy buồn cười hơn haha”

Triệu Vũ cũng là bật cười ngượng, nhưng trong tâm vẫn còn cảm xúc buồn thương, nói:

“ Đến giờ khắc này ngài còn trêu chọc ta”

“ Haha”

Cười ha hả lớn tiếng xong, Bạch Thanh mới lại nói tiếp: “ Mặc dù đây là mộng cảnh, nhưng vì năng lực của Mộng Châu nên trong phủ của ta vẫn còn lưu lại tàng thư các, bên trong chứa đựng tất cả bí kíp tu luyện cùng một số trục sách liên quan đến Mộng giới này”

“ Ngươi có thể đến đó tìm hiểu. Nhưng thực lực của ngươi bây giờ còn không được, chưa bước vào tu tiên cảnh, nên ngươi vô pháp mở ra cấm chế để bước vào”

“ Vậy nên đến lúc ngươi đi lên con đường tu hành, đạt được cảnh giới nhất định thì hãy đến mở ra thư các”

Dặn dò Triệu Vũ xong, Bạch Thanh qua sang nhìn Mộng Thần Châu, ánh mắt lấp lóe đượm buồn

“ Mộng Châu, cảm tạ ngươi đã chấp nhận lời thỉnh cầu của ta ngày đó, giữ lại tia tàn hồn này. Bao nhiêu năm qua được làm bằng hữu bên cạnh ngươi, được ngắm nhìn nhân gian này lâu như vậy, bây giờ rời đi ta cũng có chút không nỡ a”

“ Nhưng ta vẫn phải đi, ta xem như cũng đã mãn nguyện lắm rồi. Ngươi hãy đồng hành cùng tiểu tử Triệu Vũ, giúp đỡ hắn”

“ Ta không biết ngươi vì sao phải chờ đợi hắn, nhưng nếu ngươi có mục đích nào đó, mà bây giờ đã gặp được hắn, thì ta cũng cầu chúc cho ngươi mọi sự viên mãn an lành”

Bạch Thanh nói đến đây, nơi khóe mắt hắn đã ngấn lệ, thật sự lần này phải từ biệt lão bằng hữu này rồi

Mộng Thần Châu cũng rung lên liên hồi, nó cũng cảm thấy lưu luyến, buồn thương khi phải từ biệt Bạch Thanh, người bằng hữu đã cùng nó bầu bạn mấy ngàn năm

“ Bạch Thanh...”

“ VĨNH BIỆT!!”

Thanh âm trong trẻo tinh khôi vang lên trong không gian, nhưng có thể cảm nhận được trong giọng nói đó rất buồn bã, nức nở nghẹn ngào

“ Tiền bối.. VĨNH BIỆT!!” Triệu Vũ nắm tay, cúi người chào đưa tiễn, giọt lệ đã rơi dài trên gương mặt hắn

" Haha"

“ Hai vị...”

“CÁO BIỆT!!”

Chào từ biệt xong, Bạch Thanh chắp tay sau lưng, hướng cửa sảnh đường mà bước đi.

Bóng dáng cô độc lại hiển hiện sau lưng vị tiên nhân ấy, dần tan biến vào hư không..

Chương 22: Từ Biệt