Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mộng Đế
Unknown
Chương 27: Báo Thù(1)
“ Ai? Lộ diện đi, đừng chơi trò ẩn nấp cắn bẩn bọn ta”
Triệu Vũ và Trương Nhi ngay khi vừa cảm nhận được sát tâm dày đặc đang ở gần thì vội tách nhau ra một khoảng cách nhỏ, mắt quan sát tứ phương. Cả hai người thần tình đều căng thẳng, cảnh giác đề phòng, mồ hôi chảy dài từ trán xuống.
Chắc chắn là kẻ địch, sát ý tràn ra khủng bố đến cực điểm, cả hai có thể cảm nhận được đối phương rất muốn g·iết c·hết bọn hắn. Chỉ là không biết kẻ đến là một hay nhiều người, cảnh giới cao hay không. Nếu kẻ đến mà chỉ có một người, thì dù cảnh giới là Khí Phàm cảnh trở lên bọn hắn cũng có thể hội chung đ·ánh c·hết tươi hắn, đánh không lại cũng có thể bỏ chạy được.
Nhưng nếu là hai người hoặc nhiều hơn mà lại còn cảnh giới cao thì lại là câu chuyện khác, lúc ấy chỉ có xách giò lên mà chạy cho nhanh, ở lại c·hết có khi.
“...”
Thời gian trôi qua mấy khắc, vẫn không một tiếng động, không gian hoàn toàn tĩnh lặng, hai người Triệu Vũ cứ như thế bất động cảnh giác, càng tĩnh mịch tinh thần bọn hắn càng nặng nề, không thoát khỏi suy nghĩ mông lung.
Chờ một thời gian lâu vẫn không có chút động tĩnh gì, Triệu Vũ bắt đầu có chút thiếu kiên nhẫn, xong hắn nghĩ có lẽ phải khích tướng một chút thì kẻ địch mới lộ mặt ra, cho nên cao giọng nói:
“ Các ngươi là ai, sao còn không ra? Chỉ biết ẩn nấp hèn hạ rồi chơi trò đánh lén sao? Đánh vậy không cảm thấy nhục?”
“...”
Vẫn không có lấy một tiếng động
“ Hừ. Nếu không ra thì tốt, tiểu Nhi chúng ta đi về, không cần phải ở đây chờ đợi làm gì, chỉ là rùa rụt cổ không đáng chúng ta phải lo lắng đề phòng như vậy”
*Xoẹt xoẹt*
Triệu Vũ vừa mới quay người chuẩn bị rời đi, từ phía sau một luồng đao khí xé gió, âm thanh rít gào phá không mà tới
“ Haha cắn câu rồi” Triệu Vũ cười thầm nói
Đao khí kia hướng vị trí hắn đang đứng mà vồ tới với tốc độ chớp nhoáng, nhưng Triệu Vũ như đã có sự đề phòng từ trước, nhẹ nhàng nhảy sang một bên tránh né. Tránh được một đao kia, Triệu Vũ cùng Trương Nhi vội đứng sát lại gần nhau, đồng thời nhìn hướng đao khí kia vừa bay đến
Chờ một vài giây, một bóng người từ từ hiện ra, gầy gò nhưng cao lớn khệnh khạng, trên tay hắn cầm một thanh đao lớn, trông thật không mấy cân xứng
Triệu Vũ thấy người vừa ra từ bụi cỏ, đã lên tiếng hỏi
“ Ngươi là ai? Tại sao lại muốn g·iết bọn ta?”
Người đến vẫn im lặng không nói một lời, nhưng sát khí tỏa ra vô cùng mạnh mẽ, lục đục sẵn sàng lao đến chém g·iết hai người Triệu Vũ
“ Tên này... Khí Phàm cảnh”
Triệu Vũ cùng Trương Nhi đồng thời thầm nói trong miệng, bọn hắn đã xác định được cảnh giới của kẻ trước mặt thông qua khí tức hắn phát ra
Triệu Vũ âm thầm nói nhỏ với Trương Nhi: “ Tiểu Nhi, cảnh giới của hắn có cao hơn muội không? Muội có nắm chắc đánh lại hắn?”
Trương Nhi nghe thế thì cực nhỏ phản ứng lại, nói: “ Cảnh giới của hắn mới sơ kì Khí Phàm cảnh, muội chắc chắn đánh lại hắn”
“ Vậy thì được, chút nữa ta sẽ lên đánh với hắn, muội ở đây đợi. Ta muốn làm quen lại cơ thể, nếu có gì không ổn thì muội ra tay viện trợ sau”
“ Ừm, được. Vũ ca ca nhớ cẩn thận”
Hai người to to nhỏ nhỏ bàn kế sách xong, mắt thấy kẻ địch không chút phản ứng, Triệu Vũ trong lòng suy tính khiêu khích một chút nữa
“ Không báo tên? Không lẽ bọn ta không xứng biết tên kẻ sắp c·hết?”
“...”
Một hồi sau, gầy gò nam tử mới mở miệng nói, giọng có chút khàn khàn:
“ Ta tên Bá Hải, là đệ đệ của ca ta Bá An, ta đến để báo thù”
“ Ồ”
Triệu Vũ ồ lên một cái, thái độ * Ra là thế, rồi sao nữa* hiện ra trên khuôn mặt, khinh thường đến cực độ, là Bá Hải có chút càu mày khó chịu. Triệu Vũ cố tình tràn tán ra khí cơ để Bá Hải cảm nhận ra cảnh giới của hắn mới chỉ ở Luyện Tinh cảnh đỉnh phong mà thôi
Còn Trương Nhi thì cố tình ẩn giấu khí cơ đi, cho nên Bá Hải không nhận ra được cảnh giới của nàng ra sao, nhưng hắn phỏng đoán có lẽ cũng chỉ ngang bằng với Triệu Vũ. Mà một tiểu tử mới Luyện Tinh cảnh, còn thua hắn một cảnh giới, làm sao có đủ tự tin mà hống hách đến như vậy
Đang nghi hoặc trong lòng, bỗng nhiên hắn nghe tiếng Triệu Vũ nói:
“ Vậy.. ngươi đến đây để báo thù cho ca ca ngươi? Ngươi làm sao dám chắc là bọn ta đánh g·iết ca ca huynh đệ ngươi?”
Bá Hải nghe những câu hỏi với âm giọng hung hăng hống hách kia, không khỏi tức giận quát lên:
“ Ta tự điều tra ra được các ngươi là thủ phạm đã g·iết ca ta. Có thù tất báo, cho nên ta đến để báo thù cho huynh ấy”
Nói xong, hắn chỉ đao hướng Triệu Vũ, ánh mắt hung lệ căm giận như muốn xe xác đối phương ra làm trăm ngàn mảnh.
Triệu Vũ bật cười, lại ra hiệu cho Trương Nhi giữ bình tĩnh, nàng ngay khi nghe kẻ trước mắt là huynh đệ của tên thảo khấu đầu đã g·iết cha nương nàng, thì lửa hận trong nàng đã bừng bừng lên rồi, khó khăn lắm mới thu liễm khí tức lại.
“ Bình tĩnh lại, để ta dùng hắn làm đá mài đao trước đã, kết liễu hắn ta sẽ để muội, được không?” Trương Nhi nghe Triệu Vũ khuyên bảo thì cố trấn định lại, thu lại sát khí đang có xu hướng tràn tán kia, gật đầu nói:
“ Ừm, muội biết rồi”
Triệu Vũ nhẹ gật đầu với Trương Nhi, tiếp xoay người lại, tay cầm kiếm chỉ hướng Bá Hải mà nói
“ Đúng, là ta đã g·iết ca ca ngươi đấy. Các ngươi lũ s·ú·c sinh này g·iết hại biết bao người dân vô tội, những kẻ như các ngươi c·hết trăm ngàn lần không hết tội”
“ Nếu ngươi đã tìm đến vậy thì lần này ta sẽ thay trời hành đạo, tiêu diệt hết tất cả sinh cơ cuối cùng của tên cẩu kia”
Bá Hải nghe lời nói hết sức ngạo mạn hung hăng của Triệu Vũ xong thì cười lớn, tay che mặt ngửa cổ lên trời nói:
“ Haha thay trời hành đạo? Chỉ bằng hai người các ngươi? Nằm mơ sao”
Nói xong, hắn cầm đao tức tốc xông đến Triệu Vũ mà chém. Triệu Vũ cũng thuận thế lấy đoản kiếm ra đỡ, nhếch miệng cười
“ Đánh với ngươi, một mình ta là đủ”
Trương Nhi đứng một bên quan chiến, tay cầm đoản kiếm nắm chặt đến mức ứa máu ra, nhỏ từng giọt từng giọt xuống đất, thân thể run run lên, ánh mắt chòng chọc phẫn nộ nhìn huynh đệ của kẻ đã s·át h·ại gia đình nàng cùng người dân trong thôn đang ở ngay trước mắt. Nếu không phải Triệu Vũ ngăn cản nàng lại, nàng một lòng muốn chém c·hết phanh thây tên khốn kiếp cầm thú này ra
“...”
Triệu Vũ cùng Bá Hải một hơi giao chiến mấy mươi hiệp, tốc độ nhanh như lôi đình, vung đao chém, lại dụng lực lượng trong thể nội để tăng cường sức mạnh cơ thể
Triệu Vũ bởi vì chưa làm quen kịp với cơ thể, thêm vào là cảnh giới còn thua Bá Hải điểm, cho nên đang có hướng rơi vào thế hạ phong
*Leng keng leng keng ~~*
Đao kiếm v·a c·hạm vào nhau, quyền cước giao nhau, kẻ ra chiêu người đỡ chiêu, cứ như vậy đánh đánh g·iết g·iết qua thời gian một nén nhang, từ thế hạ phong Triệu Vũ đã miễn cưỡng kéo lại tình thế cân bằng rồi
Hắn một kẻ được lão cha là tiên nhân chỉ dạy bài bản đàng hoàng, dù thua cảnh giới thì vẫn có thể chiến một trận với kẻ học qua loa không đến nơi đến chốn
Triệu Vũ dùng hô hấp pháp, triệt, định, thối pháp, cơ sở quyền pháp, hắn vận dụng hết mọi tiềm năng của cơ thể ra, mài dũa cơ thể một lần nữa đến một ngưỡng đẳng cấp mới.
Đúng thật chỉ có trong chiến đấu chém g·iết sinh tử thì mới phát huy hết toàn bộ khả năng của cơ thể, cảnh giới mới có thể tăng lên nhanh chóng. Kĩ năng, thân pháp, võ công hay công pháp Triệu Vũ đều dần sử dụng một cách tối ưu nhất, tránh để lộ sơ hở nhiều nhất có thể
Mặc dù tất cả mọi khía cạnh của Triệu Vũ đang dần tăng lên rõ ràng, nhưng chung quy lại hắn cũng chỉ mới là Luyện Tinh cảnh, khó lòng chống đỡ thế t·ấn c·ông dồn dập của Bá Hải
Thương tích nhận vào càng ngày càng nhiều, rất nhiều lần Triệu Vũ b·ị đ·ánh bật ra đến mức thổ huyết, nhưng hắn vẫn cố gắng gượng dậy để chiến tiếp
“ Khà khà, đến, đánh ta. Ca ngươi còn không g·iết được ta, ngươi còn rùa này có thể g·iết ta?”
Ngạo mạn đến cực điểm, Triệu Vũ b·ị đ·ánh bay bao nhiều lần vẫn đứng dậy chém g·iết tiếp
Hắn sau biến cố kia mặc dù vẫn còn kinh hãi, mỗi lần nhớ tới đều là buồn nôn, nhưng tâm lý hắn cũng đã mạnh mẽ, lí trí hơn nhiều để biết rằng nếu không cầm kiếm lên thì sẽ là người bị g·iết c·hết. Sự tàn khốc của tu chân giới chính là như vậy.
Càng điên cuồng hơn khi ở bờ vực t·ử v·ong, Triệu Vũ càng đánh càng hăng, máu nóng trong người kích thích, luân chuyển truyền đến tất cả mọi nơi trong cơ thể, càng thúc đẩy hắn sử dụng hô hấp pháp, nội lực nhuần nhuyễn thành thạo hơn nhiều.
“ Huyết Đao Quyết”
Bá Hải lại sử dụng bí kĩ của ca ca hắn Bá An, chính đao này đã gây trọng thương cho Triệu Vũ và Trương Nhi ở lần kia. Triệu Vũ vội lấy kiếm ra đỡ, nhưng uy lực vẫn quá mạnh, cho nên hắn b·ị đ·ánh bay ra sau va đập vào thân cây, miệng thổ huyết
*Phốc ! ! !*
* Rắc rắc ! ! !*
Tiếng xương cốt gãy vỡ, Triệu Vũ mặc dù đã đỡ một đao kia, nhưng khí tức tràn ra từ đao đã truyền vào cơ thể Triệu Vũ, g·ây t·hương t·ích nghiêm trọng cho hắn
Triệu Vũ chống đoản kiếm xuống đất mà từ từ đứng dậy, tay lau nhẹ máu nơi khóe miệng, nhìn Bá Hải cười chế giễu
“ Ngươi xem ra vẫn thua ca ngươi a, ca ngươi ít nhiều còn gây trọng thương cho ta đến mức muốn đứng dậy cũng rất khó khăn, còn ngươi một đao kia ta vẫn chống đỡ được đây”
“...”
Triệu Vũ càng nói càng làm cho Bá Hải phẫn nộ đến lộ cả gân xanh trên cổ, tên tiểu tử thối trước mặt hắn nãy giờ luôn miệng khiêu khích hắn rất nhiều rồi. Không nhiều lời, Bá Hải lại cầm đao xông đến mà bổ, uy lực mỗi đao hạ xuống càng mạnh hơn, Triệu Vũ cũng không lại tiếp tục giễu cợt đối phương, sắc mặt nghiêm túc mà chống đỡ thế đao đang giáng xuống.
Hắn đã làm quen hơn với cách đánh của Bá Hải rồi, cho nên hắn càng khiêu khích để đối phương tức giận thêm, để lộ ra càng nhiều sơ hở
“ Đến giờ ta phản kích rồi, khà khà” Triệu Vũ nở một nụ cười nham hiểm
Sau một lần Bá Hải vung đao, Triệu Vũ dùng tốc độ nhanh chớp nhoáng vòng qua phía sau hắn, chĩa kiếm đâm vào sau gáy hắn. Tuy nhiên Bá Hải cũng không phải kẻ xoàng, xoay người lấy tay còn lại đánh bật mũi kiếm ra.
Triệu Vũ không có bất ngờ, dường như đã phán đoán được tình huống, thuận thế đấm một quyền giữa mặt Bá Hải
“ Phá Toái Quyền”
Quyền vung ra với uy lực cực đại, luồng khí bao trọn nắm đấm đánh cho mặt Bá Hải có chút méo mó, bay ra xa mấy mét.
“ Tốt” Triệu Vũ cười lớn, vung nắm đấm lên hét
Xong hắn không để Bá Hải có thời gian ổn định lại, đánh người phải đánh cho đối phương không kịp ngáp lấy hơi. Giữ suy nghĩ đó trong đầu, Triệu Vũ cầm đoản kiếm lần nữa lao đến chém xuống một kiếm.
Thân hình nhỏ con kết hợp tốc độ nhanh nhạy, vung kiếm chém liên tục vào Bá Hải, từng nhát chém đều nhắm vào cổ, gáy, những điểm yếu chí mạng của hắn. Bá Hải nhất thời bị động phòng bị, trên cơ thể dần lộ ra những vết cắt sâu, huyết nhục chảy ra trông rất kinh tởm
“ Ngươi con chuột nhắt này cũng muốn làm khó ta?” Bá Hải hét lớn một tiếng, sát khí nồng nặc tỏa ra đẩy lùi Triệu Vũ
Xong Triệu Vũ vẻ mặt hoảng hốt còn chưa kịp định thần lại, Bá Hải đã xuất đao, đao pháp thoắt ẩn thoắt hiện vồ tới
“ Vô Ảnh Đao”