Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 26: Ta Phải Nỗ Lực Thêm Rồi

Chương 26: Ta Phải Nỗ Lực Thêm Rồi


Triệu Vũ nằm trên giường cả một ngày trời, có lẽ vì vừa tỉnh dậy sau thời gian dài hôn mê dưỡng thương, cho nên hắn mới có cảm giác uể oải mệt mỏi khắp cơ thể, nhất thời chưa thể làm quen với cơ thể

Hắn nằm lăn bên này lúc lại nghiêng bên kia, lúc thì ngủ ngủ rất ngon, mãi cho đến giờ cơm tối hắn mới rời khỏi giường. Hắn đi đến bàn ăn, miệng còn ngáp ngáp tay gãi gãi đầu, mắt đờ đẫn sưng vù lên, trông buồn cười đến cực điểm.

Ba người Triệu Sơn Vọng Nguyệt Trương Nhi đang ngồi đó, thấy mấy hành động của Triệu Vũ như vậy thì không khỏi bật cười ha hả. Tiếng cười nói vui vẻ vang lên trong ngôi nhà, bốn con người sum vầy lại cùng dùng bữa

Tất cả đang ăn cơm, Triệu Vũ bỗng nhiên dừng lại động tác, nhìn mọi người một lượt, tiếp nói:

“ Cha, nương, ngày mai con sẽ bắt đầu tu luyện trở lại”

Triệu Sơn cùng Vọng Nguyệt bất ngờ nhìn hắn, xong Vọng Nguyệt lo lắng hỏi:

“ Thật sự có được không, nếu con chưa bình phục hoàn toàn thì cứ nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa”

“ Nương con nói đúng đấy, con không cần gấp gáp tu luyện quá làm gì. Hoặc con có thể tu dưỡng tại nhà” Triệu Sơn cất tiếng nói

Trương Nhi cũng gật đầu đồng ý với Triệu Sơn, Vọng Nguyệt, nói: “ Muội cũng đồng tình với sư tôn, sư nương. Vũ ca ca huynh cần tĩnh dưỡng thêm đã”

Triệu Vũ biết mọi người là lo lắng cho hắn nên mới khuyên bảo như vậy. Thế nhưng Triệu Vũ nhẹ lắc lắc đầu, cười cười nhìn ba người trước mặt

“ Không sao đâu ạ, con hồi phục hoàn toàn rồi mà, chút chuyện này sao có thể làm khó được con chứ” Hắn vừa nói vừa đưa tay phải mình lên, tay trái vỗ vỗ lên bắp tay ra hiệu

Hành động của Triệu Vũ làm cả nhà bật cười thành tiếng, xong Triệu Sơn nhìn hắn, ánh mắt nghiêm nghị nói:

“ Nếu con muốn quay lại tu luyện sớm cũng được, thế nhưng phải nắm rõ tình hình cơ thể mình, không được cố gắng quá sức, hiểu chưa?”

Triệu Vũ biết mình được cho phép tu luyện lại sớm thì vui mừng ra mặt, cười ha hả đáp: “ Vâng con biết rồi”

Cả ngôi nhà tiếp tục ăn uống nói chuyện vui vẻ, xong cũng tắt nến đi nghỉ ngơi.

--- Sáng sớm ngày hôm sau ---

Triệu Vũ dậy từ lúc nhật quang còn chưa lên đỉnh núi, hắn vẫn ngồi lại trên giường để tĩnh tọa, ổn định tinh thần, điều tiết hô hấp, chuẩn bị một chút trước khi tiếp tục tu luyện lại sau một thời gian dài đã hôn mê.

Xong xuôi, Triệu Vũ mới bước chân xuống rời khỏi giường, đi ra cửa nhà, nhẹ vươn dài hai cánh tay, hít hít thở thở cảm nhận không gian xung quanh. Thật nửa năm rồi chưa ra khỏi cửa, hắn tò mò không biết thế giới ngoài kia bây giờ có gì khác trước hay không

“ Hmm xem ra vẫn không có gì thay đổi quá lớn. Đổi lại nếu là thế giới cũ, thời gian này đủ để biến động một số chuyện rồi” Triệu Vũ cười cợt tự độc thoại

Mây bay bay theo gió nhẹ trên thiên không xanh màu nước, làn gió của ngày mới luôn luôn dịu nhẹ, du dương, lướt qua dung mạo tuấn tú đầy khí chất tinh anh của Triệu Vũ, như thể đang làm tươi mát tâm hồn của chàng thiếu niên.

Cây cỏ hoa lá vẫn như thế sặc sỡ màu sắc, hòa quyện trộn lẫn vào nhau tạo nên một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp

Nếu có một người họa sĩ ở thế giới cũ với tài năng thiên phú tại đây, có lẽ hắn sẽ phải há hốc mồm kinh ngạc trước cảnh này, hắn tuyệt đối sẽ tạo nên một tranh họa tựa như mộng cảnh, hòa làm một giữa thực và ảo.

Cảm nhận khí trời trong lành xanh mát xong, Triệu Vũ đi vào soạn dùng bữa rồi cùng Trương Nhi đi ra khu đất trống để tu luyện

Tại khu đất trống, Triệu Vũ vẫn như cũ quan sát tứ phương cảnh, nhìn và cảm nhận

Bỗng nhiên đôi mắt hắn hướng về nơi xa xa mấy dặm đường kia, thôn làng nằm ở hướng đó, trước đó mấy tháng thôi vẫn còn là nơi tràn ngập tiếng cười nói đầy sinh động. Vậy mà bây giờ nhìn lại, nó đã là một ngôi làng c·h·ế·t rồi, âm u tĩnh mịch, thê lương cảm giác.

Triệu Vũ nhìn thôn Vũ Đại, trong con ngươi ánh mắt xúc động bồi hồi, hồi ức lại lần đó chém g·i·ế·t khốc liệt đến mức suýt mất đi tính mạng, hắn bây giờ vẫn còn run run trong lòng chưa dứt hẳn đây

Thu lại ánh mắt, Triệu Vũ mới quay sang nói với Trương Nhi

“ Tiểu Nhi, ngày hôm nay tu luyện xong, ta muốn đi thắp một nén nhang cho Trương thúc, bá mẫu cùng mọi người trong thôn, muội có muốn đi với ta không?”

Trương Nhi vừa mới khởi động xong cơ thể, nghe Triệu Vũ hỏi xong thì ngạc nhiên, xong cũng vui vẻ đáp:

“ Được thôi, muội mấy hôm nay cũng chưa đi viếng họ được”

Triệu Vũ gật đầu một cái, hắn vừa mới chuẩn bị xong mọi thứ, thì như cảm nhận được gì đó, vội quay đầu lại, gương mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nói:

“ Tiểu Nhi, muội cảnh giới lên Khí Phàm cảnh rồi?”

“ Ừm muội phá cảnh mấy tháng trước rồi, hiện tại đang trung kì nha” Trương Nhi nói với giọng điệu đắc chí, có ý trêu chọc Triệu Vũ

Triệu Vũ vừa nghe tới Trương Nhi đã đạt đến trung kì Khí Phàm cảnh thì cơ thể cứng ngắc lại, miệng lấp bấp nói:

“ Muội đến trung kì rồi? Làm sao nhanh như vậy rồi, bỏ xa ta một đoạn dài rồi a”

Triệu Vũ vẫn đang kinh ngạc bất động tại chỗ, còn Trương Nhi thì vẻ mặt hớn hở tự cao, đắc chí cười lớn tiếng

Lắc lắc cổ tay, Triệu Vũ thầm quyết tâm trong lòng: “ Được rồi, ta phải cố gắng hơn nữa thôi, không thể để tụt hậu phía sau như vậy được”

Nói chuyện bát quái một lúc xong, Triệu Vũ và Trương Nhi bắt đầu tu luyện, không gian trở nên tĩnh lặng không còn tiếng động

Bởi vì bây giờ cảnh giới giữa Triệu Vũ và Trương Nhi không giống nhau, cho nên phương pháp tu luyện cũng khác nhau hoàn toàn

Triệu Vũ nhẹ nhắm mắt ngưng thần, bắt đầu cảm nhận biến chuyển trong cơ thể, làm quen lại một lần nữa tất cả mọi thứ

Sau lần chém g·i·ế·t khốc liệt với Bá An, cảnh giới của hắn đã đến đỉnh phong kì của Luyện Tinh cảnh rồi, bây giờ hắn phải tịnh tu củng cố cảnh giới. Lại ôn luyện một lần nữa tất cả các kỹ năng cùng công pháp

Triệu Vũ cảm nhận từng chút một dòng chảy trong cơ thể, chuyển động của các mô cơ, cảm nhận khí lực đang luận động trong thể nội hắn.

Tinh thần khí lực đều được hắn mài dũa lên mức độ cao nhất, lại dụng hô hấp pháp cùng tập trung tinh thần dẫn khí vào tích tụ trong đan điền lại từ đan điền phân tán khí lực ra đến từng ngóc ngách trong cơ thể để cường hóa mọi bộ phận.

Triệu Vũ trong đầu hiện ra toàn bộ dòng chảy kinh mạch trong cơ thể, tất cả đều liên kết tới vị trí đan điền giữa trung tâm thể nội của hắn

Khí lực từ đan điền đã tích tụ cứ thế theo kiểm soát của hắn mà luân chuyển linh hoạt đến từng vị trí tất yếu trong thể nội.

Chầm chậm mà tu luyện, thời gian thấm thoát trôi qua nhanh chóng, Triệu Vũ mi tâm khẽ mở ra, hắn đã thấy Trương Nhi đang đứng trước mặt hắn, gương mặt khả ái tươi cười mà nhìn hắn

“ Vũ ca ca, huynh tu luyện xong rồi sao, cũng quá trưa rồi, chúng ta về nhà dùng bữa thôi, sư tôn bảo ta ở đây đợi huynh”

Nghe Trương Nhi nói một chút thời gian xong, Triệu Vũ kinh ngạc mà tiếp lời

“ Đã trưa rồi sao? Thời gian qua nhanh như vậy rồi? Ta tu luyện nhập tâm quá hoàn toàn không có nhận biết được thời gian trôi qua ”

Triệu Vũ quá mê đắm tĩnh tu, tinh thần của hắn tập trung hoàn toàn vào việc cảm nhận thể nội đến mức hoàn toàn quên đi thời gian

“ Thật là a, vậy chúng ta đi về thôi”

Thả ra lời này xong, Triệu Vũ đứng lên xoay xoay khớp tay, cùng Trương Nhi trở về

“...”

---------------------------------

Buổi chiều Triệu Vũ cùng Trương Nhi lại luận bàn, lần này thuần túy dùng sức mạnh cơ thể, võ công, công pháp đã học để giao đấu, không dụng nội lực từ đan điền

Triệu Vũ hắn muốn làm quen lại thân pháp của mình, cho nên đã yêu cầu Trương Nhi cùng tỉ võ luận bàn.

“ Tiểu Nhi a, thời gian ta bất tỉnh này thân pháp của muội lại càng cao thâm hơn rồi, muội đánh như thế ta chống đỡ cũng khó khăn a”

Triệu Vũ vừa đỡ quyền cước của Trương Nhi, vừa cười cười khen ngợi nàng

Trương Nhi nghe được lời khen của Triệu Vũ thì gương mặt khả ái lộ ra nụ cười tươi, vui vẻ đáp

“ Nào có, nếu không phải Vũ ca ca hôn mê lâu như thế thì ta làm sao có thể hơn được huynh chứ”

“ Haha”

Cả hai người vừa luận bàn vừa chuyện phiếm với nhau, đến khi hoàng hôn gần xuống mới dừng lại

Xong, hai người dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới thôn Vũ Đại, đến nơi nghĩa trang chôn cất mọi người

“...”

“Trương thúc, bá mẫu, mọi người, ta bây giờ mới có thể đến viếng, thật xin lỗi mọi người”

Nhớ đến thảm cảnh ngày ấy, tâm tình của Triệu Vũ cùng Trương Nhi đều trầm xuống, bôi hồi, u buồn, thương tiếc

Đặc biệt là Trương Nhi, mỗi lần đến nơi này nàng đều không kìm được cảm xúc, khóe mắt ngân ngấn lệ, nàng nhớ cha nương nàng..

Thắp cho mỗi người một nén nhang xong, hai người song hành trở về núi

Đang chậm rãi đi về, Triệu Vũ nhìn sang Trương Nhi, bất ngờ nói:

“ Tiểu Nhi, ta định sẽ rời đi nơi này một đoạn thời gian, chờ ta ổn định căn cơ thì sẽ đi, chút nữa ta sẽ nói với cha nương”

Trương Nhi nghe xong, kinh ngạc nhìn Triệu Vũ, có chút nghi hoặc hỏi:

“ Sao huynh lại muốn rời đi nơi này?”

Triệu Vũ mỉm cười nói: “ Vùng đất này ta thấy không thể giúp tăng cao cảnh giới nhanh chóng được, ta muốn đi ra thế giới bên ngoài để lịch luyện, trau dồi kinh nghiệm, và cả cũng muốn nhìn ngắm thế giới ngoài kia một lần”

“ Ồ nha”

Trương Nhi ồ lên một tiếng, im lặng suy nghĩ một lúc xong lại nói: “ Vậy muội cũng xin sư tôn đi với huynh, muội cũng muốn tìm hiểu những nơi khác, chưa kể với thực lực của Vũ ca ca và muội bây giờ thì nếu biết điều một chút thì có lẽ không sao đâu”

“ Được”

Triệu Vũ tươi cười gật đầu đồng ý, hắn biết Trương Nhi thể nào cũng nói lời này. Xong hai người bắt đầu tăng tốc chạy về núi, xế chiều tại đây đúng là cảnh đẹp hữu tình, thơ mộng.

Triệu Vũ cùng Trương Nhi đang chạy thời điểm, như cảm nhận được gì đó, hai người đồng thời tách ra hai bên, cẩn thận quan sát xung quanh

“ Có sát khí ! ! !”

Chương 26: Ta Phải Nỗ Lực Thêm Rồi