0
“Dạ Lam, ngươi từ bỏ đi thôi, bọn ta sẽ chừa ngươi một con đường sống, thân mang ngọc phải có phúc mà dùng mới được, chúng ta tồn tại đến bực này chắc không nói ngươi ắt phải hiểu đạo lý này “
“ Đúng thế, phải chi ngươi ngay từ đầu ngồi xuống nói chuyện mọi việc đã không đến nước này”
“ Thê tử của ngươi đ·ã c·hết, chẳng lẽ ngươi cũng muốn đứa con của ngươi phải nối gót theo sao” – Một lão trầm giọng nhấn mạnh từng từ mà nói.
………….
Dạ Lam thân mang trường bào trắng như tuyết, tóc tai rối bù, cả người đẫm máu, ánh mắt lạnh như băng nhìn nhi tử trong tay hắn.
Gió rít, tuyết thét gào ập vào người hắn làm huyết bào phất phơ như chiến kỳ tung bay đưa tiễn vị tướng của mình ngã xuống nơi xa trường. Máu tươi không biết từ bao nhiêu vết thương rỉ ra ngấm vào áo chảy xuống nền tuyết tạo thành bức tranh thủy mặc bạch sơn điểm phá hồng hoa.
Ngọn Bạch Long một kiếm chém làm đôi, một nửa tan tác, một nửa làm tấm lưng cho hắn dựa vào, ba phía xung quanh sáu người gắt gao quan sát từng nhất cử nhất động của hắn. Đại cục đã định, hôm nay hắn phải chết không nghi ngờ.
Dạ Lam thấy rõ thế cục, hắn cảm nhận cái chết của mình không còn xa nhưng sắc mặt vẫn như thường, hình như hắn đang chờ đợi điều gì đấy.
Sáu kẻ vây công hắn hôm nay ngàn nay tụ họp một chỗ cũng là không thể nào nhưng bởi vì hắn mà thành có thể, danh tính những kẻ này để mà lộ ra thiên hạ không khỏi vì sùng kính mà phát sợ.
Vậy mà lúc này vây chặt hắn ánh mắt cũng không khỏi toát lên tia cảnh giác, bọn họ không hề động thủ, cũng vì e ngại Dạ Lam cá chết rách lưới. Phượng hoàng nhổ lông nay đã chẳng bằng gà nhưng dù sao phượng hoàng thì vẫn là phượng hoàng.
Không khí căng thẳng như vậy mà kéo dài hơn nửa ngày, lúc này đã là gần đúng cuối canh tư, ánh trăng cố gắng xuyên qua làn mưa tuyết phủ bóng tất thảy càng làm cho không khí càng trở nên lạnh lẽo hơn.
“Ta linh cảm thấy có sự không đúng” – Một lão già lưng còng mặt nổi đẩy mụn nhọt, cả người lở loét không khỏi khiến người ta phát sợ truyền âm cho mọi người mà nói.
“ Ý ngươi là sao?”
“ Ta không nắm chắc nhưng nơi đây hẳn là đã tiến vào tử địa Âm Phong, băng hàn cùng âm khí ở đây nếu lâu ngày ta cũng có chút chịu không nổi, huống hồ Dạ Lam hắn đang bị thương, nguyên khí càng tiêu hao càng kiệt, thêm đó còn phải giữ ấm cho đứa bé, ở đây càng lâu càng bất lợi cho hắn, Dạ Lam hẳn không ngu .”
“Ngươi nói cũng có đạo lý, nhưng bình tĩnh xem hắn dở thủ đoạn nào đã, đến lúc đó ứng phó cũng chưa muộn, giờ hắn đèn đã cạn dầu, cũng chẳng gắng gượng được lâu, ta không muốn giống Liễu Vân kia làm đệm lưng cho hắn đâu, lần này ả chân thân đã tan, chỉ còn nguyên anh chạy được, chỉ sợ sau nay tu vi đại giảm, đây đúng là chuyện hay”.
Dạ Lam trong lòng cười lạnh, hắn sao không biết suy nghĩ kẻ địch. Nhìn nhi tử an nhiên ngủ trong vòng tay mà chẳng biết cái chết đang cận kề bên ngoài khiến hắn cũng không khỏi ấm áp đồng thời mà dâng nên chút bùi ngùi.
“Thanh sơn lạc nhật
Thu nguyệt xuân phong
Quả nhiên sáng sớm tóc đen, chiều thành tuyết trắng,thị phi thành bại, quay đầu là như không” . Hắn chợt nhìn lên bầu trời mưa tuyết thì thào “Cuối cùng cái gì đến cũng phải đến”.
“ Cẩn thận hắn thiêu đốt nguyên thần, muốn chiến một trận cuối” - Lại là lão hô lên
Cũng chẳng cần lão già mụn nhọt này phải nói, năm người còn lại đã hành động từ lâu, thôi động nguyên khí chuẩn bị giao chiến. Nhưng đúng lúc này phát sinh biến dị, mặt trăng bất ngờ biến mất.
“Đây là sự gì? Huyễn Thuật? Không đúng là Nguyệt Thưc? Nguyệt Thực ngàn năm một lần? Không phải trùng hợp vậy chứ?
“Theo điển tịch thì Nguyệt Thực hẳn phải kéo dài tận ba canh giờ, Nhật Nguyệt đúng ra phải bị ăn từ từ làm sao ta không nhận biết”
“Chúng ta bị trúng huyễn thuật, giờ hắn mới giải”
“Làm sao có thể? ….Ta hiểu rồi, là ả?
Khí thế của Dạ Lam đang suy yếu bất ngờ bùng phát cực thịnh, xung quanh ngọn núi những vầng sáng bất chợt lóe lên đồ án ngũ hành bao bọc cả vào, một đạo quang mang đao mà hắn chém ra lúc sáng bất ngờ tái hiện, ngăn cách hai bên làm đôi. Năm người bên địch còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì bất chợt một lão đạo trong đó hô lên.
“Nhanh, ngăn cản hắn lại, đây là Nguyệt Sơn Âm Phong trận, truyền thống trận trăm vạn dặm”
“Cái gì, công kích đại trận cản hắn lại”
Sáu người không ai bảo ai, tế ra pháp bảo cùng công pháp mạnh nhất không tiếc hao mà công kích quang mang ngăn trở Lam Vũ bên trong, từng tiếng ầm ầm vang lên, pháp lực cùng sóng kích do va chạm với quang đao rung lên tản ra tứ phía rung chuyển cả ngọn núi. Ánh sáng rực trời như đêm mưa chợt nhận lấy một tia chớp nhưng điều kỳ lạ là quang đao ngăn cản chỉ càng mạnh lên chứ không yếu đi chút nào.
“Chết tiệt, đây là loại chuyện gì, sao pháp lực trận pháp không yếu đi, hắn đã bị trọng thương đâu còn nhiều nguyên lực mà chèo chống”.
“Dạ Lam này đúng là không phải hạng thất phu, chúng ta tiếp tục công kích, không để hắn chạy thoát”
“Dừng tay”- Nam tử trung niên mặc trường bào hắc tử khẳm vân long toát ra khí chất quân vương khiến người ta không tự chủ được mà cúi đầu bất ngờ nói.
Cả năm người còn lại ánh mắt lộ ra vẻ ngờ vực quay sang, tuy thế dưới câu nói của người này cũng tự động nhìn nhau mà dừng công kích, lúc này đại trận truyền thống đang điên cuồng vận chuyển, Dạ Lam ở trong trận nhìn ra ngoài trên môi không khỏi toát ra nụ cười tiếu ý, nhất thời một cột sáng trùm xuống thân ảnh Dạ Lam sau một hồi dịu đi hắn cũng mất dạng trong đó.
“Trận trong trận, tâm cơ thật thâm trầm”
“Trận trong trận ?”
“ Đúng thế, Nguyệt Sơn Âm Phong trận chỉ là trận truyền tống, mà trận chân chính là Phong Nhật Ngũ Hành.”
“Phong Nhật Ngũ Hành,? Đây là trận gì? – Lão Độc khó hiểu hỏi
“Ngươi là tán tu có một số điển tích không biết cũng là phải, trận này chính là phải hi sinh năm kiện ngụy tiên khí ngũ hành bố trí kết hợp với Nguyệt Thực dựa vào đó mà hấp thu nguyên khí thiên địa vô hạn kết hợp cùng thời gian chí âm tạo thành ngụy thời thời gian lĩnh vực tái hiện vô số lần công kích lặp đi lặp lại đến lúc Nguyệt Thực hoàn thành thì mới thôi, bởi thế ta mới nói các ngươi dừng lại, tất cả pháp lực của chúng ta đơn giản là hòa tan vào trận bổ xung sức mạnh cho đại trận, đây chân chính là sát trận, kẻ địch rối trí không ngừng tiêu hao mà chủ trận không ngừng mạnh lên”
“ Hắn hẳn đã bố trí đại trận từ trước rồi, thế tại sao hắn không giết chúng ta”
“Ha,haha… Nếu làm được hắn đã làm rồi, để duy trì trận cần nguyên lực khổng lồ năm người như hắn cộng lại lúc toàn thịnh, đó là lý do vì sao hắn thiêu đốt nguyên thần, cốt chỉ để trèo chống truyền thống trận hoàn thành thôi, đấy là chưa kể để vận hành trận phải hợp đủ 2 yếu tố, Thứ nhất 5 kiện ngụy tiên khí ngũ hành thứ hai Nguyệt Thực và thời gian chí âm phải cùng xảy ra một thời điểm. Điều kiện thứ nhất thì không nói, tạm coi sức người là có thể, còn điều kiện thứ hai….nếu trời đã giúp hắn thì chúng ta cũng chịu thôi”.
“ Thế cứ để hắn như vậy chạy thoát sao?”
“Không cần thiết phải lo lắng, chúng ta chỉ cần đợi hết Nguyệt Thực đại trận tự động tan vỡ, đến lúc đó chúng ta hợp sức khởi động lại truyền thống trận, hắn đèn dầu đã cạn, chạy cũng không xa được.” – Người này cười mỉa mai nói
…………………….
Ở một nơi cách trăm vạn dặm, thân ảnh Lam Vũ hiện ra, sắc mặt hắn có chút tái nhợt, không ngừng thổ huyết, bất ngờ tại đây đã có người trên tay cũng ẵm một đứa bé chờ hắn.
“Chủ nhân, ngài ….!!” – người này lâp tức quỳ xuống .
Dạ Lam vội đỡ hắn dậy thì thào “ Không cần lo lắng… lần này là ta nợ ngươi mới đúng, nếu ngươi hối hận thì lúc này vẫn còn kíp”
“Không ! Chủ nhân, ta bất tài không có gì báo đáp ơn cứu mạng, nếu ta đã chết thì đứa trẻ này cũng chẳng được sinh ra, nó chết thay thiếu chủ cũng là bổn phận của nó”
“Tốt, nếu ngươi đã quyết thế thì ta cũng không nhiều lời” .Nhất thời Dạ Lam thu lấy đứa trẻ trong tay người này lại rồi nói tiếp “Nhớ thật kỹ, khi xong việc này lập tức rời khỏi đây”.