0
Ở phương Bắc tương truyền có một đại lục ánh sáng mặt trời quanh năm không tới, nên gọi là Huyền “1”. Gió lạnh thấu xương, âm khí bất tán nên gọi là Phong .Để du ngoạn hết đại lục Huyền Phong này cũng chưa có kẻ nào dám đứng nên mà tự nhận, có thế thấy độ rộng lớn và hung hiểm ở nơi đây. Trên đó vô vàn sâm lâm, đan xen vào đó họa may thành trì nhân tộc các cứ, ở đây linh thảo phong phú phi thường quý hiếm bảo vật cùng yêu thú, có điều, có mạng mà mang trở ra mới dùng mà được. Sâm lâm Cự Phong kém cỏi thuộc loại nhất, nơi đây tuy vẫn có chút hoang sơ nhưng đa phần phía rìa nhân tộc đã chiếm cứ.
“Chủ quán, hôm nay không say không về, mang hết sơn hào hải vị lên đây”.
Một đại hán cao lớn, râu quai nón kết hợp với đôi mắt sâu cùng đôi lông mày sư tử toát lên vẻ khí khái đi đầu một tiểu đội từ ngoài hô vào, y phục tất cả người này đều mang một màu hắc hạt có chút tả tơi, để lộ trần 2 bắp tay không biết bao nhiêu vết sẹo. Chưa đợi chủ quản trả lời tất cả đã nhảy vào bàn, đao kiếm vất lung tung tứ phía.
“ Trương lão đại, chuyến Liệp Hiệp này phong phú chứ nghe khẩu khí của huynh Nhị ta đây bán hàng cũng thống khoái” - Chủ quán thấy mấy người hồ hởi ra tiếp chuyện